Thúc Thúc Yêu Nghiệt
Chương 133 : Ông trời rơi xuống một giọt nước miếng
Vu Thiểu Đình rất nhanh đuổi theo cô bé,vọt tới đưa tay bắt lấy bả vai cô. “Ai vậy?” Cô bé không vui quay đầu lại,mà lúc này trong tay cô đang cầm cây kem,đầu lưỡi cũng vì Thiểu Đình xuất hiện mà dừng lại liếm láp.
Không sai,chính là khuôn mặt này,năm năm sau đã từ cô bé biến thành một cô gái,mà cặp mắt kia vẫn lanh lợi như cũ khiến Thiểu Đình hận thấu xương nhớ lại chuyện năm xưa. “Anh làm gì thế?” Cô bé muốn tránh thoát kiềm chế của Vu Thiểu Đình,lại phát hiện không thể ra sức,cực kỳ bực bội quát”
Muốn chết sao,dám đùa giỡn bà đây!”
Trong lúc giãy giụa,một sợi dây bạc trượt ra cổ cô. Vu Thiểu Đình ánh mắt sáng lên,đó có phải vật bị cô đánh cắp. Lập tức đưa tay muốn đoạt lại sợi dây chuyền. Ngay lúc bàn tay Thiểu Đình cách dây chuyền vẻn vẹn 0. 5 ly,lão thiên bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước miếng,đó là giọt kem chảy ra vừa lúc rơi lên mặt dây chuyền. Giống như chạm phải điện lập tức thu tay lại,nhìn lại dây chuyền mẹ hắn,một giọt lại một giọt bị kem phủ lên. Hai mắt nhắm lại,hàm răng cắn chặc,siết chặt quả đấm. Tại sao cô ta luôn buồn nôn như vậy? Làm cho không người nào có thể chịu được! Mà cô bé không một chút phát hiện kem đã xuống trước ngực. Có được tự do,hung dữ trừng mắt nhìn Vu Thiểu Đình một cái,hất đầu bỏ đi. Hít sâu một hơi,Vu Thiểu Đình lần nữa mở mắt cô bé đã sớm không thấy bóng dáng. Chỉ được gặp thoáng qua di vật mẫu thân,Vu Thiểu Đình trong lòng có nồng đậm mất mác cùng tiếc nuối. Mà lúc này cô bé đang cách Vu Thiểu Đình chưa đầy năm mươi thước chạy vào trong cửa hàng tiện lợi. Nhân viên cửa hàng trêu chọc cô nói: “Chu Tráng Tráng,người vừa rồi là bạn trai cô sao? Thật đẹp trai nha.” Hắn nhìn qua cửa thủy tinh thấy Vu Thiểu Đình đuổi theo cô. “Cái rắm,đó là sắc lang.” Chu Tráng Tráng nhếch miệng lên nói.
“Hắn đã làm gì cô?” Nhân viên cửa hàng nghe cô nói như vậy, lập tức quan tâm hỏi thăm.
“Hắn dám làm gì tôi chứ?” Chu Tráng Tráng nhíu lại chân mày “Tôi là một người vạm vỡ,có người đàn ông nào dám đụng vào tôi.”
Cô gái này chỉ biết giả bộ hung dữ,nhân viên cửa hàng xì mũi coi thường cô. Chợt phát hiện trước ngực cô một mảng bẩn cà phê,nhân viên cửa hàng nhíu mày: “Vừa rồi cô ăn cái gì? Làm quần áo dơ đến thế.” Chu Tráng Tráng lúc này mới phát hiện quang cảnh trước ngực,lập tức xông vào phòng rửa tay. Nhìn bóng người bối rối của cô,nhân viên cửa hàng bất đắc dĩ lắc đầu.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
137 chương
9 chương
55 chương
15 chương
13 chương
280 chương