Thục thiên mộng hoa lục
Chương 122 : tam thiên loạn hồng
Cửu thiên vân hải, chỉ có Trùng Lâu áo choàng hắc sắc phần phật trong gió. Mây đen ngưng đầy sát khí, nặng nề bốc lên bên người, tựa như tâm tình phức tạp của Cảnh Thiên lúc này.
“Thả ta ra! Con mẹ nó ngươi muốn gì? Ngươi đường đường là Ma giới chi vương, sao có thể đánh lén người khác?” Cảnh Thiên nổi giận đùng đùng quát: “Ngươi đánh y làm gì? Không phải ngươi muốn tìm ta luận võ sao? Luận thì luận, ta sợ ai…” Hắn lo lắng thương thế của Từ Trường Khanh, lòng đầy bi phẫn, tất nhiên không cam tâm cùng Trùng Lâu rời đi. Thấy đối phương không nói không rằng ngự phong mà đi, Cảnh Thiên bắt đầu phun ra những từ ngữ không sạch sẽ.
Trùng Lâu tất nhiên nghe không hiểu mấy ngôn ngữ chợ búa này, nhưng hành động chân đấm tay đá đầy ác ý thì tốt xấu gì hắn cũng nhận ra.
Từ ngữ chửi rủa của Cảnh Thiên bắt đầu thăng cấp, đảo mắt đã đến mức độ nhân thần cộng phẫn [người và thần đều phẫn nộ]. Bốn phía sương mù dày đặc, mặt Trùng Lâu không có nửa điểm biểu tình: “Từ Trường Khanh muốn giết ngươi!” Lời nói ra sắc lạnh như băng.
“Không thể nào! Đậu Phụ Trắng sẽ không giết ta!”
“Hắn đã động thủ rồi, nếu ngươi vẫn tiếp tục dính dáng với đám đệ tử Thục Sơn đó, sớm muộn gì cũng mất mạng.”
“Không liên quan đến ngươi.” Cảnh Thiên hỏa khí bốc lên, ầm ầm lửa giận, “Vừa rồi ngươi nhìn trộm? Ngươi dám rình trộm chúng ta… Tốt, rình trộm thì rình trộm, ai sợ ai. Ngươi hiện tại cũng biết quan hệ của ta cùng Đậu Phụ Trắng rồi! Tốt, vậy ta nói rõ ràng với ngươi, phải, ta vừa cùng y làm tình sự. Thế nào! Thế nào!”
Dưới cơn gió mạnh, Trùng Lâu đột nhiên dừng bước, chế trụ thật chặt cổ tay Cảnh Thiên, hồi lâu không nói. Đầu ngón tay hắn càng nắm càng chặt, Cảnh Thiên chỉ cảm thấy một cổ đau nhức như hỏa thiêu đâm thẳng vào tim.
“Chuyện đến nước này ta chẳng có gì cần giấu diếm, chúng ta hai đại nam nhân cũng cần nói cho rõ ràng. Ngươi vẫn theo dõi ta, không phải chỉ vì muốn tìm ta làm Ma dẫn cho ngươi? Chuyện xảy ra đêm đó, ta đều biết. Nhưng ta không thích động vật máu lạnh, không thích điểu nhân. Cho nên, dù ngươi có đối tốt với ta, dù theo sau ta một trăm năm, ta cũng tuyệt không cùng ngươi làm loại sự tình này.” Lúc hắn nói những lời này, mặt nóng hổi như thiêu, nhưng mâu quang lại vô cùng lạnh lẽo kiên định.
“Vì sao không được? Chỉ cần dẫn đạo thỏa đáng, chuyện như vậy đối với ngươi và ta đều có lợi. Điểm này ngươi có thể yên tâm, bản tôn nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không lừa gạt ngươi.”
Cảnh Thiên nghe vậy giận dữ cười to, “Ngươi có biết cái gì gọi là yêu không? Ta không yêu ngươi, sao có thể cùng ngươi làm loại sự tình này?”
“Trong Ma giới…”
“Các ngươi là Ma, chúng ta là người, người và ma khác biệt, người – có cảm tình.”
“Làm thế nào mới có thể cùng người không yêu làm chuyện đó?”
“Yêu hắn!”
“Vậy ngươi yêu ta.” Trùng Lâu cổ tay phát lực, gằn từng chữ, “Bản tôn lệnh cho ngươi – Yêu ta.”
