Khi Liễu Uyển Nhi sắp sếp xong đồ trong túi chuẩn bị ra cửa lại phát hiện Vu Thiểu Đình vẫn còn trong nhà. “Anh Thiểu Đình,anh hôm nay không cần đi làm sao?” “Anh hôm nay nghỉ ngơi.” Vu Thiểu Đình cũng rất kỳ quái,sáng nay cấp trên ma quỷ Tô Lực Hằng bỗng nhiên nổi lòng tốt nói cho hắn nghỉ ngơi một ngày. “Thật tốt quá,chú rốt cục có lòng tốt.” Liễu Uyển Nhi vui vẻ cực kỳ. “Nói ta gì đấy?” Tô Lực Hằng xuất hiện làm Liễu Uyển Nhi co lại cổ,tiêu rồi bị nghe được rồi. “Chào!Chú.” “Ta luôn rất có lương tâm,Thiểu Đình gần đây cực khổ nên để hắn nghỉ ngơi một ngày vậy.” Lời của hắn làm cho Liễu Uyển Nhi liên tiếp gật đầu,Tô Lực Hằng lại nói”Tất nhiên biết Thiểu Đình của cháu cực khổ,có phải cháu không nên bắt hắn phụ đạo Anh ngữ cho mình phải không?” “Đại ca,không sao,dùng chút thời gian phụ đạo Tiểu Tiểu làm gì cực khổ .” Thiểu Đình lập tức nói,hắn không muốn mất đi cơ hội khó được này. “Tiểu Tiểu,em cứ nói đi?” Tô Lực Hằng chuyển sang hỏi Liễu Uyển Nhi. Mặc dù rất muốn anh Thiểu Đình tiếp tục phụ đạo mình,nhưng nghĩ đến hắn gần đây cực khổ Liễu Uyển Nhi vẫn quyết định: “Anh Thiểu Đình,để em tự mình học cũng được.” Vu Thiểu Đình còn muốn nói thê nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Tô Lực Hằng cắt đứt: “Vậy thì cứ như vậy đi,sau này về chuyện học của Tiểu Tiểu có gì khó khăn để ta chịu cực một chút dạy kèm.” Dứt lời liền kéo tay Liễu Uyển Nhi đi ra khỏi phòng khách. Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi Vu Thiểu Đình có chút mất mát. Liễu Uyển Nhi cảm thấy Tô Lực Hằng gần đây trở nên rất tốt,không bắt Vu Thiểu Đình làm việc cực nhọc,khi luyện bắn cũng không đánh tay cô,còn thường xuyên hỏi thăm tình trạng cô ở trường,buổi tối mỗi ngày đều dạy kèm cô,mỗi khi cô làm sai hắn không cảm thấy phiền ngược lại còn giảng giải thêm một lần. Chỉ là như vậy Liễu Uyển Nhi phát hiện cô không có thời gian gặp mặt Vu Thiểu Đình,hơn một tuần lễ qua bọn họ ít chạm mặt cũng rất ít nói chuyện,trừ sáng sớm nói mấy câu hỏi thăm đơn giản. Vốn định đi tìm hắn nhưng chú nói,anh Thiểu Đình ban ngày làm việc quá cực khổ không nên ảnh hưởng hắn nghỉ ngơi,nghĩ kỹ cô đành không thể làm gì khác hơn bỏ qua. Nhớ nhung làm Liễu Uyển Nhi lăn qua lộn lại trên giường,khó có thể ngủ. Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa. “Tiểu Tiểu,em đã ngủ chưa?” Là anh Thiểu Đình,Liễu Uyển Nhi nhanh chân chạy xuống giường. Cửa vừa mở ra,chạm mặt chính là một cái ôm vững chắc. Trải qua một hồi Vu Thiểu Đình mới buông ra Liễu Uyển Nhi. “Anh Thiểu Đình,tại sao anh đến tìm em?” Dựa vào giữa ngực Vu Thiểu Đình,Liễu Uyển Nhi dịu giọng hỏi. Phải làm sao nói cho cô biết đây? Nhớ tới nhiệm vụ vừa rồi Tô Lực Hằng giao cho hắn,qua hai ngày nữa hắn sẽ phải đi Châu tam giác,chuyến đi này mất mười ngày hoặc nửa tháng,hay lâu hơn,hay vĩnh viễn cũng không về được. Bọn chủ mưu hai lần tấn công bọn họ đã tra được,quả nhiên là có liên quan đến Thích lão đầu ở Châu tam giác,con trai Thích lão đầu _Thích Vĩnh Thịnh chính là người trực tiếp sắp đặt. Thích lão đầu là nguyên lão Lưu Xuyên Đường cùng tiền nhiệm Đường chủ là anh em kết bái sống chết,tiền đường chủ đã thoái lui,Thích Vĩnh Thịnh từng nghĩ dựa vào thế lực cha hắn sẽ tiếp nhận được vị trí Đường chủ,nhưng cuối cùng tiền đường chủ vẫn đem vị trí truyền cho người mới trong bang Tô Lực Hằng,còn Thích Vĩnh Thịnh chỉ lấy được chức Phó đường chủ. Thấy vậy người Thích gia liền đem thế lực dời đi,ở trong Lưu Xuyên Đường chỉ còn lại mỗi Thích Vĩnh Thịnh vẫn đảm nhiệm chức Phó đường chủ. Đang lúc tất cả mọi người cảm thấy bọn họ sẽ không tranh cãi nữa,không nghĩ tới Thích Vĩnh Thịnh lại bày mưu ám sát Tô Lực Hằng hiện giữ chứ Đường chủ,bây giờ nhìn lại bọn họ lúc trước luôn hành động trong bóng tối. Mà nhiệm vụ lần này đi châu tam giác của Vu Thiểu Đình chính là đả kích thế lực của Thích gia,dụ bọn họ chú ý,tiếp theo phối hợp bên Singapore hành động quét sạch. “Tiểu Tiểu,anh Thiểu Đình có thể phải đi một khoảng thời gian.” “Anh muốn đi đâu?” Liễu Uyển Nhi nhìn thẳng vào hắn. “Anh phải đi đến phía nam.” “Làm gì?” Liễu Uyển Nhi hỏi . “Nơi có công ty làm việc anh phải đi xem.” Vu Thiểu Đình nói rất thản nhiên. Nhưng Liễu Uyển Nhi cảm giác chuyện không đơn giản như vậy,bằng không hắn tại sao đêm khuya còn chạy đến nói với cô. “Anh Thiểu Đình,anh thật chỉ qua đó làm việc sao?” “Anh Thiểu Đình đã gạt em bao giờ chưa.” “Vậy anh lúc nào trở lại?” Liễu Uyển Nhi tình nguyện tin tưởng hắn đang nói thật. “Hẳn là rất nhanh.” Vu Thiểu Đình cũng không biết chuyến đi này kết quả như thế nào làm sao dám hứa hẹn với cô Sau một lát trầm mặt “Không đi không được sao?” Cô thật không muốn hắn đi. Thân tại giang hồ thân bất do kỷ Vu Thiểu Đình cảm giác không thích cuộc sống như vậy,đặc biệt sau khi gặp được cô,yêu thương làm cho hắn không cách nào giống như trước xem nhẹ sống chết,xem nhẹ tất cả. Giờ khắc này không thể nói càng không thể hứa hẹn chỉ có vòng ôm thật chặt truyền đạt tình cảm trong lòng hắn. Lần đầu tiên có bàn tay vòng qua eo làm cho cô yên tĩnh,thật giống như sắp có chuyện không hay xảy ra,không,cô không muốn. “Đừng đi,em không muốn anh đi.” Nước mắt không thể khống chế chảy xuống giống như trước kia phụ thân rời mẫu thân ra chiến