Editor: Phương Thúy Beta: PhuongAnhCrazy Đến sân huấn luyện, gương mặt âm trầm khủng bố kia lại xuất hiện. Chu Lăng Vân chắp tay sau lưng tiến lên đứng trước đội ngũ, ánh mắt tiêu điều xơ xác nhìn từng những khuôn mặt đều mang vẻ khẩn trương phía dưới. "Tôi đã cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, bây giờ cần tập luyện, làm nóng người một chút." Binh sĩ phía dưới đều mang một biểu tình khiếp sợ, một ngày nghỉ ngơi từ chỗ nào đào ra vậy? Rất nhiều người trong số chúng tôi, một giờ nghỉ sức cũng chẳng có. Tối qua bị bắt ép túc trực, vừa sáng ra đã phải quét tước dọn dẹp. Trong bụng chưa có lấy một hạt cơm nào, đã bị bắt đến đây tập hợp khẩn cấp. Thế mà ông có thể nói với chúng tôi là đã cho một ngày nghỉ? Chu Lăng Vân không nhanh không chậm giải đáp thắc mắc của mọi người: "Tôi chiều qua đã đến đây nhưng bây giờ mới tập hợp các cậu. Vậy chẳng phải là các cậu đã có thời gian nghỉ ngơi sao? Chẳng lẽ các trong đầu các cậu nghĩ rằng, đi vệ sinh cũng là huấn luyện? Dọn vệ sinh cũng là huấn luyện? Tôi ở trong quân đội nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên biết đến chương trình huấn luyện đơn giản như thế." Đừng nói là binh sĩ, kể cả mấy sĩ quan nghe thấy những lời đó cũng bày ra một biểu tình rối rắm. Chu Lăng Vân không nhìn mọi người bất mãn, bình tĩnh nói tiếp, "Bây giờ tôi sẽ kiểm tra kỹ năng cơ bản của các cậu, cũng là nhân cơ hội này để hiểu rõ các cậu hơn." Ngay sau đó, mấy ngàn binh sĩ buồn ngủ cùng mấy chục sĩ quan mệt mỏi khẩn trương bắt đầu cuộc huấn luyện. Phi công đưa máy bay bay lên, tiếp tục việc luyện tập, quan quân và chỉ huy viên ở phòng quan sát nhìn chằm chằm vào những động tác phi công đang thực hiện, chỉ cần sai một động tác là bắt phải làm lại từ đầu. Chu Lăng Vân nằm ngủ trên sofa , ngáy như sấm. Vài sĩ quan chụm đầu vào nói chuyện, lời nói và hành động chỉ chỉ trỏ trỏ đều thể hiện bọn họ cực kì bất mãn đối với vị sư trưởng mới này. Mặt Bạch Lạc Nhân vẫn không thay đổi, nhìn chằm chằm vào màn hình, bởi vì cậu cảm nhận được, vị sư trưởng này có năng lực kì dị. Có một con mắt đầy u ám phía sau lưng, dù cặp mắt phía trước có nhắm chặt thì vẫn có thể quan sát nhất cử nhất động của mấy người kia. Nửa giờ trôi qua, các sĩ quan đã không mở ra nổi, hết người này đến người khác ngáp ngắn ngáp dài. Chu Lăng Vân đột nhiên hắng giọng, bọn họ liền dựng lưng thẳng lên, xốc lại tinh thần rồi tiếp tục làm việc. Kết quả là Chu Lăng Vân chỉ trở mình, lưng hướng về bọn họ rồi ngủ tiếp. Bạch Lạc Nhân bị nhốt trong này cũng cực kì khốn đốn, cậu cả đêm qua chưa hề chợp mắt. Hơn nữa bọn người kia chỉ bị đau lưng thôi, còn cậu lại bị đau cả trước lẫn sau, thật sự rất khó chịu. Ngay lúc này, Bạch Lạc Nhân không dám nhớ tới Cố Hải, sợ chỉ cần nghĩ tới một lần, tinh thần lập tức trở nên thoải mái hơn, sau đó lập tức nằm xuống ngủ ngon lành. Một chỉ huy viên dường như rất mệt mỏi, liền trượt dài từ trên ghế xuống, phát ra tiếng động lớn. Chu Lăng Vân bừng tỉnh, dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân chỉ huy viên kia. Cậu ta kêu oai oái, toàn thân ướt đẫm, ngay cả máy móc cũng vì bị nước vào mà ngừng hoạt động. Sĩ quan Đại Trương đang chuẩn bị ngáp, nhìn thấy cảnh tượng này, miệng không thể khép lại nổi. Người kia là chỉ huy viên quân hàm trung úy, tuổi không quá hai mươi, là chiến sĩ ưu tú đang được chú ý đào tạo. Vẫn đang là tân binh, cũng ít khi bị phạt, có phạt cũng chưa bao giờ bị phạt trước mặt mọi người. "Thật mất