“Kiếp sau cũng đừng mơ.”
Không trung cuồng phong gào thét, không khí lạnh thấu xương, rừng rậm dưới chân hai người theo gió đong đưa, phảng phất cuộn trào như sóng biển.
“Ngươi không muốn theo ta đến Ma giới, thà rằng trở lại để người ta giết chết?”
“Phải! Cứ cho y muốn giết ta, cũng không phải việc của điểu nhân ngươi. Nghe cho rõ đây – Ta nguyện ý! Lập lại lần nữa – Ta cam tâm tình nguyện.”
Đúng vậy, ta nguyện ý!
Có thể, ban đầu khi mới biết việc này, ta xác thực có xung động, nghi ngờ, nhưng rất nhanh đều đã tiêu tan. Kỳ thực, căn bản không cần phải đi tra xét sự tình hư thực ra sao, y vì sao phải lấy tính mệnh của ta. Bởi vì, ta nguyện ý. Không cần phải suy trước tính sau, không cần nguyên nhân gốc gác. Ái tình đúng sai, không cần phải nghe người ngoài bình luận, đồng tình hay thương hại. Bởi vì, chuyện trên đời không qua khỏi ba chữ.
– Ta nguyện ý!
Ta nguyện ý vì y sống, vì y chết!
Trùng Lâu rùng mình, tựa như có chậu nước lạnh dội lên đầu hắn. Hắn nhìn Cảnh Thiên ngay trước mắt, dưới bầu trời xanh thẳm, bọn họ cách nhau chỉ trong gang tấc, bởi vậy, Trùng Lâu có thể nhìn thấy rõ ràng mâu trung của đối phương đang ngập tràn huyết khí.
Cánh tay trái của Cảnh Thiên đã bị hắn siết cho gần như tê dại, khớp xương cũng bị bẻ răng rắc. Nếu không giãy dụa, hắn chỉ có thể bị Trùng Lâu mang về Ma giới, không thể quay lại cứu Từ Trường Khanh. Hắn hạ quyết tâm, hóa chưởng thành đao, chặt thẳng xuống cánh tay mình.
“Ngươi —”
Lạnh lùng ngàn năm như Trùng Lâu thấy sự việc trước mắt cũng phải kinh hãi. Hắn không nghĩ Cảnh Thiên thà rằng tự chặt một tay, cũng tuyệt không chấp nhận bị hắn uy hiếp. Ma Tôn xuất thủ như gió chế trụ mạch môn Cảnh Thiên, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đối phương, thần sắc biến đổi đến cổ quái.
Cây cối dưới chân hai người vẫn chập chờn, trong bóng tối, Trùng Lâu mâu quang rét lạnh đầy sát khí, tựa hồ do dự, lại tựa hồ quyết tuyệt. Hắn xưa nay điên cuồng ngạo mạn, chưa từng yếu thế trước bất kỳ ai, mà vì Cảnh Thiên, hắn hết lần này đến lần khác hạ mình chịu nhún, nhưng càng như vậy, đối phương càng thêm ngạo mạn ngông cuồng.
“Ầm”, đất trời rung chuyển, sơn lĩnh quanh co bị chưởng phong của Ma Tôn làm cho vỡ tung, tầng tầng sụp đổ.
Vừa vặn lúc Ma Tôn vung chưởng trút giận, Cảnh Thiên rốt cuộc cũng thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích, một chưởng đánh ra: “Lão hổ bất phát uy, ngươi liền cho ta là con mèo bệnh.”
“Ầm ầm” mấy tiếng rung chuyển đất trời, vô số cự mộc đổ rào che hết lối đi. Dưới màn hỗn loạn đất đá mù trời, Cảnh Thiên thân ảnh linh hoạt chớp động mấy lần, nháy mắt đã mất tích dưới trời đêm: “Ta còn có việc, không phí thời gian với ngươi… Ngươi đánh Đậu Phụ Trắng một chưởng, ta ghi nhớ kỹ. Y nếu xảy ra chuyện, ta sẽ liều mạng với ngươi.”
“Chó đòi bắt chuột xen vào chuyện của người khác… Kẻ nào dám truy đuổi ta… Thì lấy phải vợ ngoại tình, sinh con chột mắt…” Tiếng rủa xả cay nghiệt của Cảnh Thiên nhỏ dần.
