Thực tập sinh

Chương 33 : Gặp mặt người giàu có khiến cô động lòng ư? (1)

Việc đầu tiên mà Chu Cách Cách làm sau khi quay về Thượng Hải là cùng Tống Noãn đi tìm Trương Thịnh, Tống Noãn rất ngượng trước mặt Trương Thịnh, cô cứ suy nghĩ mãi không biết có nên nói lời xin lỗi hay không, hôm ấy tâm trạng cô không tốt, không phải cố ý nhằm vào anh ta. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta không nhắc đến, mình cố giải thích không chừng lại hóa vụng. Lúc Tống Noãn còn đang khó xử thì Trương Thịnh đã cười ha ha, chủ động nắm tay cô: “Không cần nói xin lỗi, tôi người lớn nên đại lượng lắm, trong bụng tể tướng cũng có thể chèo thuyền đấy!” *Trong bụng tể tướng cũng có thể chèo thuyền: ý chỉ người đối nhân xử thê rộng lượng, giàu lòng nhân từ. Tống Noãn thở phào, trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều, cô đùa lại: “Ha ha, tôi đã thấy rồi, quả là cái bụng không nhỏ.” Trương Thịnh cố tình khoa trương tỏ vẻ đau lòng: “Cô Tống à, độ lượng và bao tử là hai khái niệm khác nhau đấy.” “Mặc dù là hai khái niệm nhưng vừa đối lập lại vừa thống nhất, bao tử càng to thì mới càng chứa được nhiều khoan dung chứ.” “Phải, ngoài độ lượng còn có lực lượng.” Chu Cách Cách ở bên cạnh trêu ghẹo: “Mạn phép hỏi một câu, hai người đang liếc mắt đưa tình với nhau đấy ư?” Bọn họ nhìn nhau, mặt Tống Noãn đỏ bừng, Trương Thịnh cũng ngượng ngùng nhưng vẫn lên tiếng bác bỏ: “Việc gì bọn tôi phải liếc mắt đưa tình, bỏ qua luôn giai đoạn ấy đi, nhanh chóng chuyển sang ‘vừa mắt’.” Tống Noãn nghe vậy làm bộ như muốn đánh cậu ta, Trương Thịnh nói: “Ấy ấy, nói đúng lại còn đánh người ta.” Sau khi xong việc, ba người họ vui vẻ cùng đến xem nơi tổ chức hội nghị Phong Hoa. Đến nơi, từ phía xa còn chưa dừng hẳn đã có người phục vụ đến đợi sẵn ở cửa xe, chuẩn bị giúp thiếu gia họ Trương mở cửa lớn. Không ngờ cậu Trương còn nhanh hơn, một bước xuống ngay, một tay mở cửa một tay chống lên trần xe, giúp các cô gái xuống xe với dáng vẻ phong độ. Nơi tổ chức hội nghị Phong Hoa quả không hổ danh, phòng ốc được trang trí phong theo những cung điện châu Âu, trần nhà cao vút, tranh trang trí khổ lớn… Thảm lông dê dày tạo cảm giác hư ảo, giống như đang trong câu chuyện cổ tích. Tống Noãn và Chu Cách Cách như một người vô danh diện kiến người địa vị cao, cái cảm giác giống cô bé lọ lem lần đầu bước vào hoàng cung. “Nhanh nào, lên lầu thôi.” Trương Thịnh gọi vang từ phía trước. Tống Noãn lướt nhẹ trên tay vịn cầu thang trắng nhẵn nhụi khiến vừa tiếp xúc đã thấy tò mò, cô khẽ hỏi Chu Cách Cách: “Mày nói xem tay vịn này làm bằng thứ gì?” Chu Cách Cách cũng thử chạm vào, hoài nghi nói: “Liệu có phải là ngà không? Tao không biết, mày nghĩ là thứ gì?” “Tao đoán là sọ người.” Tống Noãn đáp trả. “Thôi thôi, mày đừng nói nữa, nghe ghê chết đi được!” Chu Cách Cách vội rụt tay lại như bị điện giật. Trong phòng họp nhỏ ở tầng hai, Tống Noãn lại gặp tổng giám đốc Trương của Phong Hoa, cũng chính là cha của Trương Thịnh. Nhân lúc vào phòng rửa tay, cô bèn thuật lại chuyện nhận nhầm người khi đến công ty Phong Hoa cho Chu Cách Cách nghe. Sau khi nghe xong, Chu Cách