Thục thiên mộng hoa lục

Chương 137 : thiết song u cấm

“Vì sao lại trở về?” Từ Trường Khanh giận dữ gằn từng tiếng. Trong đầu Cảnh Thiên chuyển qua cả trăm ý niệm, nhưng miệng vẫn thản nhiên đáp: “Nợ thì phải trả, trả sớm đỡ tốn tiền lãi.” Thường Dận nghe được thần sắc đại biến, tuy cố gắng trấn định, nhưng chân khí trong cơ thể đã sôi trào cuồn cuộn. Một khắc sau, hắn mạnh mẽ rút kiếm ra khỏi vỏ, tức giận quát lớn: “Ngươi giết chưởng môn sư bá? Tại sao?” Kiếm quang vụt qua, xé gió mà đến, kiếm khí bén nhọn cuốn tro bụi cùng giấy tiền bay phấp phới. Cảnh Thiên vội vàng lùi lại mấy trượng, quát: “Thường Dận, ngươi không phải là đối thủ của ta.” “Buông tay chịu trói! Bằng không, toàn bộ đệ tử Thục Sơn cùng xông lên, ngươi tuyệt không thoát được.” “Chỉ dựa vào ngươi? Ta đúng là đã quên, ta cùng ngươi xác thực còn một trận quyết đấu chưa xong.” Phiên giao thủ vừa rồi đã kinh động đến các đệ tử túc trực bên ngoài Vô Cực Các. Mọi người vội vã ào vào, thấy Thường Dận trường kiếm hướng thẳng, Từ Trường Khanh bị Cảnh Thiên chế trụ trong ngực, đều tức giận hô lớn: “Ác tặc, dám nửa đêm xông vào Thục Sơn!” Cảnh Thiên ôm Từ Trường Khanh trong lòng thoáng cái vọt ra khỏi Vô Cực Các, đã thấy mười tám đệ tử Thục Sơn bày kiếm trận sẵn sàng chờ đón. Trong sát na này, trước thềm đá cuồng phong nộ chuyển, khiến cho tay áo ai nấy phi dương. Cảnh Thiên quát lớn một tiếng, thiết chưởng đánh ra, dùng đến năm thành công lực. Chỉ nghe giữa kiếm trận, thanh âm mười tám thanh trường kiếm “leng keng” không dứt. Nhưng mà, mặc dù Cảnh Thiên đã phá đường thoát ra khỏi mười tám thanh trường kiếm, bên ngoài lại đã bày sẵn trận pháp ba mươi sáu người, khóa chặt toàn bộ đường lui của hắn. Kiếm khí ngang dọc khắp trời, tựa như rồng cuộn liên miên không dứt. Cảnh Thiên đối với Thục Sơn vẫn còn tình nghĩa, mà Từ Trường Khanh còn đang trong lòng hắn, cho nên vô luận thế nào cũng không thể hạ sát chiêu, đại khai sát giới. Nhưng mà, hắn thủ hạ lưu tình chỉ mong tìm đường lui, toàn bộ đệ tử Thục Sơn lại sớm coi hắn là tử địch, hận không thể lập tức giết chết tên ác tặc này. Nếu không phải bọn họ bận tâm đại sư huynh bị kẻ kia khống chế, chỉ sợ không đến năm mươi chiêu, Cảnh Thiên đã giãy dụa trên đất rồi. Nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy thêm nửa canh giờ, chỉ sợ Cảnh Thiên sẽ bị kiếm trận làm tiêu hao nội lực, suy kiệt mà chết. Thời gian trôi qua, Cảnh Thiên là người mang mệnh hỏa, không thể dây dưa lâu cùng Cửu Thiên Kinh Huyền Trận chí nhu chí hòa này. Liền vào lúc này, trong bóng tối vụt ra một mảnh sáng như tuyết. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tố y trở mình, tinh mang đột nhiên hiện ra, một cổ thực khí hồn hậu nương theo thân ảnh xuyên thấu bức tường người. Cảnh Thiên cả kinh: “Đậu Phụ Trắng!” Nguyên lai Từ Trường Khanh đã tự giải khai huyệt đạo, thoát ra khỏi vòng tay của Cảnh Thiên. Y xoay mình bay lên, thoáng cái đã thoát khỏi Cửu Thiên Kinh Huyền Trận. Ngoài kiếm trận, mấy tên đệ tử không kịp thu thế, kiếm khí dữ dằn hướng thẳng đến, Từ Trường Khanh thần sắc đông lạnh, tay áo khẽ động, mấy thanh kiếm thất linh bát lạc, đinh đang rơi xuống đất. Từ Trường Khanh rốt cuộc xuất thủ. Thân tựa như long, kiếm tựa kinh hồng. Quang minh cùng hắc ám, sinh tử cùng vinh nhục, tất cả chỉ trong một chớp mắt này. Áp lực trong lòng