Thược Dược Trắng
Chương 17
"Giai Giai mau xuống đây, chỉ ta dùng cái này với!" Ông nội Hứa ngồi ở ghế sô pha tại sảnh lớn, lớn tiếng gọi muốn Hứa Tĩnh Giai đang ở trên phòng xuống. Ba của Hứa Tĩnh Giai-Hứa Nghị ngồi đối diện với ông nội Hứa, thấy ông nội Hứa lên tiếng, Hứa Nghị đang đọc báo liền liếc mắt qua xem. Sau đó bảo với quản gia đi lên gọi Hứa Tĩnh Giai xuống.
Hứa Tĩnh Giai vừa cúp điện thoại của đại thần. Vì khá mệt nên khi về nhà liền ngủ một giấc, cho đến tận lúc này. Hứa Tĩnh Giai xuống giường, xỏ dép lọt tọt chạy ra ngoài. Sau đó cùng quản gia đi xuống sảnh.
Ông nội Hứa vừa nhìn thấy Hứa Tĩnh Giai đến liền lôi kéo Hứa Tĩnh Giai ngồi xuống, sau đó đã hấp tấp hỏi "Mau, mau chỉ cho ông cách để gửi hình ảnh qua tin nhắn đi!"
Hứa Tĩnh Giai cầm lấy điện thoại trên tay ông, cẩn thận chỉ từng bước một. Khi chỉ xong, ông nội Hứa hiểu ra, sau đó cười một tiếng vô cùng thích thú, còn không ngớt lời khen Hứa Tĩnh Giai. Kết quả Hứa Tĩnh Giai thấy ông nội đem những gì vừa học đều đem ra thực hành. Ông nội Hứa chạy tọt vào trong bếp, chụp một loạt ảnh thức ăn mẹ của Hứa Tĩnh Giai đang chuẩn bị, gửi đi cho một người nào đó, Hứa Tĩnh Giai đoán rằng ông nội Hứa sẽ gửi những tấm ảnh đó cho một người có tên hiển thị trong danh bạ là "Lão già Từ"
Quả nhiên, kết quả dường như rất tốt, Hứa Tĩnh Giai có thể thấy được sự đắc ý của ông. Hứa Nghị ba của cô chỉ nhìn ông lắc đầu mà không nói bất cứ điều gì, sau đó lại tiếp tục xem báo. Ông nội Hứa vẫn là tiếp tục nhắn tin, cho đến khi mẹ của Hứa Tĩnh Giai nấu ăn xong. Bàn cơm đã được dọn lên, lúc này cả Hứa gia đều ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
Cho đến lúc mọi người ăn xong, Hứa Tĩnh Giai liền xin phép được ra ngoài. Mặc dù ông nội Hứa không quen khi thấy Hứa Tĩnh Giai ra ngoài vào ban đêm, nhưng dù sao Hứa Tĩnh Giai cũng đã lớn, một số việc cũng không thể quản mãi. Thế là Hứa Tĩnh Giai thuận lợi ra ngoài. Trước khi ra khỏi sảnh, cô còn nghe thấy tiếng nói của mẹ nói vọng ra "Có cần chú Trương chở con đi không?"
Hứa Tĩnh Giai vui vẻ trả lời "Không cần đâu ạ, con đi gần nên không sao!"
Hứa Tĩnh Giai đi bộ ra ngoài cho đến hết khu Tự Luân Viên, đã thấy xe của đại thần Từ Trạch đỗ cách đó không xa. Hứa Tĩnh Giai đi lại, có vẻ như đại thần nhận thấy cô, liền từ trên xe bước xuống.
(Tự Luân Viên: đây là khu biệt thự tư nhân, an ninh rất tốt, dành cho những nhân vật quyền thế.)
Mẹ của Hứa Tĩnh Giai lúc trước là tiểu thư, rất thích chăm chút ngoại hình, với cả bà có con gái như Hứa Tĩnh Giai. Hoàn toàn coi Hứa Tĩnh Giai như công chúa, trong tủ đồ của Hứa Tĩnh Giai không váy thì chỉ có đầm. Thế nên khi giờ đi ra ngoài, mặc hơi mỏng manh, bây giờ đã sắp sang đông, buổi tối như thế này toàn gió lạnh. Đại thần Từ Trạch cau nhẹ mày nói "Mau lên xe!". Nhưng Hứa Tĩnh Giai vẫn chưa kịp nói gì thì đã bị đại thần kéo đi.