Cách nói: “Hình như mày rất có duyên với cha con nhà họ đấy.” Nói xong, ngay đến bản thân Chu Cách Cách cũng cảm thấy vị chua trong giọng mình. Việc bàn bạc tương đối thuận lợi, tiêu chuẩn của buổi tiệc rất cao, tổng giám đốc Trương lại đưa ra một cái giá khá thấp, còn nhận cung cấp hoa tươi, thẻ tên và băng-rôn. Khuôn mặt bọn họ đỏ bừng như hai cô học trò nhỏ, ngoài lời cảm ơn không nói thêm được gì. Tổng giám đốc Trương ôn tồn bảo: “Dù gì giám đốc bên ấy cũng là chỗ quen biết với bác, thế nên mới gửi gắm Trương Thịnh sang bên ấy rèn giũa. Thằng nhóc này được nuông chiều từ nhỏ, sau lần gặp Tống Noãn lần trước bác đã dạy dỗ lại nó, điều kiện tốt hơn người khác thì càng phải quý trọng công việc mà làm cho tốt, sau khi học hỏi được kinh nghiệm thì về giúp đỡ gia đình. Thế nhưng nó giỏi quá, chín giờ đi làm mười giờ mới đến, năm giờ tan tầm bốn giờ đã về đến nhà. Hai đứa các cháu vừa nhìn đã biết ngay là những cô bé ngoan, sau này nhớ giúp đỡ nó bỏ đi những thói quen xấu!” Tống Noãn và Chu Cách Cách liếc nhìn nhau, thầm nghĩ những lời này là đang phê bình con trai mình hay đang ám chỉ xuất thân không giống bình thường của công tử nhà họ? Tống Noãn không nói gì, Chu Cách Cách thì khéo léo đáp: “Tổng giám đốc Trương, thật ra Trương Thịnh rất có năng lực, sau này nhất định sẽ là phụ tá đắc lực giúp bác. Chúng cháu là thực tập sinh, sau này chưa biết có thể trụ lại ở HY hay không! Mong bác giúp bọn cháu nói tốt vài câu với cấp trên ạ.” Tổng giám đốc Trương cười lớn: “Ha ha ha, cô bé này rất biết ăn nói đấy. Việc này cứ để bác! HY không cần cháu thì cánh cửa Phong Hoa luôn rộng mở!” Sau lần gặp gỡ này, Tống Noãn phát hiện tính tình Trương Thịnh rất trẻ con, có thể vì hôm đầu tiên xuất quá khoa trương, thêm vào đó trưởng phòng Trần luôn nể nang khiến các thực tập sinh khác đều coi cậu ta là người ngoài, trong mọi việc luôn nhường một bước, kính nhi viễn chi, giữa tình cảnh như vậy hẳn cũng thấy cô đơn nên cậu chàng mới lên sân thượng thả diều. Về phần Trương Thịnh cũng bắt đầu quan tâm đến Tống Noãn, anh cảm thấy cô gái này rất đặc biệt, nhiều lúc lạnh lùng lắm khi lại hòa nhã, khi thì khóc như mưa lúc thì tươi cười như đào nở, lặng lẽ như chú thỏ con thấy động là bỏ chạy, quả là một câu đố khó tìm lời giải. Sau khi đưa các cô gái về nhà, Trương Thịnh thấy vẫn còn sớm sẵn lại chưa muốn về bèn đến quán bar giải trí. Một cậu trai trẻ trung độc thân uống rượu trong quán một mình, yến oanh chẳng chịu đơn côi luôn đến quấy rầy: “Anh đẹp trai ơi, uống với em một ly chứ?” “Ngài có cần phục vụ không?” “Anh à, một mình anh không thấy cô đơn sao?” Mới vừa đuổi một cô váy đen đã lại đến một cô quần trắng, “Hi!” Trương Thịnh cảm thấy quá phiền phức, anh lấy ra một tờ tiền màu đỏ, đặt lên bàn: “Ngồi xuống, uống rượu, yên lặng một chút!” Cô gái kia sửng sốt, sau khi kịp thích ứng bèn gọi một ly “hồng phấn giai nhân” [1], chán nản gấp tờ tiền thành chiếc thuyền con. Cuối cùng bên tai cũng yên ắng, ánh mắt Trương Thịnh mờ đi, dường như anh đang thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Noãn, đôi mắt sáng ấy như muốn xuyên thấu lòng anh.