mặt." Chu Lăng Vân nói ra ba chữ này. Cậu trung úy kia rùng mình, mấy sĩ quan bên cạnh đang định đưa áo bông cho cậu ta, liền bị ánh mắt giết người của Chu Lăng Vân quét qua. "Trong vòng một tiếng đồng hồ, đem máy móc bị hỏng sửa chữa cho tốt, làm khôngtốt thì cứ cách một giờ tôi tạt nước cậu một lần cho đến khi sửa tốt mới thôi. Bất luận có ai phụ giúp đều phải chịu hình phạt như vậy." Nhiệt độ trong phòng đột nhiên buốt lạnh. Chu Lăng Vân đi đến trước mặt một sĩ quan quân, trầm giọng nói, "Phát video giám sát cho tôi." Vị sĩ quan này đắc ý đem thành quả huấn luyện của mình phát cho Chu Lăng Vân xem. Không ngờ, Chu Lăng Vân chỉ nhìn trong chốc lát, không bình tĩnh nói, "Cậu đang phát cái gì cho tôi đây?" Chu Lăng Vân càng nói càng nổi giận: "Một đám phế vật! Chỉ từng đó động tác cũng làm không xong!" Mấy sĩ quan bên cạnh không dám hé răng nửa lời, bọn họ thấy rõ ràng luyện tập rất tốt mà. "Các cậu còn mặt mũi mà ngồi đây sao? Đi xuống luyện tập cho tôi, tập không được, ngồi trên máy bay hẳn đi đừng xuống đây nữa!" Bạch Lạc Nhân toan đứng dậy, bị Chu Lăng Vân ấn vai xuống. "Cậu ngồi đó cho tôi." Bạch Lạc Nhân bắt đầu suy nghĩ, có lẽ trong lúc Chu Lăng Vân ngủ, thấy được có mình cậu làm tốt nên tha cho cậu. Sau đó lại nghĩ Chu Lăng Vân không phải là loại người như thế, ý nghĩ lạc quan kia cũng biến mất. "Đưa báo cáo về thực hiện chuyến bay thường lệ của cậu qua đây." Bạch Lạc Nhân mở máy tính lên, đem các bản ghi chi tiết của từng người cho Chu Lăng Vân xem. Quả nhiên, Chu Lăng Vân không phải là đèn cạn dầu. Dù nhiều lần được lãnh đạo khích lệ khen thưởng nhưng trong mắt ông ta lại không coi trọng những điều đó "Chỉ vì lý do thời tiết mà không ghi lại báo cáo luyện tập máy bay ..." Chu Lăng Vân hừ lạnh một tiếng. Bạch Lạc Nhân cố gắng lý giải, "Huấn luyện lấy an toàn là điều kiện tiên quyết, không cam đoan giữ an toàn cho bọn họ sao lại bắt họ làm được?" Ý cười trên mặt Chu Lăng Vân thêm sâu, nhưng lại cô cùng ớn lạnh. "Huấn luyện chính là một quá trình không màng sống chết, nếu cậu trong lúc luyện tập mà hi sinh thì ấy là do cậu quá yếu nên bị loại trừ." Chu Lăng Vân bước lên trước một bước, ánh mắt mang khí thế bức người, "Nếu quân địch lợi dụng ban đêm lúc mây dày đặc, mưa gió bão bùng mà tấn công căn cứ, cậu chẳng lẽ không nghĩ tới việc cử người đi phản công sao?" "Dù cho có phát sinh ra loại tình huống này, cũng đã có hệ thống phòng ngự mặt đất phát huy tác dụng, không nhất thiết phải mạo hiểm tác chiến trên không." Bạch Lạc Nhân trả lời cực kỳ lưu loát. Chu Lăng Vân lại lộ ánh mắt khinh thường, "Nếu địch mạnh ta yếu thì sao?" Bạch Lạc Nhân câm nín, không nói được lời nào. Chu Lăng Vân cười cười vỗ vai Bạch Lạc Nhân, "Bộ đội phòng không không quân nòng cốt sao? Tôi thấy các cậu chẳng qua là đám ăn không ngồi rồi!" Nói xong, phủi áo rời đi. Mọi mệt mỏi của Bạch Lạc Nhân nhanh chóng bị phẫn uất trong lòng đánh tan. Ở trong quân đội nhiều năm như vậy, đây là lần đầu bị người ta làm cho xấu hổ cực độ. Bên cạnh, chỉ huy viên tay vẫn còn run rẩy sửa chữa máy móc, đả kích mà cậu ta nhận được còn nhiều hơn Bạch Lạc Nhân. Mệt mỏi, ngây ngốc, khẩn trương cùng bất bình, ... Thân thể không tốt lại còn tinh thần tệ hại, người kia thật sự không thể nào tĩnh tâm mà sửa chữa được, nhận ra thời gian sắp hết, cậu trung úy thường hay kiêu ngạo này không cầm được mà rơi nước mắt. Cậu ta cũng là do Bạch Lạc Nhân huấn luyện qua, đừng thấy Bạch Lạc Nhân thường ngày nghiêm khắc huấn luyện