Trùng Lâu bất động tại chỗ.
Trong gió vang lên tiếng tay áo phần phật phá không.
Khê Phong ngự phong đi tới, tiến lên cung kính nói: “Ma Tôn, xin cho Khê Phong xuất thủ, vì ngài —”
“Không cần!”
“Ma Tôn, Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Từ Trường Khanh thiết kết giới, bản tôn không nhìn thấy gì bên trong. Chỉ khi kết giới tán đi, ta mới phát hiện Từ Trường Khanh có ý đồ ám sát Cảnh Thiên.” Trùng Lâu thần sắc thong dong, ngữ khí lạnh lẽo.
Nhưng mà, lời còn chưa dứt, Khê Phong tinh tế nhận thấy ma khí quanh mình đột nhiên tăng cao.
“Nguyên lai, Ma Tôn đúng là vẫn còn nổi giận.” Khê Phong thậm chí có thể cảm giác được, thực khí trong đan điền Trùng Lâu đang cuồng loạn chạy quanh thân thể, dẫn phát hộ thân cương khí xuất hiện.
“Cho dù là Ma Tôn, sắp đến Thiên Nhân Ngũ Suy, chỉ sợ cũng nguy cơ tràn ngập, không chịu nổi một kích. Đã như vậy, vì sao không mượn Ma dẫn Cảnh Thiên dẫn thân vượt qua đại kiếp nạn, việc này đối với Ma Tôn vô cùng dễ dàng, đối với Cảnh Thiên cũng tuyệt không tệ hại. Âm dương nhị khí, dẫn đạo tương trợ, cầm sắt tương hòa, rất có lợi với việc khôi phục nguyên khí, đề thăng công lực.” Khê Phong thầm nghĩ.
Cảnh Thiên chạy như gặp cướp, hận không thể mọc thêm hai cánh, lập tức bay đến bên người Từ Trường Khanh. Thế nhưng, mây đen che nguyệt, ánh trăng không tới, bốn phía đều không rõ ràng. “A!” Hắn không cẩn thận bị một dây khô quấn chân, ngã vào bụi đất nhe răng trợn mắt.
Trước mắt hắn chỉ hiện liên một hình ảnh, trước khi bị Trùng Lâu mang đi, nhãn thần Từ Trường Khanh nhìn hắn, mang theo lo lắng không yên, tựa như vĩnh biệt.
Hắn lo lắng – hắn hiện tại chỉ nghĩ đến chuyện trở lại bên người Từ Trường Khanh đang thụ thương. Thế nhưng, một cổ dự cảm bất thường vây lấy toàn thân hắn, khiến hắn vô thức rùng mình, phảng phất sắp có chuyện kinh khủng gì phát sinh, không thể vãn hồi được nữa. Hắn khổ sở tự trách, nguyên tưởng rằng mình là đại tướng đã kinh qua tôi luyện sa trường, có thể cùng Trùng Lâu tuyệt thế kiêu hùng phân tranh cao thấp. Nhưng cho đến hôm nay giằng co, hắn mới biết được võ công mình hoàn toàn không thể đánh lại Ma Tôn.
Cảnh Thiên chạy loạn dưới trời đêm, âm thầm quyết định, ngày sau cần gia tăng luyện tập, sớm ngày luyện thành cái thế thần công, đạt tới cảnh giới cực điểm võ giả, như vậy mới có thể cùng Từ Trường Khanh huề thủ thiên nhai, vân du thiên hạ, không cần bận tâm đến bất kỳ kẻ nào.
Đặt mình trong ám dạ vô biên, không chỉ có một mình Cảnh Thiên, mà còn có Tiêu Ánh Hàn. Xung quanh hắn là vô số thạch nhũ đen kịt, cuối cùng cũng dẫn đến động quật u quang mờ mịt.
“Tiêu tiên sinh, làm phiền chờ đợi, Mị Cơ thất lễ rồi. Không biết huynh tìm ta có việc gì cần thương lượng?”
Tiêu Ánh Hàn mâu quang đen sẫm nhìn thẳng vào cẩm y nữ tử xinh đẹp diễm lệ, lạnh lùng nói, “Ta hỏi ngươi, dưới địa động Hổ Lao Quan đã xảy ra chuyện gì? Cương thi tại Cửu Tuyền Thôn, còn có cương thi tập kích Tần Vương là từ đâu đến? Ngươi đến tột cùng còn làm những chuyện gì sau lưng ta, vì sao không tuân thủ ước định từ trước?”
