Thục thiên mộng hoa lục
Chương 139 : sinh tử chi ước
“Trường Khanh, huynh nói đi, nếu như mưa vẫn tiếp tục rơi, trời mãi mãi không sáng, vậy thì tốt biết bao nhiêu.”
Từ Trường Khanh không trả lời, y đẩy Cảnh Thiên ra, lặng lẽ mặc y phục. Khuôn mặt y sau cơn tận tình cuồng hoan vẫn còn đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại trên da thịt, thế nhưng nhãn thần lại có điểm lạnh lẽo mơ hồ, khiến Cảnh Thiên không sao đoán được tâm tư.
“Trường Khanh, sao vậy? Đêm qua, thân thể nóng cháy của huynh rõ ràng còn run rẩy trong lòng ta, liên tục gọi tên ta, thế mà đảo mắt…”
“Ta đi.”
Cảnh Thiên vội vàng nhảy ra ôm lấy lưng đối phương: “Không được đi, nói cho rõ ràng đã.”
“Ngươi muốn ta nói cái gì?”
“Nói cho ta biết, vì sao đột nhiên quyết định làm chưởng môn, chịu cầm tù cả đời như vậy, Thục Sơn đã xảy ra biến cố gì? Ta nhớ đêm đó huynh điểm huyệt đạo của ta, phía sau Tỏa Yêu Tháp huyết quang tận trời – Có phải Tỏa Yêu Tháp đã xảy ra chuyện? Là Tà Vương, lẽ nào hắn đến Thục Sơn làm loạn? Ta đoán không sai phải không?”
Thần tình Từ Trường Khanh dần trở nên xám xịt, mâu trung hiện lên một tia phẫn nộ: “Phải. Tà Vương cùng Mị Cơ xác thực có ý đồ hủy Tỏa Yêu Tháp, phóng xuất toàn bộ yêu nghiệt trong tháp, hắn còn vài lần xông vào hậu sơn cướp Ngũ Hành Lưu Ly Châu, Tiêu sư huynh…”
“Tiêu trang chủ thế nào? Hắn làm sao?”
Từ Trường Khanh không đáp, trước mắt hiện lên một màn kinh biến đã xảy ra:
“Đại sư huynh, tại sao huynh phải tới động quật tìm họ liều mạng…”
“Trường Khanh, Sưu Hồn Địch vốn là ta cho Mị Cơ mượn để sưu tập tàn hồn, hợp lại hồn phách của Trầm Trạch. Ai ngờ, họ vốn đã có ý lừa gạt. Huynh muội hai người vốn là thị vệ bên người Thiên Nữ Bạt, muốn mượn năng lực phá giới của Sưu Hồn Địch, hấp thu oán khí lệ khí trong thiên hạ, mở ra Phá Toái Hư Không, tiến nhập nơi vĩnh tịch giải cứu Thiên Nữ Bạt bị Nữ Oa phong ấn… Ta biết sai thì đã muộn, không còn mặt mũi… không còn mặt mũi…”
“Đại sư huynh, huynh đừng nói gì nữa, để đệ chữa thương cho huynh.”
“Ngày đó, nơi vĩnh tịch do Nữ Oa tự tay phong ấn, để ngăn cản Cộng Công nộ xúc Bất Chu Sơn, hồng thủy gieo hại nhân gian, chỉ có người mang huyết mạch của Cửu Lê Tộc mới có thể tiến vào. Đệ vốn là giọt nước mắt của Nữ Oa, cho nên cũng có thể tự do xuất nhập… Khụ khụ… Ngày đó Trầm Trạch phát hiện ra thân phận Hồng Trần Lệ của đệ, muốn mượn năng lực của đệ để tiến vào nơi vĩnh tịch… Sau đó, hắn phát hiện Sưu Hồn Địch là một trong các pháp bảo phá giới, cho nên ngược lại mới xảy ra gút mắc với ta. Đệ nhớ kỹ, Trầm Trạch hiện tại đã không còn là Trầm Trạch trước đây. Trầm Trạch trước đây dù sao vẫn là một quân tử, có những chuyện hắn sẽ không làm, mà Trầm Trạch hiện tại, hấp thu toàn bộ lệ khí ghê tởm của nhân gian, trở nên, trở nên.. khụ khụ… Để cứu chủ nhân của mình, hắn không tiếc trả bất kỳ giá nào.”
“Đệ biết, Trầm Trạch hiện tại không phải là Trầm đại ca nữa.”