binh sĩ, nhưng một khi có chuyện gì, cậu đều cố gắng che dấu giúp bọn họ, nếu không được liền tự mình nhận trách nhiệm. "Cậu tránh ra, để tôi làm." Bạch Lạc Nhân ngồi xổm xuống. Cậu trung úy liều mạng đẩy Bạch Lạc Nhân ra: "Không cần, em phạm lỗi phải tự mình chịu." "Cậu dù cho có bị ông ta tạt nước bao nhiêu lần cũng không làm tốt được đâu." Bạch Lạc Nhân trực tiếp đem trung úy kia đẩy sang một bên, tự chui vào bên trong mà sửa chữa đống máy móc đó. Không lâu sau, máy móc cũng đã sửa xong, Chu Lăng Vân vẫn chưa tới. Biểu tình của trung úy lúc này đây là khâm phục ngưỡng mộ nhìn Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân thản nhiên nói, "Cậu có thể đi được rồi." "Em phải đi báo cáo với sư trưởng!" "Tôi báo cáo giúp cậu." Bạch Lạc Nhân nói. Trung úy lộ vẻ khẩn trương, "Như vậy ... sao được? Lỡ như sư trưởng khiển trách, nói em làm việc không chăm chỉ thì sao?" Bạch Lạc Nhân lạnh mặt nói, "Tôi nói cho cậu đi là có cách giúp cậu giải quyết vấn đề này cho sư trưởng, cậu mà còn cãi lại tôi lập tức để cậu tự chịu phạt, mau đi thay quần áo coi chừng bị cảm." Trung úy mắt ứa lệ kính một lễ với Bạch Lạc Nhân, sau đó xoay người rời đi. Không lâu sau đó, Chu Lăng Vân trở lại. Toàn bộ phòng theo dõi chỉ còn mỗi Bạch Lạc Nhân. Chu Lăng Vân thấy chỉ huy viên kia không có mặt, trầm giọng nói: "Người đâu?" Bạch Lạc Nhân thản nhiên trả lời, "Cậu ta sửa máy móc xong, tôi liền cho về." "Tôi cho phép cậu ra lệnh thay tôi sao?" Chu Lăng Vân sắc mặt càng âm trầm. Giọng nói Bạch Lạc Nhân như trước không đổi, "Tôi không phải thay ngài ra lệnh mà là tự mình ra lệnh." Chu Lăng Vân tiến tới chỗ máy móc, kiểm tra tỉ mỉ, một chút trục trặc cũng không còn. "Thật sự là do cậu ta sửa?" Chu Lăng Vân hỏi. Bạch Lạc Nhân không nói lời nào. "Nước đổ lên là nước đá, không thể nào trong thời gian ngắn như vậy mà sửa chữa xong mớ máy móc này?" Khẩu khí của Chu Lăng Vân chắc chắn, giống như đang dạy bảo Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân khẽ nói, "Vì sao?" "Biết rồi mà cậu còn hỏi." Chu Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, "Nếu ở điều kiện bình thường, cậu ta chắc chắn có khả năng sửa tốt mấy thứ này, nhưng qua tình huống vừa rồi, dù có muốn đi nữa thì cậu ta khẳng định không làm được. Đây là binh sĩ do cậu huấn luyện, xem đi, không hề bám sát thực tiễn." "Nếu ngài biết cậu ta làm không được, cớ gì cứ đưa ra điều kiện hà khắc như thế?" Chu Lăng Vân đi đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn vào con ngươi cậu. "Tôi cố ý chỉnh đốn cậu." Bạch Lạc Nhân cuối cùng cũng hiểu vì sao Chu Lăng Vân đuổi hết tất cả ra ngoài, duy nhất giữ mỗi mình cậu. "Vậy ngài cứ dội nước lạnh vào tôi đi." Bạch Lạc Nhân bình tĩnh nhận trách nhiệm. Chu Lăng Vân hừ một tiếng, "Trừng phạt chỉ huy của một tiểu đoàn, sao lại có thể dùng hình phạt dành cho trung đội trưởng được?" Bạch Lạc Nhân hai tay nắm chặt, ánh mắt không hề sợ hãi nhìn Chu Lăng Vân đầy chăm chú. Không ngờ, Chu Lăng Vân chỉ cười nhẹ, sau đó thần không hay quỷ không biết nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi áo của Bạch Lạc Nhân ra ngoài. Tay giơ lên cao, nhanh chóng ném mạnh điện thoại xuống đất không thương tiếc. Bạch Lạc Nhân nhìn màn hình điện thoại tan nát, cảnh tượng phi thường kinh khủng. "Tâm không tĩnh, khó hoàn thành việc." Đem di động đã hỏng đặt vào lòng bàn tay của Bạch Lạc Nhân, nghênh ngang mà đi. Bạch Lạc Nhân giữ chặt điện thoại trong tay, lòng càng ngày càng lạnh giá.