Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 50
Edior: PhuongAnhCrazy
Ánh mắt hung thần của Chu Lăng Vân đảo xuống dưới, rất tự nhiên nhìn thấy vị trí nổi bật bị bỏ trống. Cả người trầm mặc đứng trên bục gần một phút đồng hồ, chờ tin Bạch Lạc Nhân đến muộn, kết quả bên tai vẫn rất yên tĩnh.
"Bạch doanh trưởng đi đâu?" Giọng nói của Chu Lăng Vân âm vang.
Phía dưới không một người lên tiếng, toàn bộ sân huấn luyện đều cảm thấy áp lực nặng nề
Chu Lăng Vân lại hỏi tiếp,"Có người nào biết tình huống hiện tại của cậu ta không? Cậu ta không nhờ ai chuyển lời sao?"
Vẫn không có người đáp lại.
Lông mày rậm của Chu Lăng Vân nhíu chặt, gọi tham mưu trưởng qua, hạ giọng nói:"Binh sĩ ở đây giao cho cậu, tôi phải đi đến chỗ Tiểu Bạch xem sao."
Mặt tham mưu trưởng cũng đầy lo lắng,"Ngài mau đi đi, mong là trăm ngàn đừng xảy ra chuyện gì."
Trong ấn tượng của tất cả mọi người, Bạch Lạc Nhân sẽ không bao giờ không có nguyên nhân lại vô duyên vô cớ đến muộn, càng không bao giờ trốn huấn luyện.
Chu Lăng Vân bước nhanh về ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, bên trong đèn vẫn sáng, đẩy cửa vào, trong phòng ấm áp nồng đậm, chẳng có gì là dấu hiệu của việc không người ở. Khi Chu Lăng Vân đến cạnh giường Bạch Lạc Nhân, xốc chăn lên nhìn vào trong, lại phát hiện không có người, những phòng khác cũng không thấy ai.
Ra khỏi phòng, một dấu bánh xe rõ ràng đập vào mắt ông.
Không xin phép? Không báo cáo? Một mình ra ngoài?...... Chu Lăng Vân còn đang suy nghĩ, di động đột nhiên vang lên.
"Thủ trưởng, ngài mau qua xem xét, đã xảy ra chuyện." Âm thanh vội vàng, bối rối vang lên.
Chu Lăng Vân trầm giọng hỏi:"Chuyện gì?"
"Người...... Người đàn ông ngài mang qua chỗ chúng tôi, hắn...... Hắn tự sát......"
"Cái gì?" Chu Lăng Vân chấn động,"Tình huống hiện tại thế nào?"
"Chưa rõ ràng, chúng tôi không có cách nào mở khoang thuyền áp lực thấp ra, chỉ có thể nhìn thấy máu tràn ngập bên trong, một bóng người cũng không thấy."
Chu Lăng Vân gác điện thoại, lao ra từ ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, chạy nhanh về phía căn cứ thực nghiệm.
Cố Dương lợi dụng áp lực thấp trong khoang thuyền, cắt một miếng nhỏ trên da, bởi vì không có trọng lực, máu tràn ra toàn bộ khoang thuyền áp lực thấp rất nhanh, mục đích hắn làm như vậy chính là để gợi sự chú ý của nhân viên giám thị. Kết quả người vừa thoát ra khỏi bộ đồ hàng không, tiếp xúc với môi trường chân không, máu sôi trào quá nhanh, nháy mắt cả người đánh mất đi ý thức, sinh mệnh đang bị đe dọa.
Tình huống này rất nguy hiểm, một khi cứu không kịp, có khả năng lục phủ ngũ tạng sẽ bị ép ra ngoài.
Chu Lăng Vân lập tức mở khoang thuyền áp lực thấp ra, không khí ập vào, thân thể Cố Dương nhanh chóng ngã xuống đáy khoang thuyền.
"Khẩn trương liên hệ với nhân viên cấp cứu!"
Mười mấy quân y nhanh chóng chạy tới, lập tức cấp cứu cho Cố Dương, ép buộc suốt một giờ, rốt cục đã khống chế được tình huống. Nhân viên y tế lại chuyển Cố Dương tới Bệnh viện Không quân chăm sóc đặc biệt, Chu Lăng Vân cùng đi theo.