“Ai nha…” Mị Cơ nghiêng thân cười diễm lệ, che miệng thở dài, “Ta đâu có lá gan này, trước mặt trang chủ, Mị Cơ từ trước đến nay đều là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn [biết thì sẽ nói, nói thì nói hết], chưa bao giờ giấu diếm nửa phần. Hơn nữa, huynh cùng ta là quan hệ gì, chúng ta sớm đã là người một nhà. Huynh nói xem, ta lừa gạt huynh có lợi ích gì cơ chứ?”
Ả tiến lên mấy bước, kề sát người vào cánh tay Tiêu Ánh Hàn. Tiêu Ánh Hàn thoáng nhìn, thấy dưới làn lụa mỏng là xương quai xanh trắng ngần, bên trên còn xăm một hình thù huyết sắc nhễ nhại.
“Cô nương, thỉnh tự trọng!” Tiêu Ánh Hàn chán ghét lui về phía sau.
“Ta trước nay đều là như vậy, huynh cũng đâu phải lần đầu biết ta.” Ả mỉm cười nhắc nhở, khóe môi ẩn hiện một tia trào phúng.
Tiêu Ánh Hàn hít sâu một hơi, vòng vo chuyển hướng câu chuyện, “Lúc đầu tại địa cung Phục Ma Trấn, ta vốn không đồng ý với kế hoạch của ngươi, lại càng không nguyện đem Sưu Hồn Địch cho ngươi mượn làm chuyện thương thiên hại lý. Sau đó… Ngươi đáp ứng ta, Sưu Hồn Địch chỉ lấy đi tàn hồn của người sắp chết, tuyệt không lấy tính mạng người sống. Ngươi sao có thể lật lọng, tàn hại thương sinh?”
“Ta đương nhiên rõ ràng. Dưới địa cung ngày đó huynh chần chừ không chịu nói cho ta Sưu Hồn tâm pháp, chính là sợ ta tự ý sưu hồn người đúng không? Ta hứa với huynh, Sưu Hồn Địch chỉ dùng để thu thập tàn hồn giúp hắn ngưng tụ thành nhân hình, tuyệt không lấy tính mệnh của người ta. Những tướng sĩ sa trường kia dù sao cũng sắp chết, thu thập một chút tàn hồn cũng có làm sao.”
“Đồ thôn huyết án tại Cửu Tuyền Thôn thực sự không phải ngươi làm? Còn nữa, ngày ấy ngươi vì sao đột nhiên xuất hiện tại động quật này, thổi Sưu Hồn Địch, nếu không phải ta kịp thời chạy tới, chẳng phải ngươi đã bị Cảnh Thiên phát hiện rồi sao.”
“Ai nha…” Mị Cơ giậm chân giận dỗi, “Ta há lại là loại người lạm sát vô tội, ta cùng bọn họ không thù không oán, vô duyên vô cớ lấy mạng họ làm chi? Ta xuất hiện ở chỗ này, chỉ vì muốn thu thập tàn hồn của binh lính Hạ quân mà thôi.”
Thần sắc Tiêu Ánh Hàn có chút nguôi ngoai, “Ta tạm tin ngươi lần này, từ giờ nếu không có chuyện gì thì đừng xuất hiện gần Lạc Dương, đệ tử Thục Sơn vẫn đang ở quân doanh. Nếu như bị bọn họ phát hiện, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Mị Cơ cười ha ha, “Huynh lo lắng ta phá hủy đại sự mà huynh cùng Trầm Trạch tư thủ cả đời?” Mị Cơ ánh mắt quyến rũ, thân hình mềm mại tiếp tục tiến đến.
“Huyết sắc Ưu Đàm còn gọi là Dẫn Hồn Hoa, là tà thuật bất truyền của Miêu Cương. Sau biến cố ở Thục Sơn, huynh không có cách nào vào tháp cứu người, nhưng lại tính toán chu đáo trồng ra loại dẫn hồn hoa này, chỉ đợi Trầm Trạch nguyên thần thoát ra, sẽ giúp hắn làm người lần nữa. Huynh không cần giả mù sa mưa tự lừa dối mình, hiện tại, Trầm Trạch sắp luyện thành nhân hình, huynh cũng không thể bất cẩn thất bại trong gang tấc.”