“Nơi vĩnh tịch thông với Ma giới, Thanh Yếu Cung là đại điện phong ấn của nơi vĩnh tịch, âm dương đối xứng. Lúc đó, chuyện xảy ra giữa đệ và Trùng Lâu… phát sinh là vì vậy, bởi vì cả hai người đều có năng lực tiến nhập Phá Toái Hư Không. Còn có chuyện ta nhất định phải nói với đệ, nếu như không nói rõ chuyện này, sợ là tâm chúng ta mãi mãi khúc mắc. Trường Khanh, ta từng cho rằng người hắn thích là đệ, ta hiểu lầm đệ, ta xin lỗi…”
“Sư huynh, đệ thật sự không để tâm.”
“Ha ha, Mị Cơ cho rằng cái gì ta cũng không biết, hết lần này đến lần khác trêu đùa ta. Khụ khụ… Ta há lại không biết, ta đã nghe trộm và phát giác kế hoạch của chúng rồi. Lần cuối cùng tìm Mị Cơ đòi lại Sưu Hồn Địch, ta đã nhân cơ hội lưu lại ám chú lên đó, sau này ả không cách nào cướp tàn hồn nữa, ngược lại oán linh sẽ phản phệ… Trường Khanh, đệ chờ xem… Không cần đệ xuất thủ… Ngày ả bạo liệt phơi thây mà chết không còn xa nữa… Ả bất nhân thì ta cũng bất nghĩa… Nhanh thôi … Nhanh thôi… Ả càng nóng ruột, cái chết đến càng nhanh…”
“Sư huynh!”
“Sau khi chết ta cũng không còn mặt mũi quy táng tại Thục Sơn, đệ đem tro cốt của ta về hậu viên Địch Trần sơn trang… quy táng tại biển Ưu Đàm Hoa… Trường Khanh, lòng của đệ quá mềm yếu… Làm việc có nhiều cố kỵ… Sau này… Sau này phải chịu khó… vì mình… mà sống…”
Gió thu hiu quạnh, năm ngón tay nhễ nhại máu tươi của Tiêu Ánh Hàn nhẹ nhàng hạ xuống.
“Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Đỉnh Thục Sơn tháng mười, cuồng phong điên loạn.
Thục Sơn đệ tử quy tụ đông đủ bên ngoài Vô Cực Các, thần sắc ai nấy đều ngưng trọng, sẵn sàng chờ đón quân địch. Tà Vương, Mị Cơ thống lĩnh cả quân đoàn cương thi huyết ma tiến lên giao phong với Thục Sơn, hai bên thắng bại bất phân, thương vong không kể hết. Thục Sơn mặc dù tổn hại không ít đệ tử, nhưng cũng có thể bảo vệ được Tỏa Yêu Tháp, bảo vệ được hậu sơn và Ngũ Hành Châu.
Lúc này trời sắp tối, dưới chân núi có đệ tử vội vã chạy lên, bẩm báo mấy câu với Thương Cổ trưởng lão. Thường Dận sắc mặt đại biến, vội vàng nói: “Cái gì? Ma giới Mị Cơ trong lúc dùng Sưu Hồn Địch huy động tàn hồn thì bạo liệt thân vong? Sao lại có chuyện này?”
“Xác thực như vậy. Hơn nữa còn có tin, Địch Trần sơn trang Tiêu Ánh Hàn trong lúc giao phong cùng bọn chúng thì bị trọng thương…”
“Tiêu sư huynh… Đã chết!” Trước thềm Vô Cực Các, Từ Trường Khanh bạch y tiêu điều xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Thương Cổ sắc mặt xám trắng, dung sắc tiều tụy, chống gậy run rẩy nói: “Trường Khanh, con vừa nói cái gì? Tiêu Ánh Hàn chết trong tay Tà Vương?”
Từ Trường Khanh trầm mặc một lát: “Vâng!”
Vô Cực Các một mảnh tĩnh mịch. Suy cho cùng, Tiêu Ánh Hàn trong hàng hậu bối Thục Sơn vẫn là người võ công cao nhất, nay hắn chiến đấu bỏ mạng, Thục Sơn còn có ai đứng ra ngăn nổi cơn sóng dữ này?
Gió thu lạnh người gào thét trong đại điện vắng vẻ, khắp bầu trời lá khô xào xạc rơi. Trong lòng mỗi người đều như có tảng đá đè nặng, chẳng biết con đường phía trước phải đi như thế nào? Cứ coi như liều mạng huyết chiến, phần thắng lại có mấy phần?
