Thúc Thúc Yêu Nghiệt
Chương 55 : Một cái tát
Ánh sáng rạng rỡ rọi vào trong phòng,ôm thân thể mềm mại trong ngực làm Tô Lực Hằng không muốn mở mắt. Ngửi mùi thơm trên người cô,xoa lên làn da trơn mềm của cô,thì ra ôm cô ngủ thoải mái như vậy,Tô Lực Hằng yêu chết cảm giác lúc này. Ưm ~ người nào đang sờ cô? Liễu Uyển Nhi mơ mơ màng màng mở mắt,một đôi mắt gian tà làm cô hoàn toàn tỉnh táo,tất cả hình ảnh tối hôm qua trở lại trong đầu. Tối hôm qua hắn chiếm đoạt cô hết lần này đến lần khác,cuối cùng bọn họ không biết kết thúc thế nào thì đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi,lúc này nhìn thân thể trần truồng của cả hai,Liễu Uyển Nhi ngay cả đầu ngón chân cũng đỏ bừng muốn chui vào trong chăn. Mội bàn tay mạnh mẽ kéo cô ra ngoài không để cho bất kỳ cơ hội trốn tránh,môi bá đạo phủ lên,bàn tay to nắm lên vật rất tròn, có lực lại không mất dịu dàng vuốt ve. Qua một hồi lâu Tô Lực Hằng rốt cục lấy môi mình ra đặt lên trán cô,từng ngụm từng ngụm thở hổn hển,còn như vậy nữa hôm nay cô sẽ không thể rời giường. Lúc này hắn phát hiện một đôi mắt to đang nháy nháy nhìn mình,Tô Lực Hằng gian tà cười một tiếng, nói: “Muốn tiếp tục ở trên giường anh sao?” Nghe vậy Liễu Uyển Nhi vụt cái nhảy khởi giường,bỗng nhiên ý thức được mình đang không mặc gì,lập tức chạy về núp trong chăn. “Xem ra em thật muốn ở lại trên giường anh.” Nhìn người chui vào trong ngực mình dáng vẻ Tô Lực Hằng giống ác lang. Thấy thế,Uyển Nhi bị dọa sợ nhanh chóng nhảy xuống giường,nắm lên quần áo trên mặt đất mặc đại vào,vội vã chạy khỏi phòng hắn. Nhìn bóng người cô hoảng hốt rời đi,Tô Lực Hằng thở dài một hơi,hắn tại sao bận tâm nhiều như vậy,bảo cô xin nghỉ một ngày không phải được rồi sao,nhìn dục vọng ngất trời của mình hắn đành phải đi tắm nước lạnh. Mặc xong,Tô Lực Hằng đẩy cửa ra,thấy Tử Quyên đứng trước cửa khiến hắn nhướng mày. “Cô đứng chỗ này bao lâu?” Tử Quyên không trả lời câu chất của hắn,chăm chú theo dõi hắn. Nét mặt của cô đã nói rõ tất cả. “Cô đã biết.” Tô Lực Hằng nói rất thản nhiên giống như không để ý chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng. Một lúc sau Tử Quyên rốt cục mở miệng: “Đại ca,đây là loạn luân!” “Bốp!” Một cái tát nặng nề rơi vào bên má cô. Một giọt nước mắt chảy xuống,đây là lần đầu tiên hắn đánh cô,tim co rút vô cùng đau đớn so với hôm qua phát hiện việc bọn họ càng đau đớn hơn. Tô Lực Hằng mặt cực kỳ âm trầm,hắn vô cùng không thích người khác dùng hai chữ ‘ loạn luân’ này để hình dung quan hệ giữa hắn và Tiểu Tiểu,giống như điều này như sợi dây vô hình ngăn cách bọn họ,cho dù bọn họ từ đầu đến cuối không có quan hệ huyết thống. “Cô tạm thời đừng quản chuyện của tôi.”