Cảnh Thiên đã được quét sạch, vui sướng tràn ngập toàn thân: “Đậu Phụ Trắng! Đậu Phụ Trắng!” “Trường Khanh! Dừng tay cho ta!” Từ hành lang Vô Cực Các, một thanh âm già nua truyền ra. Thương Cổ được một đệ tử dìu đỡ, run rẩy đi ra, cả giận: “Ngươi là đệ tử Thục Sơn, cần phải toàn lực bắt giữ Cảnh Thiên, diệt trừ kẻ ác. Thế mà hiện tại ngươi lại chỉ kiếm vào đồng môn của mình, lẽ nào muốn phản Thục Sơn?” Từ Trường Khanh ngây ngẩn, quăng kiếm xuống, quỵ gối đáp: “Thục Sơn hai mươi bảy năm giáo dục, sư phụ thụ nghiệp ân sư, đệ tử không bao giờ dám quên…” Ngực y phập phồng, cũng không nói nữa. “Vậy bắt hắn cho ta! Bằng không, đừng bao giờ tự xưng Thục Sơn đệ tử, cũng đừng mơ tưởng tiếp tục làm đệ tử của Thương Cổ ta.” Thương Cổ lớn tiếng quát, toàn bộ Vô Cực Các chỉ còn văng vẳng thanh âm phẫn nộ: “Ngươi dám chống lại sư mệnh! Ngươi cùng hắn là quan hệ gì, tại sao che chở cho hắn? Chẳng lẽ muốn khi sư diệt tổ?” “Sư phụ… Đệ tử … Đệ tử… Tuyệt không dám…” Cổ họng y nhất thời cứng lại, không nói được lời nào. “Vậy xuất kiếm!” Từ Trường Khanh chậm chạp đứng dậy, tư thế cứng ngắc không gì sánh được, nỗi một tấc nhỏ động tác đều vô cùng gian nan, đến khi y có thể cầm kiếm hướng lên, hai bên thái dương đã thẫm mồ hôi. Khi mọi người đều cho rằng y bắt đầu xuất kiếm, Từ Trường Khanh bỗng nhiên nhắm mắt, tiếp tục quỳ xuống lần thứ hai: “Sư phụ minh giám, chưởng môn sư bá mặc dù bị Cảnh Thiên gây thương tích, nhưng trước khi trúng kiếm, tâm mạch đã đứt không thể cứu vãn, một kiếm này của Cảnh Thiên xác thực có hiểu lầm.” Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói gì. Ba vị trưởng lão kinh mạch đứt đoạn là không thể nghi ngờ, nhưng Thanh Vy trước ngực có vết kiếm đâm vô cùng rõ ràng, vì vậy không ai kiểm tra trạng thái tâm mạch nữa. Nay nghe Từ Trường Khanh giải thích như vậy, lập tức có người kêu lên: “Được, chúng ta sẽ kiểm tra tỉ mỉ. Chỉ là không biết có hiểu lầm gì, hắn lại hạ độc thủ với chưởng môn như vậy?” Từ Trường Khanh đối với nghi vấn này của đồng môn nhất thời không đáp. Cảnh Thiên sắc mặt đại biến, hắn mặc dù thân ở trong kiếm trận, nhưng đã lập tức lăng không bay lên, song chưởng hướng ra, toàn lực hướng đến các đệ tử bên người Từ Trường Khanh, quát to: “Đậu Phụ Trắng, không cần cùng họ giải thích. Nói chung, Thanh Vy chưởng môn trước khi bị ta hạ thủ đã mang trọng thương trí mạng.” “Nói bậy nói bạ.” “Hồ ngôn loạn ngữ!” “Quyết không thể đơn giản tha cho hung thủ!” “Giết hắn!” Cửu Thiên Kinh Huyền Trận lần nữa phát động, tiếng quát giận nổi lên liên tiếp, kiếm quang dọc ngang, nhất thời sáng rực cả ngọn núi. Thường Dận thấy cục diện không thể khống chế, xoay người ôm kiếm nói: “Sư phụ, Thường Dận cả gan xin đi bắt hắn, hành động đêm nay hãy để con phụ trách.” Thương Cổ trầm giọng nói: “Trường Khanh, ta cho ngươi cơ hội cuối. Ngươi nói ngay, vì sao Cảnh Thiên lại hạ sát chiêu với chưởng môn sư huynh?” “Vì sao?” Từ Trường Khanh thấy vạn đạo tinh quang vây lấy thân ảnh đẫm máu của Cảnh Thiên, không trung đầy mùi máu tanh. Cảnh Thiên, ngươi đối địch với Thục Sơn, có thể kiên trì được bao lâu? Thục Sơn môn quy sâm nghiêm, sư phụ cũng có tôn nghiêm của người, ta thân là đệ tử Thục Sơn, sao có thể làm trái lời sư trưởng. “Vì con!” Từ Trường Khanh nói những lời này, nói đến rõ ràng dứt khoát, nhưng phảng phất lại như hòn đá ném vào