Đột nhiên, trong gió truyền đến tiếng gào thét giận dữ.
Xa xa trong hư không, một mũi tên ngân sắc xuyên qua sương mù, nháy mắt phóng thẳng tới. Đệ tử Thục Sơn nhiều người nhịn không được kinh hô mấy tiếng, sớm đã có vài tên đệ tử rút kiếm ra khỏi vỏ, vô số kiếm quang lóe lên, ý đồ ngăn chặn tiễn khí như sấm sét. Nhưng mà, “keng” vài tiếng giòn tan, ngân tiễn vẫn thẳng đà tiến đến, bắn thẳng về phía Thương Cổ trưởng lão .
Từ Trường Khanh mày kiếm khẽ chau, tay áo vung lên, xuất thủ ngăn lại mũi tên.
Trên mũi tiễn có một bức chiến thư bằng máu:
“Thục Sơn chưởng môn, bản tọa hẹn ngươi quyết chiến một trận cuối cùng… Ước chiến tại đỉnh Thương Sơn… Tà Vương bái thượng!”
Con ngươi Thường Dận co rút lại. Từ Trường Khanh đã quyết ý thoái thác, sư phụ thương thế lại nghiêm trọng, làm sao có thể thực hiện lời hứa xuất chiến? Hiện nay, Thục Sơn ngoại trừ hắn ra, còn ai có thể bỏ thân vì đạo? Ánh mắt hắn hiện lên một tia sục sôi, không cần nghĩ ngợi liền đứng lên tiếp lấy chiến thư, quỳ xuống trước mặt Thương Cổ: “Thường Dận bất tài, nguyện vào nơi nước lửa bảo vệ tôn nghiêm trăm năm của Thục Sơn. Đệ tử nguyện lấy thân phận chưởng môn Thục Sơn nghênh chiến…” Đáng tiếc, nửa câu sau của hắn không nói được nữa.
Bởi vì Từ Trường Khanh đã đưa tay ra, nửa người Thường Dận đều tê dại, câu nói tiếp theo cũng không tiếp tục được. Trước điện Vô Cực Các, khóe miệng Từ Trường Khanh hiện lên một tia cười ảm đạm, tự nhiên trấn định mà đoạt lại chiến thư trong tay Thường Dận.
“Đại sư huynh, huynh, huynh muốn làm gì?”
Từ Trường Khanh không trả lời, cũng không tìm giấy mực. Y chỉ thầm vận kình lực tại đầu ngón tay, ngón trỏ tiên huyết chảy ra, mọi người trừng mắt thấy y lấy máu thay mực, viết ra mấy chữ: “Thục Sơn chưởng môn Từ Trường Khanh, đáp lời ứng chiến!”
Chữ viết sơ cuồng, huyết khí nhễ nhại!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Từ Trường Khanh lại bấm đầu ngón tay bắn vĩ tiễn ngược ra, tiễn quang ngân sắc như cuồng phong nộ chuyển, xé gió mà đi, nháy mắt đã biến mất.
Thương Cổ trưởng lão chứng kiến tất cả, khí sắc xám xịt không giấu được một tia vui mừng: “Trường Khanh… Con quả nhiên không cô phụ Thục Sơn khổ tâm dưỡng dục… Tốt, tốt, hôm nay có đông đủ các đệ tử ở đây, ta lấy thân phận Thục Sơn chưởng môn, lệnh cho Từ Trường Khanh tiếp nhận chức vị chưởng môn đời thứ hai mươi ba của Thục Sơn, Thường Dận làm Nguyên Thần trưởng lão trợ giúp chưởng môn xử lý sự vụ.”
“Trường Khanh lĩnh mệnh!”
“Thường Dận tuân mệnh!”
Thương Cổ trưởng lão trút được gánh nặng trong lòng, đêm đó nhắm mắt ra đi.
Trong thạch động một mảnh đìu hiu, Từ Trường Khanh ngữ điệu không nhanh không chậm kể lại toàn bộ câu chuyện. Một hồi kinh tâm động phách, trong miệng y lại trở nên hết sức bình thường.
“Thì ra là thế! Huynh là vì vậy mới tiếp nhận chức vị chưởng môn!” Cảnh Thiên nhẹ nhàng hôn lên thái dương ẩm ướt của Từ Trường Khanh, cười khổ: “Ta chỉ biết, phàm những chuyện liên quan đến an nguy của Thục Sơn, Từ Trường Khanh huynh không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Được rồi, chuyện huynh đã quyết, ta không có khả năng thay đổi – thế nhưng, huynh từng hứa với ta, có chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Ngoài động, gió thu vẫn lặng lẽ rít gào, thổi đến ngữ điệu Cảnh Thiên cũng đặc biệt thê lương.