trường,cô không muốn trải qua một lần nữa đau khổ chờ đợi. “Tiểu Tiểu,nghe lời,anh chỉ đi mấy ngày thôi sẽ rất nhanh trở lại.” Sau khi nói xong lời an ủi Vu Thiểu Đình cũng có chút vô lực. “Là chú bảo anh đi sao? Em sẽ đi nói với chú đừng cho anh đi.” Dứt lời Liễu Uyển Nhi liền đứng dậy muốn đi tìm Tô Lực Hằng. Tay bị kéo lại. “Tiểu Tiểu,đây là công việc,sao có thể nói không đi là không đi. Đại ca là người quyết sách,càng không thể vì em nói mà thay đổi kế hoạch,cho dù hắn sẽ vì em mà thay đổi,anh cũng sẽ không đồng ý.” Dù sao cũng phải có người đi Vu Thiểu Đình cũng không muốn vì mình để người khác đi mạo hiểm. Kể từ ngày đầu tiên vào Lưu Xuyên Đường,hắn đã biết cuộc sống tương lai liên quan đến tử thần. Xông vào trong ngực hắn,hy vọng cuối cùng cũng bị chặt đứt,đôi bàn tay trắng như phấn như mưa rơi rơi vào trên ngực hắn, Liễu Uyển Nhi thất thanh khóc rống. Ôm chặt người trong ngực,Vu Thiểu Đình để cô tùy ý đánh vào ngực mình. Đánh đi,nếu như có thể đánh tới mất đi tri giác có lẽ sẽ không còn cảm giác đau đớn. “Tử Quyên,để tôi đưa cô ấy về.” Tử Quyên biết Vu Thiểu Đình ngày mai phải đi làm nhiệm vụ nguy hiểm nên yên lặng rời đi. Giao khoảng thời gian còn lại cho hắn,có lẽ đây là chuyện duy nhất hiện tại cô có thể làm cho bọn họ. Cả ngày hôm nay Liễu Uyển Nhi ngồi thẩn thờ trong phòng học nhìn những đám mây chuyển động ngoài cửa sổ,đếm lấy thời gian, một giây, hai giây. . . . . . Khoảng thời gian rời khỏi Vu Thiểu Đình càng ngày càng gần . Khi Liễu Uyển Nhi tan học,theo đám người đi ra khỏi trường,cô thấy được bóng người quen thuộc. “Tiểu Tiểu,chúng ta hôm nay ra ngoài ăn cơm đi.” “Được.” Ai cũng không muốn nói đến ly biệt,giờ khắc này để cho bọn họ hưởng thụ khoảng thời gian trước khi chia ly đi. Thấy Tử Quyên một mình trở lại,Tô Lực Hằng nhíu chặt chân mày: “Tiểu Tiểu đâu,tại sao không cùng cô trở về?” “Hôm nay Thiểu Đình đón cô ấy.” Tử Quyên không muốn dấu diếm hắn. Bất mãn lập tức xông lên đầu,hắn lấy ra điện thoại di động muốn gọi cho Vu Thiểu Đình lại bị Tử Quyên đưa tay đè lại. “Đại ca,ngày mai Thiểu Đình phải đi,anh cũng biết lần này rất nguy hiểm,tại sao không để bọn họ ở chung một ngày?” Tử Quyên trong mắt tràn đầy hi vọng. Hất tay cô ra Tô Lực Hằng cố ý gọi đi nhưng phát hiện đối phương đã tắt máy.Tức giận ném xuống điện thoại di động,lần đầu tiên Tô Lực Hằng cảm thấy bất lực sợ hãi mọi chuyện phát triển không theo ý hắn. Không,người phụ nữ đó là của hắn,ai cũng không thể đụng vào! Vọt vào nhà để xe hắn muốn đi tìm cô. Cùng nhau ăn cơm xong Vu Thiểu Đình cùng Liễu Uyển Nhi ngồi trong xe nói chuyện một hồi rốt cục mới