mặt nước, khơi dậy tầng tầng rung động. Hàng ngàn hàng vạn đao quang kiếm ảnh trong nháy mắt tiêu thất, vô số ánh mắt khiếp sợ hướng thẳng tới thân ảnh quỳ thẳng kia. Cảnh Thiên mặc dù đứng giữa sinh tử, nhưng lúc nào cũng quan tâm động tĩnh của Từ Trường Khanh, mắt thấy cảnh này, hắn liều lĩnh quát chặn lời: “Trường Khanh, không cần giải thích!” “Bổ Thiên trận pháp có Ma tính xâm phạm, thiếu chút thất bại giữa đường, Ngũ Hành tôn giả đều bị nội thương. Chưởng môn dốc toàn lực xoay chuyển tình hình, nhưng tâm mạch cũng đứt đoạn. Trước khi chết người muốn giết chết đệ tử thanh lý môn hộ, Cảnh huynh đệ vì cứu đệ tử nên tùy tiện xuất thủ…” “Ma tính xâm phạm? Thanh lý môn hộ? Cùng ngươi có quan hệ gì?” Từ Trường Khanh lúc này tâm đã bình tĩnh, hai tay nắm chặt buông ra, thanh âm có chút khô khốc: “Bởi vì trên người đệ tử có Ma khí, chính là thứ khiến Bổ Thiên trận pháp đại biến.” Sững sờ hoảng hốt. Cảnh Thiên bị nhốt trong trận, chỉ có thể nhìn y từ xa, không cách nào tới gần, nhưng không thể không để ý đến thống khổ của y. “Nói bậy! Ngươi cư nhiên nghĩ ra lý do hoang đường này thay hắn giải vây.” Thương Cổ giận dữ, thở hồng hộc nói: “Ngươi tuy là đứa trẻ ta bế về từ Ma giới, nhưng từ nhỏ phẩm hạnh đoan chính, tu luyện thuần dương tâm pháp, sao có thể mang ma khí trong người.” Từ Trường Khanh nhất thời im lặng. Tịch mịch, phủ kín Vô Cực Các. Thời gian dài dằng dặc, tựa như một đời. Đây là cực hình thống khổ nhất đời y. Trận trận máu tanh từ phế phủ tuôn ra, chỉ trực tràn khỏi môi, nhưng Từ Trường Khanh đã vô thức cắn chặt răng nuốt xuống. “Bởi vì, đệ tử cùng Ma Tôn Trùng Lâu có hợp thể —” Y còn chưa nói hết, từ trong kiếm trận trước thềm Vô Cực Các, tiếng xé gió dữ dội vang lên. Ánh mắt Cảnh Thiên đột nhiên lóe sáng quang mang, khí huyết bốc lên, mười tám chưởng như gió quét ra. Chúng đệ tử không nghĩ tới hắn đột nhiên lại dũng mãnh như vậy. “Bịch”, “bịch” mấy tiếng không dứt, mười tám chưởng đáp thẳng lên người mười tám đệ tử Thục Sơn, kiếm trận Thục Sơn nháy mắt sụp đổ. Dưới bóng đêm nồng đậm, thanh sam bay lượn, một đoàn kiếm quang dâng trào, vô số tiếng kinh hô thoát ra, đệ tử Thục Sơn lần lượt bay ra khỏi kiếm trận. Cảnh Thiên chưởng ảnh tung bay, đáp thẳng xuống bên người Từ Trường Khanh, nắm lấy khuỷu tay y, lạnh lùng nói: “Đi!” Nhưng, Từ Trường Khanh không nhúc nhích. Cảnh Thiên mâu sắc đỏ sẫm, máu ướt thanh sam, sớm không còn phân biệt được màu sắc. Hắn không thèm nhìn đoàn đệ tử Thục Sơn đang lần thứ hai bày ra Cửu Thiên Kinh Huyền Trận, không nhìn mấy chục trường kiếm hướng thẳng vào mình, giận dữ nói: “Đi theo ta!” Nhưng một giây tiếp theo đã nằm ngoài dự liệu của hắn. Bàn tay Cảnh Thiên vốn nắm chặt lấy khuỷu tay Từ Trường Khanh, bỗng nhiên huyệt Đàn Trung tê rần, cả người cứng ngắc. Bóng đêm mờ mịt. Đỉnh Thục Sơn, thanh huy nhàn nhạt, tố y như tuyết. Từ Trường Khanh lẳng lặng đứng thẳng, mâu sắc ôn nhu: “Tiểu Thiên, đừng tùy hứng nữa! Bỏ kiếm xuống đi!” Hai chữ “Tiểu Thiên” nhè nhẹ thoáng qua, mà lại dài như vậy, mang theo thê lương muôn kiếp. Cảnh Thiên chầm chậm ngã xuống. Ngay trong nháy mắt hắn ngã xuống, hỏa quang từ Tỏa Yêu Tháp phía xa phóng vọt lên cao. Sát khí như cuồng phong dựng lên, vô số lệ khí cuộn cuộn khắp bầu trời Thục Sơn, tê thanh rống giận vang vọng cửu thiên. Thương Cổ trưởng lão sắc mặt đại biến.