Tiêu Ánh Hàn nghe vậy, đôi môi co giật, nhưng không nói ra lời nào.
“Ngày ấy sơn đạo tương kiến, có phải tương tư vô cùng thống khổ? Đáng tiếc đáng tiếc, người ta ở ngay trước mắt huynh, nhưng miệng không thể nói tay không thể ôm, nỗi thống khổ bậc này, khác nào tương tư ngàn dặm. Tiêu trang chủ chớ vội, chỉ cần kiên trì thêm một thời gian, ta đảm bảo hai người có thể đoàn tụ nhân gian, từ nay về sau sống những ngày tiêu dao tự tại, không màng thế sự.
“Tùy ngươi nói thế nào cũng được, chỉ cần nhớ cho kỹ lời hứa của ngươi. Bằng không, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”
“Đưa ta!”
“Cái gì?”
“Sưu Hồn Địch, không phải huynh muốn đích thân đi thu thập tàn hồn đấy chứ? Huynh mỗi ngày đều ở bên cạnh đệ tử Thục Sơn, không sợ bọn họ phát hiện đại sư huynh anh minh thần võ cư nhiên lại làm ra loại sự tình xấu xa thậm tệ này? Cứ xem như huynh đủ lợi hại, đủ quyết tâm, vậy huynh có đủ thời gian, đủ cơ hội sao? Còn có sư đệ Từ Trường Khanh của huynh, việc nhỏ hồ đồ nhưng đại sự tuyệt không hàm hồ, sợ rằng hắn sớm đã nghi ngờ huynh rồi. Trang chủ, huynh nhất định phải cẩn thận đề phòng, nghìn vạn lần không thể để xảy ra việc ngoài ý muốn.”
Tiêu Ánh Hàn cười lạnh: “Việc của Thục Sơn, ngươi đừng mong phát ngôn chia rẽ.”
“Trang chủ, Mị Cơ cáo từ, không cần nhọc công tống biệt.”
Mị Cơ đã đi xa, nhưng Tiêu Ánh Hàn vẫn đứng lặng dưới bóng đêm. Một tràng giằng co vừa rồi khiến cho hắn có một loại ảo giác sức cùng lực kiệt. Gió lạnh kéo tới, hắn khẽ rùng mình một cái, chợt nhận ra mồ hôi đã chảy thấm ướt lưng.
Tiêu Ánh Hàn trong lòng rối ren, hướng đi cũng không xác định, chỉ lững thững bước dưới trăng. Mắt thấy phía trước có một thân cổ mộc lớn, hắn quyết định khoanh chân đả tọa, mặc vận Thục Sơn tâm pháp, nỗ lực bình ổn lại khí tức hỗn loạn trong người.
Chợt vào lúc này, giữa rừng sâu, một tiếng xé gió vang lên. Tiêu Ánh Hàn cả kinh, chỉ cảm thấy nương theo tiếng xé gió là kiếm ý sát phạt phẫn nộ, dưới ánh trăng xa xa truyền tới, phảng phất rạch đôi màn đêm. Khi tiếng thứ hai vừa vang lên, hắn kinh ngạc phát hiện, trong tiếng xé gió ẩn hiện tâm pháp Thục Sơn, nói cách khác, phát sinh được loại kiếm ý này chỉ có Thục Sơn đệ tử. Nghĩ tới đây, lòng thầm cả kinh, liền chuyển bước hướng theo âm thanh kia mà đi.
Chỉ một lát sau, khi tiếng thứ ba truyền đến, âm thanh như khóc như gào, thiên địa thê lương, kích động thẳng vào vành tai khiến tâm hắn chấn động.
Tiêu Ánh Hàn chuyển qua sơn đạo, cuối cùng cùng cũng trông thấy một màn.
Cảnh Thiên ngã ngồi trên mặt đất ra sức cuồng tiếu, thần sắc tựa như điên cuồng. Trên đầu gối hắn là một người, cả người máu tươi nhễ nhại, một kiện ngoại bào màu xanh phủ kín thân thể che khuất hình dạng tướng mạo người kia.
