Nhân lúc Bạch Lạc Nhân còn ngáy ngủ, Cố Hải lấy điện thoại mà gọi cho Khương Viên. - Là Tiểu Hải sao? – Khương Viên bắt máy với giọng bất ngờ. Cố Hải thanh thanh cổ họng: - Nhân Tử đang bị thương, hiện đang ở cùng tôi. - Sao hả? Bị thương? – Khương Viên khẩn trương đứng lên, hỏi dồn: - Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? - Đã đỡ nhiều rồi. – Cố Hải hạ giọng giải thích, tiếp lời: - Gần đây quá trình huấn luyện trong quân ngũ hơi khắc nghiệt, Nhân Tử có chút chưa thích nghi kịp nên đi đến chỗ tôi nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng lúc cậu ta đến đây, không có báo cáo với cấp trên cũng không xin nghỉ phép, tôi e lúc trở về sẽ gặp ít chuyện rắc rối. Khương Viên lập tức hiểu ý: - Yên tâm đi, đừng quá lo. Dì sẽ đi tìm cấp trên của Nhân Tử mà giải thích. Dì sẽ nói mình vì nhớ nó quá, nên đem nó về ở nhà vài ngày. Cấp trên của Nhân Tử không nể mặt Dì, cũng phải nể mặt Lão Gia (Cố Uy Đình), chắc là không gây khó dễ đâu. Cố Hải yên tâm ậm ừ: - Việc này đừng nói lại với Nhân Tử. - Dì biết rồi. Gác điện thoại, Khương Viên còn rất phấn khởi, tự nghĩ rằng Cố Hải đã chủ động tìm mình giúp đỡ, nghĩa là rốt cuộc nó cũng đã thừa nhận mình là mẹ kế rồi… Đang hăng hái suy nghĩ, cửa phòng chợt mở ra, Cố Uy Đình bước đến. - Oh… Hôm nay chẳng phải ông phải đi họp sao? – Khương Viên kinh ngạc nhìn Cố Uy Đình. Cố Uy Đình vừa bước tới vừa thản nhiên trả lời: - Hủy họp đột xuất. - Vậy à! – Khương Viên quay đầu tiếp tục nhìn vào gương. - Vừa rồi bên Phòng Quân Sự Không Quân gọi điện đến cho tôi, nói rằng Lạc Nhân không rõ lý do nghỉ làm cả tuần nay. Khương Viên động tác ngập ngừng, xoay người nhìn Cố Uy Đình. - Uhm… đúng rồi, tôi quên nói với ông, Nhân Tử là do tôi kêu nó về. Cố Uy Đình ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ: - Thật là bà kêu nó về à? Nhưng tôi mấy ngày nay có thấy bóng dáng nó đâu ? - Ông cả tuần đều ở bên ngoài, sao mà thấy nó. Nó vừa mới đi ra ngoài, để tôi kêu nó về cho ông nhìn, rồi sẽ đem nó trở về quân khu. – Khương Viên nói như thật. Cố Uy Đình hừ lạnh một tiếng. - Tôi còn tưởng nó với Tiểu Hải đang quấn nhau ấy! Khương Viên bộ dáng tỏ vẻ không kiêng nhẫn: - Ông trong đầu có thể nghĩ tới cái khác tốt đẹp hơn được không? Chúng nó ở cùng nhau thì đã làm sao? Vốn dĩ chúng là hai anh em, hiện tại còn là đối tác, như thế chẳng phải tốt quá còn gì. Như thế nào mà ông cứ mở miệng ra là toàn nghĩ xấu. - Bà còn nói tôi – Cố Uy Đình vẻ mặt lộ ra vài phần không vui. Ai cho bà tự tiện gọi Nhân Tử về? Bà không biết trong quân đội cũng có kỷ luật của quân đội sao? Bà năm lần bảy lượt làm như vậy, có xem tôi có đồng ý không hả? - Ông nhớ con ông thì được. Có khi nào ông nhắc tới Nhân Tử? – Khương Viên oán hận. Tôi nhớ con tôi cũng không được sao? Ông thương con ông thì tự mình lái xe đi đến trực tiếp gặp nó, còn tôi… Tôi chỉ là một cái liếc mắt để nhìn con mình mà còn phải xem sắc mặt người khác, tôi có thể dễ dàng gặp con sao? Cố Uy Đình không muốn nghe Khương Viên lải nhải, đứng dậy đi tới phòng bếp, lấy một trái dưa chuột cắn ăn. - Sao lại ăn dưa chuột của tôi? – Khương Viên hỏi nhanh. Cố Uy Đình cúi đầu liếc ánh mắt nhìn miếng dưa chuột đang cầm trên tay, lại liếc mắt xem một đĩa dưa gần đó, không chút để ý, đáp gọn: - Không phải còn rất nhiều kia sao? - Phải là vừa to vừa thẳng, mấy cái khác không dùng được. Cố Uy Đình đứng như trời trồng, không bước nổi một bước. Tính ra, mình vắng nhà có một tuần, không đến nỗi làm những chuyện này chứ! Cố Uy Đình hiện