“Huynh đã từng nói, huynh không học được đạo sống chung, không nghĩ đến cảm nhận của ta, luôn tự làm theo ý mình – huynh như vậy rất ích kỷ! Huynh có biết không, hai người chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Đậu Phụ Trắng, hứa với ta, ta và huynh cùng nhau đối chiến Tà Vương. Cảnh đại gia đời này chưa từng cầu xin ai bao giờ, ta chỉ cầu xin huynh một lần này thôi.”
Từ Trường Khanh nhắm mắt lại, suy tư câu nói của Cảnh Thiên. Y vốn có ý thoái thác, nhưng đối mặt với ánh mắt đa tình sâu nặng của Cảnh Thiên, y lại không thể nói ra lời. Mãi một lúc lâu sau, y đột nhiên mở mắt, mâu trung lãnh tĩnh dứt khoát: “Được! Ta hứa với ngươi. Sau lễ kế vị cùng Tà Vương quyết chiến, chúng ta sẽ liên thủ ứng phó.”
“Nói cho cùng, Đậu Phụ Trắng, không cần biết rơi vào tuyệt cảnh thế nào, huynh và ta cùng sinh cùng tử, quyết không bỏ lại người kia một mình.”
Từ Trường Khanh bỗng nhiên dừng lại, thần sắc trang nghiêm, thanh âm trấn định: “Thế nhưng, đại điển kế vị ngày mai, ngươi không thể gây rối.”
Cảnh Thiên hung hăng liếc nhìn Từ Trường Khanh, phẫn nộ nói: “Không đến thì không đến, không nhìn thì không nhìn, huynh nghĩ rằng ta thích nhìn huynh làm chưởng môn? Ta thực hận không thể trở về hai mươi bảy năm trước, cướp huynh khỏi tay Thương Cổ trưởng lão, trực tiếp đưa đến cửa lớn nhà ta… Ha ha, đưa cho cha ta nuôi.”
“Cảnh Thiên, ngươi cho ngươi lớn tuổi lắm sao, hai mươi bảy năm trước ngươi đang ở chỗ nào? Đổi thành ta chắc không sai biệt lắm, ta sẽ đem ngươi đến Thiếu Lâm Tự làm đồ đệ của Tuệ Duyên phương trượng.”
“Vì sao phải làm hòa thượng?”
“Làm hòa thượng lục căn thanh tịnh, ngươi sẽ không cả ngày chạy đến quấy nhiễu ta.”
“Lẽ nào huynh không biết hòa thượng và đạo sĩ là cùng một nhà sao? Đến lúc đó huynh là chưởng môn Thục Sơn, ta là Thiếu Lâm phương trượng, hai người chúng ta chơi đùa vui như vậy, chẳng phải sẽ khiến…”
“Nghiêm túc đi!”
Cảnh Thiên tâm tình vui vẻ, thấy Từ Trường Khanh giận tái mặt trừng mắt nhìn mình, hắn cũng không tức giận, chỉ không dám hồ ngôn loạn ngữ lấy danh dự sư môn của Từ Trường Khanh ra đùa giỡn nữa.
“Đậu Phụ Trắng, không bằng chúng ta nghĩ biện pháp đối phó Tà Vương.”
Từ Trường Khanh bình tĩnh như nước, ngữ khí nhàn nhạt: “Trên Vân Cấp Thất Lục có ghi chép võ công thất truyền đã lâu của Thục Sơn – Hòa Quang Đồng Trần!”
“Hòa Quang Đồng Trần là cái gì?”
“Là võ học do tổ sư Thục Sơn truyền lại, chính là võ công mà ngươi đã luyện trong thạch thất.”
“A, thì ra võ công mà ta mơ mơ hồ hồ học được chính là Vân Cấp Thất Lục?”
“Phải! Thục Sơn muốn nhốt ngươi, thứ nhất là vì ngươi ngộ thương chưởng môn sư bá, thứ hai là bởi vì chỗ đó gần nơi thanh khiết nhất của Thục Sơn – dòng suối Chuyển Tâm Tuyền, có thể tẩy sạch chân khí thô bạo do Diệt Tuyệt chi Kiếm gây ra. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, thạch thất xây dựa vào suối, ngươi tu luyện bí quyết thanh tâm, có thể tu thân dưỡng tĩnh, hòa tan lệ khí của ngươi.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá. Đã như vậy, Đậu Phụ Trắng, chúng ta song kiếm hợp bích, ha ha, đánh cho Tà Vương răng rơi đầy đất mới thôi.” Từ Trường Khanh thấy Cảnh Thiên lạc quan vô cùng, cũng chỉ mỉm cười không nói nữa.
