Tháng chín mùa thu se lạnh, ánh mặt trời mang đến ấm áp. Mấy ngày nay Hướng Dương không đi làm, chỉ ở trong nhà, lý do rất đơn giản, cây mắc cỡ nhỏ muốn nở hoa rồi. Đóa tiểu kiều hoa màu tím nhàn nhạt tinh xảo diễm lệ, dưới sự phụ trợ của ánh hoàng hôn càng thêm lay động lòng người, cùng gương mặt luôn mang theo ý cười của thiếu niên có chút giống nhau. Hướng dương thật cẩn thận đụng vào cánh hoa, nhưng mà lại bị tránh đi. Quang mang tan đi, sau khi nở hoa, cây mắc cỡ nhỏ dường như trưởng thành hơn, thân hình cùng dài ra một chút. Dáng vẻ giống như trước, nhưng ánh mắt lại trở nên không giống, nhiều thêm một tia chờ mong cùng không nỡ xa rời. Cây mắc cỡ nhỏ: “Hướng Dương, ta…… Ta đã nở hoa rồi”. Hướng Dương: “Ân, ta biết”. Cây mắc cỡ nhỏ: “Cho nên, lúc trước ngươi muốn nói cho ta biết bí mật gì?” Hướng Dương: “Ngươi đoán thử xem?” Cây mắc cỡ nhỏ: “A?” Cây mắc cỡ nhỏ bị Hướng Dương không dựa theo kịch bàn làm cho sửng sốt, ngây ngốc nhìn hắn không biết phải nói tiếp như thế nào. Hướng Dương nhìn dáng mê man, ngượng ngùng của y, không nhịn được lại kéo người tới ôm vào lòng, nhẹ nhàng nói bên tai y: “Tiểu ngu ngốc, ta thích ngươi.” Một lúc sau, trong lòng ngực Hướng Dương mới truyền ra tiếng nói rất khẽ: “Ân, ta cũng vậy.”