tại đang do dự không biết nên ăn tiếp hay không, Khương Viên đột nhiên đi vào phòng bếp, đem ra một rổ vài trái dưa chuột, oán hận trừng mắt nhìn Cố Uy Đình một phát, sau đó ngồi trước bàn trang điểm. Cố Uy Đình trơ mắt nhìn Khương Viên đem dưa chuột cắt thành từng lát nhỏ, một bên mặt đắp lên, một bên mặt oán giận: - Ông xem xem, loại dưa chuột này chỗ to chỗ nhỏ, cắt lát ra không được đều… - “…” Giữa trưa, Cố Hải nhận được điện thoại của Cố Dương. - Đang ở đâu ? Cố Hải đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. “Đang ở tiệm cơm. Việc gì?” - Lập tức tới đây, tôi gặp nguy hiểm. Cố Hải còn muốn hỏi nguyên nhân, địa điểm, nhưng điện thoại bên Cố Dương đã ngắt. Chính là cái tật xấu này của Cố Dương, mỗi lần điện thoại, chỉ cần nói điều mình cần, xong xuôi thì cúp máy, không để người khác nói tiếng nào. Quay lại chỗ ngồi, Bạch Lạc Nhân vẫn còn đang ăn. - Chiều nay cùng tôi về nhà, lâu rồi không có gặp Ba và Thím Trâu, về thăm họ? Cố Hải bất ngờ bối rối, rồi sau đó gật đầu đồng ý. - E hèm, “Ba vợ” sẽ không đem chúng ta quẳng ra đường chứ? Bạch Lạc Nhân thẳng chân đá Cố Hải một cước, sau đó vẻ mặt dường như không có việc gì nhìn Cố Hải. - Cậu đó, định không nói với tôi cậu đang có chuyện gì sao? Cố Hải ho nhẹ một tiếng, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, nhưng cơ bản là không nuốt được hột cơm nào. Cố Hải lại hướng mắt nhìn Bạch Lạc Nhân và nói: - Nhân Tử, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, sẽ quay trở lại ngay, cậu ở công ty chờ tôi, đừng có mà chạy tùm lum khắp nơi à! - Sao lần này không cho tôi đi theo? – Bạch Lạc Nhân buồn bực. “Nếu sợ tôi chạy thì mang tôi cùng đi.” - Đi một chút thôi, không muốn ép buộc cậu đi cùng tôi. Bạch Lạc Nhân yên lặng nhìn Cố Hải một lúc, mở miệng nói: - Được rồi, vậy cậu đi đi! Cố Hải hỏa tốc chạy tới bệnh viện, đem ba hộp thuốc mà Diêm Nhã Tĩnh mới đưa hắn. Thực tế sử dụng cho thấy kết quả rất tốt, Bạch Lạc Nhân chỉ dung vài ngày, vết sẹo trên tay mờ dần đi thấy rõ. Tưởng tượng đến thân thể Cố Dương hiện giờ, trên người chắc ba bốn vết thương, chắc chắn là một trận nhớ đời. - Tôi xem anh lành lặn thế này, không có gì nguy hiểm cả. – Cố Hải nhìn Cố Dương. Cố Dương thoáng nhìn ra bên ngoài, trong mắt lộ vẻ cáu giận. - Thân thể tôi không có vấn đề gì! Quan trọng là tôi bị giam trong này, một đống chuyện ở HongKong đang chờ tôi giải quyết, tôi hiện tại tất cả liên lạc đều bị quản lý. Cố Hải bộ dạng không hiểu: “Vì cái gì không thể ra ngoài?” - Ngươi không nhìn thấy lính gác bên ngoài sao? - Đám lính gác đó vì sao lại đứng trước phòng bệnh của anh? Cố Dương trên mặt hiện lên vài tia giận dữ: - Ma xui quỷ khiến chọc tới một sư trưởng. Cố Hải ho nhẹ một tiếng. - Vậy anh kêu tôi tới đây làm gì? Bọn chúng trong tay có vũ khí, tay tôi thì không một tấc sắt, anh kêu tôi đến để cùng anh “sáp lá cà” với chúng ? - Ai biểu cậu đánh với chúng. – Cố Dương hướng đến Cố Hải lấy tay ngoắc lại. Cố Hải ghé lỗ tai vào. - Tôi nghĩ… cho cậu làm thế thân! - Thế thân? – Cố Hải hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Cố Dương. - Hoán đổi, đổi chỗ cho nhau đó… - Cố Dương cẩn thận nói. “Giống như lúc trước tôi cứu cậu ấy, chúng ta hiện tại đổi vị trí. Ngươi mặc vào đồng phục bệnh nhân, ngồi trong này. Ta mặc quần áo của ngươi đi ra ngoài… yên tâm đi… đám quân binh không nhìn ra đâu”. Cố Hải trong long cười lạnh, ông đây mới đem ngươi lừa thành thế thân, ngươi lại khiến ông thay trở lại, thế này không phải công cóc sao! - Yên tâm, chỉ cần hắn phát hiện cậu không phải là tôi, hắn sẽ không làm khó dễ ngươi đâu. – Cố Dương không quên bồi thêm một câu. Cố Hải ngửa mặt lên trời thở dài và nghĩ ngợi, hắn đến bây giờ cũng chưa phát hiện anh là giả, tôi còn có thể làm hắn phát hiện ra sự thật à… Dụ ông à… - Vầy đi… - Cố Hải làm ra vẻ phúc hậu. “ Tôi sẽ đi HongKong giúp anh giải quyết công việc, còn anh… thoải mái mà ở đây tìm cách đối phó với cái tên sư trưởng kia, tôi tin tưởng vào bản lĩnh của anh sẽ làm được mà!”