Từ Trạch vì lần đầu đến thành phố B, có chút không quen, nên toàn bộ suốt đường đi đều là do Hứa Tĩnh Giai chỉ đường. Tưởng rằng đại thần muốn đến siêu thị, nhưng không ngờ lại nghe đại thần hỏi "Trung tâm mua sắm ở đâu?"
Hứa Tĩnh Giai ngạc nhiên nhìn Từ Trạch "Sư huynh muốn mua đồ sao? Đi thẳng đến phía trước một tí chính là trung tâm mua sắm của thành phố này!"
Từ Trạch không nói gì, đi một chút xíu đã thấy trung tâm ở phía trước. Từ Trạch đỗ xe ở gần đó. Cho Hứa Tĩnh Giai một câu.
"Em ngồi đợi một lát, tôi sẽ trở lại!" Sau đó Từ Trạch liền bước xuống xe.
Hứa Tĩnh Giai chỉ nghĩ là đại thần muốn mua đồ, nên cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi đợi. Mãi một lúc sau, đã thấy đại thần đi ra, trên tay còn cầm một cái túi màu trắng. Cô nhận ra đây là thương hiệu quần áo mà mẹ hay mua cho cô. Trong lòng lúc này đột nhiên tim của Hứa Tĩnh Giai đập mạnh, cảm giác vô cùng hồi hộp. Đến khi Từ Trạch đã vào trong xe, anh liền đưa chiếc túi đến cho Hứa Tĩnh Giai, anh nói "Mau mặc vào, lát nữa sẽ rất lạnh."
Hứa Tĩnh Giai mở ra, là một chiếc áo khoác nỉ màu sữa. Hứa Tĩnh Giai không nói gì, chỉ biết cúi đầu, cô là đang ngại ngùng. Quả thật khi nãy ra ngoài không mang thêm áo khoác, cũng không nghĩ gì nhiều. Vậy mà đại thần lại chu đáo như vậy.
Hứa Tĩnh Giai cùng đại thần đi siêu thị, mua đồ ăn còn thêm một chút hoa quả. Đáng lẽ Hứa Tĩnh Giai sẽ dẫn Từ Trạch đi ăn ở bên ngoài, nhưng Hứa Tĩnh Giai đã ăn rồi, Từ Trạch lại không muốn ăn một mình, thế nên là Hứa Tĩnh Giai lại tiếp tục nấu ăn cho đại thần.
Phòng mà Từ Trạch ở, có một quầy bar nhỏ, phòng khách sạn không giống với chung cư của đại thần, tuy có là phòng cao cấp nhưng cũng không có bếp. Thế nên Hứa Tĩnh Giai chỉ có thể làm salad cho đại thần ăn.
Từ Trạch ăn xong, đi vào phòng để tắm, để Hứa Tĩnh Giai ngồi ở phòng khách xem ti vi. Đến lúc Từ Trạch đi ra, thật vẫn là thói quen không mặc áo, nhìn thấy Hứa Tĩnh Giai đang ôm gối ngủ quên trên ghế. Từ Trạch nhìn Hứa Tĩnh Giai một lát, lại không biết suy nghĩ như thế nào, chỉ âm thầm không một tiếng động lại gần, ngồi xuống kế bên Hứa Tĩnh Giai. Không chút ngại ngùng ôm lấy người kế bên, để Hứa Tĩnh Giai dựa vào ngực mà ngủ.///_ ///
Từ Trạch nhìn đồng hồ trên tay, quả nhiên còn sớm, ôm một lát rồi đưa cô ấy về vậy!
Thế là Từ Trạch ôm Hứa Tĩnh Giai đang ngủ, còn anh thì xem ti vi, đến hơn nửa tiếng sau, Từ Trạch mới đứng dậy mặc áo vào, sau đó đi đến rờ má Hứa Tĩnh Giai gọi "Giai Giai, dậy đi, tôi đưa em về!"
Nhưng có vẻ Hứa Tĩnh Giai ngủ rất ngon, không có chút động tĩnh gì cả. Từ Trạch nhếch mép cười một cái, có lẽ là rất mệt, nên mới không tỉnh dậy. Kết quả là, đại thần Từ Trạch liền bế Hứa Tĩnh Giai đi.