Trong giông tố, tiếng cười không dứt, mâu trung Cảnh Thiên tràn ngập huyết sắc. Phía chân trời mây đen cuồn cuộn, từ đầu kia quả núi kéo đến che kín bầu trời. Khí tức tử vong dày đặc nhanh chóng nuốt trọn thiên địa, bao hàm lệ khí, nộ ý, áp bức, bạo ngược…
Cảnh Thiên cuồng nộ trợn mắt nhìn Tiêu Ánh Hàn, mâu trung toát ra mười phần oán độc, khiến cho Tiêu Ánh Hàn một thân cao thủ kinh qua trăm trận cũng không khỏi chấn động rùng mình.
“Có phải, là ngươi giết hắn?” Khuôn mặt anh tuấn của Cảnh Thiên đã trở nên méo xệch, Tiêu Ánh Hàn tức khắc cảm thấy một cổ sát khí khiếp sợ bao phủ lấy toàn thân.
“Ầm ầm!” Tiếng sấm liên tiếp vang lên giữa không trung, bổ thân đại thụ bên cạnh làm hai nửa, hỏa tinh văng khắp nơi, vô số mảnh vụn bay loạn. Trấn Yêu Kiếm trên lưng Cảnh Thiên phát ra vài tiếng “leng keng”, tự động lao ra khỏi vỏ.
Tiêu Ánh Hàn thầm kêu không ổn, hắn biết đối phương đã gặp đại biến, lâm vào ma trướng.
Cảnh Thiên đã tập luyện Diệt Tuyệt chi Kiếm của Trầm Trạch, kiếm này một khi ra khỏi vỏ, nguy cơ diệt thế tạm thời không nhắc tới, sợ rằng thiên phạt lập tức trút xuống, Cảnh Thiên cũng tự hủy kỳ thân.
Tiêu Ánh Hàn nổi giận, năm ngón tay áp chặt vào vỏ Đoạn Thủy Đao, đang định liều mạng xuất thủ ngăn cản. Nhưng một đoàn quang vựng đã từ Tu Di Nhẫn trên ngón tay Cảnh Thiên dâng lên, tầng tầng ánh sáng nhu hòa bao phủ lấy thiếu niên cuồng bạo, mơ hồ dưới kim quang, tám chữ châm ngôn quanh quẩn bên tai, lời thề đã từng khắc sâu một lần nữa nhắc nhở hắn.
“Cẩn ngôn, thận hành, giới kiêu, giới táo!” [Cẩn thận lời nói, cẩn thận việc làm, cấm kiêu căng, cấm nóng nảy.]
“Nếu như làm trái, liền phạt Thục Sơn Từ Trường Khanh chết không tử tế, đời đời kiếp kiếp luân hồi vĩnh bất tương kiến! Nếu như làm trái… Nếu như làm trái…”
Trong đầu Cảnh Thiên một mảnh rối loạn, mâu quang lúc sáng lúc tối, nháy mắt đã chuyển thành vô số tình cảm phức tạp. Tiêu Ánh Hàn thần sắc thận trọng, rất sợ Cảnh Thiên đột nhiên phát điên, bạo khởi một kích trí mạng.
Chẳng biết qua bao lâu, Tiêu Ánh Hàn mới thấy huyết sắc trong mắt Cảnh Thiên giảm dần, chỉ còn lại đôi ngươi hắc bạch phân minh gắt gao nhìn mình, lời nói bi thương tuyệt vọng: “Đậu Phụ Trắng… đã chết! Hồn phi phách tán rồi! Hồn phi phách tán! Hồn phi phách tán!…” Hắn cố gắng trấn định, không ngừng lặp lại, “Thế nào lại biến thành như vậy? Trên người y rõ ràng không có vết thương, vì sao lại như vậy?”
“Ngươi nói cái gì? Sư đệ —” Toàn bộ khí huyết của Tiêu Ánh Hàn đều dâng đến tận đỉnh đầu.
“Đậu Phụ Trắng đã chết!”
Tia nắng ban mai rọi xuống, xuyên qua tầng tầng cây lá, mang hơi ấm trở lại.
Nhưng mà, y lại nằm yên trong lòng thiếu niên hai mươi tuổi, chậm rãi chuyển lạnh.
Cảnh Thiên ngã ngồi trên mặt đất, thần sắc cứng ngắt. Trước mặt bọn họ, không có quá khứ, không có tương lai, chỉ có gió mênh mông gào thét, cuốn đi tam thiên loạn hồng, vạn trượng trần ai.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
9 chương
1427 chương
219 chương
207 chương
99 chương
32 chương
116 chương