Hơn bảy giờ sáng, điện thoại của Bạch Lạc Nhân reo lên.
Cố Hải đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, nghe được tiếng di động, nhanh chóng vọt vào phòng ngủ lấy điện thoại ra, lại đóng cửa phòng ngủ lại, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi củaBạch Lạc Nhân.
Nhìn thấy dãy số, là Chu Lăng Vân gọi tới.
Hắn không nghĩ ngợi nhiều liền ấn nghe máy.
"Em trai cậu xảy ra tình huống ngoài ý muốn, bây giờ đang ở Bệnh viện Không quân, tút tút tút......"
Cố Hải biến sắc, không cần phải hỏi, người được Chu Lăng Vân gọi là "Em trai cậu" chắc chắn chỉ có thể là Cố Dương. Tuy rằng Cố Dương là do hai người gài bẫy đưa đến bên người Chu Lăng Vân, nhưng hắn ta vẫn như cũ là anh trai Cố Hải! Cố Hải vừa nghe nói Cố Dương xảy ra chuyện, hận ý trong lòng lại nổi lên, lão tặc kia, thật sự muốn gây hấn với tất cả người nhà họ Cố sao?
Lấy điểm tâm bày ra, bỏ vào nồi giữ giữ nhiệt, nhanh chóng thu thập chuẩn bị đến bệnh viện.
Bạch Lạc Nhân đang ngủ say, Cố Hải không định sẽ nói chuyện này cho cậu nghe, sợ sẽ kích động cậu. Vì thế, leo lên giường, nói với cậu rằng mình phải đi làm, sau đó làm như không có chuyện gì, ra khỏi nhà.
Hoả tốc chạy tới bệnh viện, hỏi được phòng bệnh của Cố Dương, trước sự cho phép của người giám hộ, Cố Hải đi vào.
Cố Dương còn đang hôn mê nằm bên trong.
Cố Hải ngồi bên giường Cố Dương, nhìn mặt Cố Dương không chút huyết sắc, trong lòng rất khó chịu. Cố Dương tuy rằng đã gây ra một vụ tai nạn xe lớn, nhưng lúc hắn nằm viện nửa năm, Cố Dương vẫn luôn túc trực bên người hắn, đây cũng là lí do tại sao Cố Hải chưa bao giờ truy cứu nguyên nhân hành động của hắn ta.
Bác sĩ bước vào xem xét tình hình của Cố Dương, nhìn thấy mặt Cố Hải nhịn không được sửng sốt.
"Hai người giống nhau quá, là song sinh phải không?"
Cố Hải lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái,"Không phải cùng một mẹ sinh ra."
Bác sĩ ngượng ngùng cười,"Tôi lại còn tưởng là anh em sinh đôi."
Nói xong lời này, bác sĩ bước ra ngoài, Cố Hải cũng theo cô bước ra, tìm hiểu chi tiết tình trạng của Cố Dương.
Đúng lúc này, Chu Lăng Vân từ thang máy đi ra, Cố Hải nghiêng đầu, vô tình thấy bóng người Chu Lăng Vân, vừa định chạy qua đánh một trận tơi bời, đột nhiên ánh mắt lóe lên thứ gì đó, từ từ biến mất Chu Lăng Vân.
Chu Lăng Vân vững bước đi về phòng bệnh, Cố Dương vẫn hôn mê, bên cạnh có một y tá đang kiểm tra các thông số, Chu Lăng Vân nhịn không được mở miệng hỏi:"Tình huống thế nào?"
"Cũng xem như là ổn định."
"Khoảng bao lâu thì tỉnh alij?" Đây mới là vấn đề Chu Lăng Vân quan tâm nhất.
"Không thể khẳng định." Y ta uyển chuyển cười cười,"Có khả năng sẽ tỉnh ngay, cũng có khả năng mất một hai ngày."
Sắc mặt Chu Lăng Vân ngưng trọng gật đầu.