Từ Trạch chỉ nghĩ: Quả nhiên là không có hại, chỉ có lợi!
Từ Trạch bế Hứa Tĩnh Giai xuống đến tận tầng hầm chỗ để xe, cẩn thận đặt Hứa Tĩnh Giai vào xe, nhà Hứa Tĩnh Giai cũng gần, chỉ mất 10 phút lái xe. Khi sắp đến nhà, Từ Trạch không kịp gọi Hứa Tĩnh Giai dậy đã bị kẻ khác cướp tay trên. Chính là kẻ đã gọi điện thoại cho Hứa Tĩnh Giai. Đúng là Hứa Tĩnh Giai bị giật mình mà dậy, lúc cô nghe điện thoại liền nói.
"Mẹ? Con đang ở ngoài cổng."
"Vâng!"
Từ Trạch "...."
Tắt điện thoại, coi như Hứa Tĩnh Giai đã tỉnh táo một chút. Cũng may khi nãy bắt điện thoại đã nhận ra bản thân đang ở trước nhà. Thế nên mẹ của Hứa Tĩnh Giai cũng không nói gì thêm.
Hứa Tĩnh Giai quay sang cảm ơn Từ Trạch, sau đó nhanh chóng xuống xe. Lúc đóng cửa xe dường như Hứa Tĩnh Giai lại nhớ đến điều gì đó liền nhìn đại thần hỏi.
"Sư huynh ngày mai chỉ ở khách sạn thôi sao?"
Từ Trạch chỉ gật đầu.
"Thế..........trưa em sẽ mang đồ ăn qua!"
Từ Trạch tiếp tục gật đầu nói "Được!"
"Vậy..............em vào trong đây! Ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Đợi Hứa Tĩnh Giai đi một đoạn xa, Từ Trạch mới quay đầu xe trở về. Yêu đương thật tốt!
~~~*Ở một diễn biến khác No.1*~~~
Lúc này Từ Trạch đang cùng Hứa Tĩnh Giai gọi điện.
"Từ sư huynh, anh có việc cần ở đây sao?" Hứa Tĩnh Giai giọng có chút run run, khuôn mặt đã không còn thể đỏ hơn.
"Ừm!" Từ Trạch chỉ nhẹ nhàng cho một chữ.
"Em...........nghĩ là anh đã về thành phố A rồi!"
"Tôi vẫn ở đây!"
~~~*Ở một diễn biến khác No.2*~~~
Tối đến, Từ Trạch nhận được một tin nhắn, là của Tiểu Tôn.
- Trạch Gia ca, nghe nói anh đang ở thành phố B. Có việc bên đó sao?
Từ Trạch nhếch mép, quả nhiên thông tin lại nhanh như vậy. Anh cũng tiện tay trả lời một chút.
- Ừm!
- Các anh lớn dự định tối nay công phá nhà anh, nhưng lúc qua lại chẳng thấy ai cả. Hỏi dì Phương thì biết anh đi thành phố B rồi. Gấp đến mức không kịp thông báo cho mọi người sao?
- Tôi không gấp, nhưng Giai Giai thì có.
Từ Trạch cười nhẹ, tắt điện thoại liền không tiếp tục trò chuyện nữa, đám người nào bên thành phố A bây giờ chắc đang loạn lên rồi.
Bonus;))
Lục Tôn quả nhiên vừa đọc tin nhắn xong, bất ngờ hét lên "Hoá ra Trạch ca đi thành phố B là việc của tiểu trong veo a!"
Một đám người Giang Lục cùng bu lại dành giật chiếc điện thoại của Lục Tôn.
Khương Từ Minh nheo mắt không cam lòng nói "Cứ tưởng tên hoà thượng ấy sẽ không thể làm chú rể, với tình hình này, coi chừng chú ta lại làm chú rể đầu tiên rồi!"
Tiết Tiểu Khôn đang nướng thịt, cầm một xiên thịt lên ăn, không khỏi cau có nói "Bảy người chúng ta, lại chỉ có một mình Trạch Gia có bạn gái. Ai cho chúng ta công bằng đây?"