Dứt lời bỏ lại Tử Quyên chịu tổn thương xoay người rời đi,có lẽ hắn nên đem chuyện mình được Tô gia nhận nuôi công bố ra ngoài. Liễu Uyển Nhi lần đầu tiên phát hiện Tử Quyên tới trễ,đứng ở phòng khách đợi chờ,đang chuẩn bị đi tìm cô một bóng người đã lâu không thấy bước về phía cô. “Em gái của anh,anh nhớ em muốn chết.” Khinh Vân vừa đi vào phòng khách đã thấy được Liễu Uyển Nhi,bỏ xuống hành lý, chạy nhanh tới,ôm lấy vai cô xoay quanh vòng. Lây nhiễm tâm trạng của hắn,mấy ngày qua Liễu Uyển Nhi lần đầu tiên cười vui vẻ thế. “Ha ha a, ha ha a. . . . . .” Đi xuống lầu Tô Lực Hằng đầu tiên nhìn thấy chính là tình cảnh này,lửa giận vừa trở lại bình thường trong nháy mắt bị kích khởi. Bị Khinh Vân ôm vào trong ngực Liễu Uyển Nhi vừa nhìn thấy khuôn mặt u ám của hắn lập tức nhớ tới quy định tối hôm qua, rời khỏi lòng ngực Khinh Vân. “Nhóc con,có nhớ anh không?” Ngoài ý muốn Khinh Vân lại đưa tay muốn ôm Liễu Uyển Nhi,lại bị cô trốn bên này,tránh bên kia,lúc này hắn mới phát hiện Tô Lực Hằng tồn tại cùng với ánh mắt muốn xé rách mình. “Đại,đại ca.” Khinh Vân không hiểu mình chỉ mới về nhà làm sao chọc giận hắn. “Về phòng thu dọn một chút.” Tô Lực Hằng giọng vô cùng âm trầm. Xách lên hành lý trên mặt đất,Khinh Vân cẩn thận tính vòng qua người hắn chuẩn bị trở về phòng của mình,vừa lúc Tử Quyên xuống lầu đứng đối diện hắn. “Tử Quyên,tôi đã trở về.” Khinh Vân vui vẻ chào hỏi cô. “Ưm.” Nhẹ nhàng lên tiếng,Tử Quyên tiếp tục xuống lầu. “Ơ ~ Tử Quyên mặt của cô tại sao sưng lên?” Khinh Vân phát hiện cô khác thường,quan tâm đưa tay đến nửa bên mặt bị Tử Quyên ngăn lại. “Tôi không sao.” Trả lời qua loa,mặt không chút thay đổi. “Tại sao không có chuyện gì? Mặt sưng thế có phải có người đánh cô không?” Nghĩ đến loại khả năng này, Khinh Vân lập tức nổi lên nghĩa khí, “Nói cho anh biết,anh giúp em đánh hắn!” Nhưng Tử Quyên căn bản không để ý tới ý tốt của hắn. Đúng lúc này Đao Nhân mới vừa tỉnh ngủ tính xuống lầu kiếm ăn . Khinh Vân lập tức đi đến hỏi thăm: “Đao Nhân,cậu biết Tử Quyên bị ai đánh không?” Bị hắn hỏi,Đao Nhân mới chú ý mặt Tử Quyên thật khác thường,thông minh như hắn lập tức biết ai là hung thủ. “Có phải cậu biết?” Thấy vẻ mặt tên kia Khinh Vân đoán hắn nhất định biết,hung dữ nói”
Mau nói cho tôi biết,tôi nhất định phải đánh chết hắn,dám đụng đến Tử Quyên nhà chúng ta.” Đao Nhân khinh miệt nhìn hắn một cái: “Chỉ sợ đến lúc đó là hắn đánh chết anh,chứ không phải anh đánh chết hắn.” Tên ngu ngốc này không chịu năng động suy nghĩ trừ Tô Lực Hằng ra ai có thể đánh Tử Quyên. Lời Đao Nhân nói khiến giận giữ trong lòng Khinh Vân tụ lại một chỗ,nhóc con này muốn hủy đi oai phong của anh em mình, đang muốn nổi đóa,bỗng nhiên liếc thấy Tô Lực Hằng quăng ánh mắt lạnh lẽo lại hắn hình như hiểu rõ mọi chuyện. Thảm rồi,hắn lại tuyên bố muốn đánh chết đại ca,nhanh đem đồ về phòng mình,đầu cũng không dám quay lại. “Chị Tử Quyên ,mặt của chị không sao chứ?” Trong xe,Liễu Uyển Nhi quan tâm hỏi,thật ra vừa rồi cô cũng phát hiện trên mặt cô khác thường,chẳng qua gương mặt Tô Lực Hằng quá mức nhăn nhó,làm cô sợ đến một câu cũng không dám nói. “Tôi chỉ bị thương nhẹ,ít nhất không bị hủy đi gương mặt.”
Sau lời nói ác độc Tử Quyên liền hối hận,thật ra cô biết cô nhóc này bất lực không biết cách thoát,nhưng ghen tỵ làm cho cô không lựa lời nói. Tử Quyên nói khiến mặt Liễu Uyển Nhi tái mét,chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ chị ấy phát hiện? “Chị Tử Quyên,chị biết rồi?” Liễu Uyển Nhi giọng có chút run rẩy,chị ấy nhất định phát hiện,bằng không chị ấy sẽ không thầm mắng mình không biết xấu hổ . “Biết cái gì?” Tử Quyên cố ý giả bộ ngốc,đây là cô đền bù,cô không muốn cô bé này lúng túng khổ sở. “Không có, không có gì.” Liễu Uyển Nhi cúi thấp đầu xuống,chị ấy thật không có phát hiện sao?
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
30 chương