Sau khi bác sĩ ra ngoài, ánh mắt Chu Lăng Vân chăm chú nhìn mặt Cố Dương, ông ta phát hiện, khuôn mặt này cùng khuôn mặt nhìn thấy lần trước có chút bất đồng, cụ thể không giống ở điểm nào, Chu Lăng Vân cũng nói không nên lời. Bởi vì Cố Hải chỉnh ông ta đã hơn hai tuần, rồi sau đó Cố Dương lại bị đánh cho mặt mũi bầm dập, đợi đến tướng mạo hắn được khôi phục, Chu Lăng Vân đã đem khuôn mặt của hắn nhập vào đầu.
Về phần Cố Hải ngày trước có bộ dạng gì, Chu Lăng Vân đã sớm mất hết ấn tượng .
Chỉ nhớ rõ nụ cười quen thuộc, thường xuyên xuất hiện trong đầu.
Cố Hải đi đến văn phòng của bác sĩ, mượn một bộ đồ bệnh nhân, vào buồng vệ sinh thay lên, sau đó nhìn vào gương chỉnh tóc một chút. Lại nhớ tới mấy miếng cao trắng dán trên người Cố Dương, liền lấy một ít ra khỏi phòng nhân viên y tế, tùy tiện dán lên vài chỗ trên người, thoạt nhìn rất giống từ phòng bệnh đi ra .
Sau đó, lặng lẽ mai phục ở cửa nhà vệ sinh.
Hai mươi phút sau, Chu Lăng Vân từ phòng bệnh của Cố Dương đi ra, đến nhà buồng vệ sinh.
Sau khi giải quyết xong, Chu Lăng Vân đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy người bên ngoài nhịn không được sửng sốt.
"Cậu..... Cậu tỉnh nhanh vậy sao?"
Cố Hải ra đòn cực nhanh, Chu Lăng Vân đang lúc kinh ngạc, Cố Hải đã đánh vào mắt ông ta hai phát. Sau đó đẩy mạnh ông ta vào trong, đè lên bồn cầu ra tay không ngừng.
Chu Lăng Vân không phải là đánh không lại Cố Hải, mà rơi vào thời điểm này, ông ta không dám ra tay.
"Cậu giả vờ hôn mê?" Cố Lăng Vân giằng co một lúc nhịn không được chất vấn, bởi vì ông ta không tin rằng Cố Hải chỉ một thời gian ngắn sau khi tỉnh dậy đã có thể khôi phục thể lực nhanh đến thế.
Cố Hải tiếp tục đóng kích,"Ai giả hôn mê? Ông đây là hồi quang phản chiếu*!"
(*: Hiện tượng "Hồi quang phản chiếu" là Một số người bệnh trạng thái nặng, bệnh lâu ngày, cơ thể quá suy yếu đột nhiên tinh thần tỉnh táo, thân thể tự nhiên khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống, gò má đỏ là dấu hiệu chính khí muốn thoát, bệnh tình nguy hiểm, đây là hiện tượng bừng tỉnh trước khi chết.)
Sau khi ăn một loạt đấm, Chu Lăng Vân rốt cục không hề trầm mặc, ông ta lại tìm thấy trên người Cố Hải loại tâm huyết quen thuộc cùng sự kích động mang khí chất kiêu ngạo. Ông tính toán thử hắn, để có thể nhìn xem một con ưng non liệu có khả năng lớn đến mức nào, vậy nên năm lần bảy lượt khiêu khích hắn.
Kết quả, ông đã tìm được cảm giác kia trong nháy mắt, Cố Hải không hề có ý định chơi đùa với ông ta.
Đúng lúc cảnh cửa vừa bật mở, hắn trực tiếp xoay người nhảy ra.
Chu Lăng Vân vốn định chạy nhanh để vượt lên, kết quả phát hiện quần đã bị cởi trong lúc đánh nhau, đợi đến khi ông ta mặc lại quần ra khỏi nhà vệ sinh, đã không thấy Cố Hải đâu.
Chu Lăng Vân kiểm tra một vòng ở cả hành lang lẫn cầu thang, cũng không thấy bóng dáng Cố Hải, lúc ông ta trở lại phòng bệnh, nhìn thấy nằm Cố Dương trên giường, nhịn không được sững sờ ở cửa.
Cái này cũng có thể diễn sao?
Bước đến trước giường Cố Dương, nắm cổ áo hắn, định kéo hắn đứng lên.