Giang Lục lại chỉ âm thầm cười, hắn cầm điện thoại gửi đi một tin cho Từ Trạch "Hẳn là cậu biết bên đây đang loạn lên, cậu thoát kiếp hoà thượng cũng đâu cần chọc trúng nỗi đau của bọn tôi chứ T.T"
~~~*Ở một diễn biến khác No.3*~~~
Đây là đoạn tin nhắn của ông nội Hứa và ông nội Từ.
Ông nội Hứa: Nay con dâu với con trai đi du lịch về, con dâu đã xuống bếp nấu đồ ăn cho tôi rồi. Tay nghề con bé quả nhiên là đỉnh của đỉnh!
Sau đó ở dưới là một loạt hình ảnh.
Ông nội Từ: Cái lão già kia! Con dâu tôi nấu ăn cũng rất tốt. Chẳng qua là nó không ở đây, nếu nó ở đây con bé cũng sẽ nấu món ngon cho tôi ăn. Tất nhiên là ngon hơn mấy món ông gửi.
Ông nội Hứa: Chẳng phải lão già nào lúc trước cũng than rằng con dâu tuy tài hoa nhưng nấu ăn thì không thuộc phạm vi sở trường sao? Tại sao bây giờ lại tâng bốc nói con dâu nấu ăn ngon thế?
Ông nội Từ: Ai nói? Ai làm chứng?
Ông nội Hứa: Vậy cho tôi xem hình con dâu ông nấu ăn đi!
Ông nội Từ liền gửi qua một loạt ảnh.
Ông nội Hứa:..........
Ông nội Hứa nhìn mà lạnh cả sống lưng. Ông nhìn những món ăn trong tấm ảnh được gửi qua thầm nghĩ: Mấy món đen sì này có thể ăn sao? Sao lão ta có thể sống đến giây phút này cơ chứ?
~~~*Ở một diễn biến khác No.4*~~~
"A Nghị, anh nghĩ con bé là đi đâu?" Mẹ của Hứa Tĩnh Giai ngồi cùng chồng ở ghế sô pha, bà vừa đút táo cho Hứa Nghị vừa hỏi.
Ba của Hứa Tĩnh Giai nhìn chằm chằm vào báo, nhưng vẫn trả lời "Không rõ, chắc là đi gặp tiểu Như bạn học lúc trước của con bé!"
Mẹ của Hứa Tĩnh Giai cau mày, tay chọt vào cánh tay của chồng một cái "Sao anh lại ngốc như vậy? Tiểu Như đang ở thành phố A, con bé có thể gặp sao?"
"Vậy em nói xem!"
Mẹ của Hứa Tĩnh Giai liếc Hứa Nghị một cái, cắn một miếng táo mới bắt đầu nói "Em nghĩ chắc là đi gặp bạn trai!"
Ba Hứa Tĩnh Giai đột nhiên đóng mạnh tờ báo lại, làm cho Thiên Nhu bà phản ứng không kịp "Anh làm gì thế?"
Hứa Nghị chỉ quay sang vô cùng nghiêm túc hỏi "Em nói cái gì?"
"Cái gì là cái gì? Vui như vậy đi gặp bạn trai chứ còn gì nữa?"
"Sao em có thể khẳng định như thế?"
Thiên Nhu liếc chồng mình một cái "Lúc trước khi hẹn hò với anh em cũng như con bé thôi!"
"Nhưng việc đó và việc này không giống nhau!"
Mẹ của Hứa Tĩnh Giai cau mày "Sao lại không giống? Khác chỗ nào?"
Hứa Nghị liền đanh mặt lại, mặt ông tối đen. Quả nhiên con gái mà giống ông thì không dễ bị lừa đi rồi. Ông buông một câu rồi liền đứng dậy "Anh ra ngoài một lát!"
"Anh muốn đi đâu?" Thiên Nhu vội vàng hỏi.
"Băm chết tên lăng băm dụ dỗ tiểu Giai!"
"Này! Anh cũng từng là tên lăng băm như vậy, còn mặt mũi mà nói người ta?"
"...."
Kết quả là ba của Hứa Tĩnh Giai về lại chỗ ngồi, cầm báo đọc tiếp.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
571 chương
76 chương
26 chương
9 chương
33 chương
8 chương
15 chương
612 chương