Làm bộ đi công tác, Hướng Dương xách theo valli ra khỏi nhà. Vòng đến gara xe, hắn mở laptop ra, kết nối với máy theo dõi trong nhà, hình ảnh không nghiêng không lệnh, chiếu thẳng vào chậu cây mắc cỡ gần mép giường. Quả nhiên, mười mấy phút sau khi Hướng Dương ra khỏi nhà, cây mắc cỡ động. Ánh sáng nhu hòa bao lấy toàn bộ thân cây, sau đó ánh sáng dịu lại, cây mắc cỡ non nớt cũng dần biết thành một thiếu niên tinh xảo thanh lệ, mỹ mạo như hoa, thanh lệ vô song. Tốt, thật quá tốt. Ánh mắt Hướng Dương trở nên thâm trầm, trái tim trong lồng ngực không tự chủ cũng đập nhanh hơn vài nhịp. Cái gì gọi là nhất kiến chung tình, chính là như thế này.