Y ta kinh ngạc,"Tiên sinh, ngài làm gì vậy? Anh ta còn đang hôn mê!"
"Hôn mê bà nội nó, vừa nãy còn chơi rất vui vẻ!"
Cố Dương thuần túy là bị Chu Lăng Vân lay mà tỉnh, đầu óc còn chưa khôi phục minh mẫn, đã lập tức nhìn thấy gương mặt dữ tợn. Chu Lăng Vân mỉm cười, cười đến thật âm u, u u nói với hắn: "Hừ! Lại còn giả ngây giả dại. Cậu đừng nói với tôi, trận đánh điên cuồng vừa rồi chỉ là mộng du mà thôi......"
Cố Dương nghi hoặc nhìn Chu Lăng Vân,"Đây là đâu?"
"Diễn, lại còn diễn, cậu đúng thật là tuyệt vời." Chu Lăng Vân mài răng nói.
Cố Dương và Chu Lăng Vân tổng cộng gặp mặt nhau hai lần, lúc này Chu Lăng Vân lại bị Cố Hải đánh đến mắt xanh mắt đen.
Trong nhất thời Cố Dương không kịp phản ứng, lạnh lùng quăng qua một câu,"Anh là ai?"
Cố Dương vừa hỏi như vậy, Chu Lăng Vân càng tin là Cố Dương đang đóng kịch.
"A...... Cậu mỗi lần làm xong chuyện thiếu đạo đức nào cũng đều hỏi những cậu này sao?"
Cố Dương lúc này đã biết Chu Lăng Vân là ai, cãi lại,"Anh ngay lập lăn ra khỏi phòng bệnh này, tôi sẽ lưu lại cho nhà anh một người sống, anh còn muốn ở đây càn quấy, tôi sẽ cho cả nhà anh chôn cùng anh!"
Cố Hải vẫn luôn đứng ngoài phòng bệnh nghe lén, bắt gặp cục diện có chút không ổn, nhanh chóng cởi đô bệnh nhân, đến phòng trực,"Bác sĩ, bệnh nhân phòng chăm sóc đặc biệt số bốn gặp nguy hiểm !"
Nói xong, lập tức chạy đến mai phục ở cửa cầu thang.
Nhờ sự khuyên bảo tận lực của bác sĩ, Chu Lăng Vân cuối cùng cũng kiềm chế được cảm xúc, tạm thời ra khỏi phòng chờ đợi.
Cố Hải nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngang qua, nhanh chóng dùng mắt truy tìm.
Chu Lăng Vân đi đến cửa sổ, hút thuốc với sắc mặt ngưng trọng, trăm điều không thể lý giải.
Cố Hải lại tấn công bất ngờ từ phía sau, lần này Chu Lăng Vân phản ứng nhanh chóng, xoay người, nhìn thấy khuôn mặt phía sau, quả nhiên ngây ngẩn cả người.
"Anh nói đúng rồi, tôi mắc bệnh mộng du." Cố Hải cười đến âm hiểm.
Chu Lăng Vân sải bước tiến lên giao thủ cùng với Cố Hải, kết quả Cố Hải sớm đã có phòng bị, không biết đổ cái gì lên mặt Chu Lăng Vân, làm mắt ông ta vừa khô vừa ngứa, lực phán đoán giảm xuống, lại bị ăn đòn không ít.
Đến khi Chu Lăng Vân khôi phục, Cố Hải sớm cao chạy xa bay, Chu Lăng Vân lần này không đuổi theo nữa, ông ta muốn nhìn một chút, Cố Hải sao trong thời gian ngắn như vậy có thể rút về phòng bệnh, đạt đến trình độ thần không biết quỷ không hay.
Kết quả, đẩy ra cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy người ngồi trên giường gương mặt không chút thay đổi, Chu Lăng Vân triệt để ăn xong.
"Sao anh lại trở lại?" Mắt Cố Dương lộ ra tia sáng lạnh lùng.
Chu Lăng Vân sập cửa phòng bệnh thật mạnh, đến phòng trực của bac sĩ.
"Tôi cho rằng, cần thiết phải mời cho bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt số bốn một chuyên gia về tinh thần phân liệt."
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
177 chương
37 chương
46 chương
12 chương
20 chương
10 chương