. - Là cậu thấy chết không cứu ? – Cố Dương vẻ mặt lạnh lùng. - Thực sự là… “lực bất tòng tâm”… (có ý muốn giúp nhưng không đủ năng lực) Cố Hải vỗ vỗ vai Cố Dương an ủi. Mang lọ thuốc nhỏ đưa cho Cố Dương và dặn: - Haiz, đây là thuốc tốt, mỗi ngày ba lần, sau khi rửa có thể dung, tôi vì anh mà làm đó. Cố Dương cầm lọ thuốc kia, trong lòng rưng rưng, trong đầu triệt để đánh mất suy nghĩ đem Cố Hải thế thân mình. - Được rồi, cậu đi đi! Cố Hải xoay người đi liền đổi một bộ dạng đắc đắc, ngươi muốn đưa ta vào tròng à? Ngươi cũng nên nhìn cho kỹ xem người ngươi muốn đưa vào là ai! Chu Lăng Vân vừa rời khỏi thang máy đi ra, thoáng nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Tuy rằng chỉ là thoáng qua trong nháy mắt, dáng người Cố Hải rất uy phong, hoàn toàn không bị thương mà giảm mất, Chu Lăng Vân liếc mắt một cái liền nhận ra đó là hắn. Nhưng khi quay đầu nhìn vào phòng bệnh, bọn lính canh tất cả đều ở ngoài cửa, hoàn toàn không có động tĩnh gì. Lúc này đây, Chu Lăng Vân một mực khẳng định Cố Hải đi ra phòng bệnh, hơn nữa… hắn không một chút gì có vẻ là đang bị thương, chắc là đã hồi phục. Nhưng khi hắn đẩy cửa phòng bệnh bước vào, vẫn là nhìn Cố Dương dửng dưng ngồi trên giường, đến cả quần áo bệnh nhân cũng chưa thay. Sao lại thế này ? Quỷ tha ma bắt! Chu Lăng Vân vững bước đi đến bên giường Cố Dương, mở miệng nói một câu kinh hãi: - Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi theo hành lang đi ra ngoài, hiện tại lại nhìn thấy ngươi ngồi trên giường.Ngươi mới đó mặc đồ bình thường, mà giờ ngươi đã mặc đồ bệnh nhân…” Cố Dương hít sâu một hơi, hắn bị ánh mắt thất kinh triệt để chinh phục. - Đó là em trai tôi! Chúng tôi là hai người! Chu Lăng Vân sửng sốt: “Là em trai ngươi? Song sinh àh?” Cố Dương hừ lạnh một tiếng: “Không phải song sinh, còn hơn là anh em song sinh nữa”. Chu Lăng Vân đột nhiên nhớ lại hình ảnh của người ở phòng vệ sinh lúc trước, lại nghĩ tới Cố Dương mấy ngày nay lời nói có phần không giống. Trong giây lát, ý thức được vấn đề, đỡ tay Cố Dương hỏi: - Tổng Giám Đốc công ty TNHH KH KT Hải Nhân không phải là ngươi? Cố Dương gỡ bỏ tay của Chu Lăng Vân ra: “Ông nhìn lầm người rồi”. Chu Lăng Vân sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lại hỏi tiếp: - Ngươi không phải là Cố Hải? Cố Dương sắc mặt cũng thay đổi: - Ông đừng có nói với tôi người ông muốn gây khó dễ là Cố Hải? Khuôn mặt Chu Lăng Vân triệt để tái sắc. Cố Dương vừa thấy sắc mặt Chu Lăng Vân, trong nháy mắt hiểu ra mọi chuyện. - Chu Lăng Vân nhà ngươi… Ta sẽ nhớ kỹ ông! Ta cũng nhắc cho ông nhớ kỹ, ta chính là Cố Dương! Chu Lăng Vân vẫn chưa từ bỏ ý định giằng co: - Sao Bạch Lạc Nhân nói ngươi chính là Cố Hải? Hơn nữa, ta nhớ rất rõ rang, ngày đó, người tại công ty cố ý làm ta bẻ mặt, chính là mang cái mắt kính này mà! Dứt lời, y lấy mắt kính mang theo trong người ra, đưa tới tay Cố Dương. Cố Dương nhếch miệng cười quỷ quyệt kèm chút thương hận, ánh mắt tỏa ra sắc lạnh…. - Bạch Lạc Nhân! Ta thực sự là đã xem nhẹ ngươi!