“Vậy, quyết chiến của các người… Không, là quyết chiến của chúng ta, ước định thời gian khi nào?”
Từ Trường Khanh cúi đầu, con ngươi trong trẻo chậm rãi chuyển động, một lúc sau mới ngẩng đầu nói: “Mười sáu tháng này, chính là ngày quyết chiến của ta và Tà Vương. Lúc đó huynh đến sớm một chút, đứng ở Minh Nguyệt Khê bên cạnh Thanh Phong Đình chờ ta, ta sẽ cùng huynh đến Thương Sơn Đỉnh đối phó Tà Vương.” Trong động quật tuy rằng thanh hàn, nhưng mâu quang ôn nhu ấm áp của y, khiến cho tâm Cảnh Thiên dâng lên tia vui sướng vô hạn.
“Được, ước định này, chúng ta tuyệt không thể quên, không ai được nuốt lời.”
“Được!”
“Ngoéo tay nào, một trăm năm cũng không thay đổi.”
Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, nhất thời vô ngữ.
Tuy rằng trước mặt là cái chết, tâm trạng hai người lại bình yên không gì sánh được.
“Kinh Phật mà mẹ ta lưu lại có viết: Nhân sinh có bảy nỗi khổ, sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội [kẻ thù mà phải sống với nhau], ái biệt ly [yêu nhau mà phải xa nhau], cầu bất đắc [cầu mà không được]. Đậu Phụ Trắng, sinh lão bệnh tử chúng ta đều đã trải qua, ‘ái biệt ly’ vừa khiến ta một hồi khó chịu. Hiện tại huynh ở ngay bên người ta, ‘oán tăng hội’, ‘cầu bất đắc’ đều không dùng tới nữa.”
“Ừm.”
Cảnh Thiên bỗng nhiên “ai nha” một tiếng, “Không xong! Cực kỳ không xong!” Hắn giậm chân ầm ầm, vẻ mặt hối tiếc không gì sánh được.
“Làm sao vậy?”
Cảnh Thiên có chút lo lắng: “Huynh sau mỗi lần đều vô cùng khó chịu, lần này có thể hay không…”
“Không việc gì.”
“Ta không yên tâm, mấy lần trước huynh đau đến như vậy.”
Từ Trường Khanh nhắm mắt không nói, khoanh chân điều tức, miệng thản nhiên đáp: “Ta vận công một lát sẽ không việc gì nữa.” Cảnh Thiên không nghe, tiếp tục quan sát y một lúc lâu, lòng lại thầm cảm thấy buồn cười: “Đậu Phụ Trắng, đã làm nhiều lần như vậy, mặt huynh sao vẫn còn đỏ ửng thế kia. Sai, lần này không phải mặt đỏ, ha ha, mà ngay cả mi tâm cũng đều đỏ hết rồi.”
“Nói bậy!” Thanh âm Từ Trường Khanh có điểm ngập ngừng, mở mắt nhìn Cảnh Thiên chằm chằm, “Ngươi đi ra ngoài tìm củi cho ta, ở đây lạnh quá!” Lúc y nói lời này, môi có điểm trắng bệch, cho thấy xác thực đã bị hàn khí dày vò. Cảnh Thiên cởi ngoại bào khoác lên vai y, an ủi: “Ta lập tức đi tìm củi nhóm lửa, huynh nghỉ ngơi trước đi.”
Khi hắn ôm một đống củi khô trở lại thì Từ Trường Khanh đã rời đi từ lâu, trên vách động chỉ lưu lại mấy chữ, “Thanh phong minh nguyệt, bất kiến bất tán’ [Gió mát trăng thanh, không gặp không về]. Hắn vội vã chạy ra ngoài thạch động, thân ảnh bạch y tố thường của Từ Trường Khanh còn ẩn hiện phía xa, rốt cuộc tiêu tán giữa trời thu hiu quạnh.
Cảnh Thiên thở dài.
Trời trong sau cơn mưa, gió thu phơ phất thổi, cô nhạn cất vài tiếng, xẹt ngang qua bầu trời.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
9 chương
1427 chương
219 chương
207 chương
99 chương
32 chương
116 chương