nhớ tới về nhà. Xe dừng lại trước cửa nhà họ Tô,Liễu Uyển Nhi đang chuẩn bị xuống xe,tay lại bị hắn kéo,không chờ cô kịp phản ứng người đã rơi vào trong ngực Vu Thiểu Đình . Đôi môi xa lạ phủ xuống,hoàn toàn không có kinh nghiệm làm cho Liễu Uyển Nhi có chút bối rối,nhưng hắn dịu dàng làm cho cô rất nhanh quên mất sợ hãi,ngượng ngùng nhắm lại hai mắt. Đôi môi mềm mại nóng bỏng làm cho hắn không muốn rời xa,cuối cùng Vu Thiểu Đình lưu luyến buông ra người trong ngực, phát hiện mặt cô đỏ như hoa đào. Giờ khắc tốt đẹp này hòa tan nổi khổ trong lòng,kéo lấy tay cô: “Chúng ta vào thôi.” Một đoạn đường ngắn nhưng bọn họ đi rất lâu: “Tiểu Tiểu,em vào trước đi,anh Thiểu Đình muốn đứng đây một lát.” Lẳng lặng đứng phía sau cô Nhìn chăm chú bóng lưng cô rời đi Lúc này mới phát hiện ánh trăng đã lặng lẽ nhô cao Thấy cô chậm rãi xoay người Đôi môi khẽ nhúc nhích nhẹ giọng nói ra tạm biệt, Vu Thiểu Đình sợ hãi cúi đầu Thì ra sau khi cô xuất hiện Trái tim đó đã trở nên không còn kiên cường nữa. Yên lặng đợi chờ bóng người cô biến mất ở lối đi Cứ như vậy đi Không cần đợi đến ngày mai Hắn sợ đến lúc đó hắn nỡ rời đi. Khi mặt trời lần nữa lên cao,Liễu Uyển Nhi đến phòng Vu Thiểu Đình đã sớm rời đi,nước mắt nén vào trong lòng,cô bây giờ so với trước kia đã trở nên thành thục kiên cường,khẽ xoa lên ra giường hắn ngủ,cô sẽ chờ hắn trở lại. Anh Thiểu Đình đi gần một tuần lễ,Liễu Uyển Nhi đềi ngồi trước đèn bàn nhìn sách Anh ngữ ngẩn người. Kể từ khi hắn đi đến giờ chưa từng gọi điện thoại về nhà,gọi lại vào điện thoại di động thì hắn luôn tắt máy,Liễu Uyển Nhi vô cùng gấp gáp muốn biết hắn rốt cuộc đang làm gì,bao giờ trở lại. Nghĩ tới nghĩ lui cô quyết định đi hỏi Tô Lực Hằng,công việc là hắn giao hắn đương nhiên biết rõ tình trạng Vu Thiểu Đình. Đi tới trước phòng Tô Lực Hằng,đang muốn gõ cửa,bỗng nhiên nghe thấy bên trong mơ hồ có người đang nói chuyện với nhau, ‘ Thiểu Đình ’ hai chữ lập tức hấp dẫn cô chú ý. Lần đầu tiên Liễu Uyển Nhi đem lỗ tai ghé vào trên cửa phòng người khác. “Thiểu Đình đã hợp tác cùng Thiết Tín Bang có tranh chấp với Thích gia phá hủy hai sòng bạc ngầm của đối phương.” Là giọng Khinh Vân. “Rất tốt,bảo Thiểu Đình gia tăng khiêu khích,như vậy Thích gia mới có thể tập trung hỏa lực đối phó Thiết Tính Bang,còn chúng ta tốt nhất hành động một lượt,ta muốn mượn lần này dẹp sạch bọn Thích Vĩnh Thịnh.” Tô Lực Hằng nói một ngày không diệt trừ nhà họThích,phân tranh trong Lưu Xuyên Đường vĩnh viễn sẽ không kết thúc. “Dạ” “Cậu chuẩn bị sẵn sàng,khi cần thiết thì giúp đỡ Thiểu Đình,nếu Thích gia cùng Thiết Tính Bang hợp lại,tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm.” Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động, khiến Tô Lực Hằng cùng Khinh Vân lập tức im miệng không nói. Nhẹ nhàng di động tới cạnh cửa,bỗng nhiên mở cửa ra,nhìn thấy Liễu Uyển Nhi vẻ mặt bất lực đứng ngoài cửa. Giờ phút này trong đầu Liễu Uyển Nhi chỉ còn câu nói vừa rồi của Tô Lực Hằng‘ tình cảnh của hắn rất nguy hiểm ’, thật ra vừa bắt đầu cô mơ hồ cảm giác được nhiệm vụ lần này của Vu Thiểu Đình rất nguy hiểm, nhưng cô lựa chọn tin tưởng Vu Thiểu Đình nói cho cô biết,nhưng khi chính tai nghe được Tô Lực Hằng nói,thực tế vô tình đánh nát lời nói dối cô tự gạt mình. “Chú,Anh Thiểu Đình gặp nguy hiểm phải không?” Liễu Uyển Nhi trên mặt đau đớn xen lẫn vô lực làm Tô Lực Hằng đau lòng,nhưng nghĩ đến tất cả đều bởi vì Vu Thiểu Đình,thoáng cái xóa hết tất cả thương tiếc trong lòng. “Hắn có nguy hiểm hay không không liên quan đến cháu,trở về phòng ngủ đi.” Trực tiếp ra lệnh. “Không,nói cho cháu biết hắn rốt cuộc bị gì? Cháu muốn biết.” Đây là lần đầu tiên Liễu Uyển Nhi trực tiếp cải lời lời của hắn, không thể nghi ngờ làm Tô Lực Hằng càng thêm nổi lửa. “Cháu có trở về không?” Đây là một cơ hội cuối cùng dành cho cô. Khuôn mặt u ám của Tô Lực Hằng khiến Liễu Uyển Nhi có loại cảm giác không rét mà run. “Chú nói cho cháu nghe anh ấy bị sao trước đi.” Mặc dù còn kiên trì nhưng giọng nói lại giống muỗi kêu. Tô Lực Hằng đã mất hết kiên nhẫn. Nhìn không khí như gió thổi mưa giông trước cơn bão,Liễu Uyển Nhi lạnh từ sống lưng đến toàn thân,trong lòng vẫn sợ hãi cuối cùng lựa chọn chạy trốn. Một đường không dám quay đầu lại xông thẳng vào gian phòng của mình,Liễu Uyển Nhi từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cô thật không có tiền đồ,làm sao bây giờ,anh Thiểu Đình rốt cuộc gặp nguy hiểm gì? Cô thật lo lắng cho hắn. Bỗng nhiên cô nghĩ tới một người. “Chị Tử Quyên,anh Thiểu Đình có phải gặp nguy hiểm?” Đối mặt vấn đề của cô Tử Quyên không biết có nên nói cho cô biết chân tướng,đây là hành động bí mật,trừ mấy người tham dự hành động ra trong Lưu Xuyên Đường không có những người khác biết. Nhưng ánh mắt cầu khẩn của Liễu Uyển Nhi làm cho cô không đành lòng. “Tiểu Tiểu,Thiểu Đình đi thi hành nhiệm vụ hạng nhất,nhiệm vụ này rất quan trọng,cũng rất nguy hiểm, nhưng em phải tin tưởng hắn,hắn nhất định sẽ bình an trở lại .” Biết hắn gặp nguy hiểm nhưng bản thân không thể làm gì,thì ra sau khi biết được đáp án chỉ làm cho cô lo lắng hơn, sợ hơn. Nhìn bóng lưng bất lực của Liễu Uyển Nhi rời đi,Tử Quyên bỗng nhiên không biết mình nói việc này cho cô biết là đúng hay sai.