Thực Tập Sinh Thần Tượng
Chương 52 : Anh họ
Huy Dương nói muốn đưa cô về, bởi vậy liền chuyển những hộp quà kia lên xe giúp Cẩm Khê. Chẩm Khê không từ chối, cùng Chẩm Hàm lên xe. Cô thật sự có cảm giác sốt ruột chết đi được.
“Anh không mang quà tặng em, để sau nhé.”
Chẩm Khê gác cằm nhìn ra bên ngoài xe, nghe vậy thì gật đầu, thực tế thì tâm tư của cô hoàn toàn không còn ở trong xe. Nãy giờ cô cứ nghĩ mãi, Lâm Tụ tới làm gì? Anh ta bây giờ đáng lẽ ra phải đang chuẩn bị thi cấp ba mới đúng.
Đây là chuyện mà kiếp trước chưa từng xảy ra, Chẩm Khê cứ nghĩ mãi mà không ra, bởi vậy càng lo sốt vó.
“Anh Huy Dương, xe nhà anh đúng là vừa to vừa ấm thật ý.”
Huy Dương dời ánh mắt khỏi người Chẩm Khê, nhìn về phía vẻ mặt thuần khiết đáng yêu của Chẩm Hàm, hỏi: “Cái ông anh họ kia, là bên nội hay bên ngoại em thế?”
“Là con trai của chị gái mẹ em...” Dù sao Huy Dương cũng đã hỏi rồi, Chẩm Hàm bèn kể hết những chuyện mình biết ra.
“Sau này sẽ sống cùng với mấy nhóc luôn hả? Cả bốn đứa đều còn đang đi học sẽ không có gánh nặng sao? Mà sẽ sống luôn ở nhà mấy nhóc à?”
“Nghe nói là như vậy, dù sao mẹ em cũng là người thân duy nhất của anh ấy mà.”
Đầu óc Chẩm Khê đang suy đoán đủ điều, rốt cuộc thế này là thế nào? Chẳng lẽ Lâm Tụ muốn chuyển trường qua đây?
Nhưng mà hiện tại anh ta có thể sống ở đâu? Phòng của Lâm Chinh đang có ông bà ở rồi, nếu như anh ta đến trọ trường thì...
Không được! Chẩm Khê lắc đầu, Lâm Tụ không thể trọ ở trường, anh ta phải sống ở ngay dưới mí mắt cô mới được.
“Tới rồi.” Huy Dương đẩy cô một cái, cũng kéo đầu óc đang càng chạy càng xa của cô trở về.
“Cảm ơn.” Chẩm Khê gật đầu, đẩy cửa xuống xe.
“Quà của nhóc.”
“Ồ, đúng rồi, cảm ơn anh.”
“Chẩm Khê.” Huy Dương gọi giật lại, “Nhóc không sao chứ? Trống không được khỏe lắm?”
Đâu chỉ là không khỏe, quả thực giống như mất hồn, cả người cứ như trên mây vậy.
“Không sao, em thì có thể có chuyện gì được?”
Chẩm Khê lê bước lên lầu, nhịp tim đập trùng với bước chân cố, nặng nề trầm đục vang vọng khắp cầu thang.
“Chị à, chị với anh Huy Dương thân nhau lắm hả?”
“Tàm tạm.”
“Nếu chỉ là quen biết bình thường thì anh ấy đã không đến dự sinh nhật chị rồi.”
“Mày muốn nói cái gì?” Chẩm Khê hết nhẫn nại.
“Em nghĩ chắc chị cũng hiểu, với thân phận của chị so với anh Huy Dương thì chẳng khác nào đũa mốc mà đòi chòi mâm son cả. Hy vọng chị sẽ không có ý nghĩ quái dị nào.”
“Tao cũng hy vọng mày hiểu được, thân phận của tao cũng chính là của mày.”
Chẩm Khê quay đầu rời đi, tiếng Chẩm Hàm vẫn vang lên từ phía sau, “Vẫn khác nhau mà, em vẫn còn có mẹ...”
“Mẹ tạo là giáo viên nhân dân, tuy đã qua đời nhiều năm, nhưng chuyện đó sẽ không thay đổi. Còn mẹ mày thì sao nào?” Chẩm Khê quay đầu lại nhìn nó, “Người rửa bát hay là nhặt rau thuế cho cửa hàng bán đồ ăn sáng?”
“Chị...!”
“Hàm Hàm hả?” Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng của Chẩm Toàn, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, còn có thể thấy được ánh sáng lọt qua khe cửa.
“Nghe âm thanh giống như của hai đứa. Không phải đi dự sinh nhật sao? Sao giờ đã về rồi?”
“Không phải bố nói có khách tới nhà ạ?”
Chẩm Khê đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha. Người đó cũng nghe được tiếng động nên xoay đầu lại, Chẩm Khê ngay lập tức liền giật mình, cả người lặng đi.
Trong nhà không biết đổi sang bóng đèn tiết kiệm từ khi nào. Ánh sáng vương lại trên người này vừa lạnh lại vừa mờ. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, lưng thẳng tắp, cúc áo cài đến nút trên cùng, quần áo không có một chút nếp nhăn, giống như vừa mới lấy từ trên móc áo xuống vậy.
Góc nghiêng của anh ta rất đẹp, ngũ quan tuấn tú, nhưng sắc mặt tái nhợt, khí chất lạnh lùng.
Lần cuối cùng cô gặp anh ta là khi nào nhỉ? Hình như là hai, ba năm trước khi cô chết. Cô nhìn thấy anh ta trên ti vi, anh ta lúc ấy đã là CEO trẻ tuổi nhất của tập đoàn Vân Thị, ngồi trên ghế sô pha xa hoa được làm bằng da, mặc âu phục màu đen thẳng thớm, khí chất sắc bén. Trước kia cô nghe người trong giới nói, CEO mới của Vân Thị tính tình cổ quái, âm trầm, không biết hồi bé phải trải qua bao nhiêu chuyện biến thái mới có thể nuôi ra được cái tính nết tàn nhẫn thế này.
Nhưng lúc đó cô đã không còn nhớ nổi dáng vẻ thời niên thiếu của anh ta nữa. Thời gian quay ngược về hơn mười năm trước, bây giờ gặp lại, anh ta cũng mới chỉ là một thiếu niên vừa mất đi người thân. Hoàn cảnh bi thảm nhưng còn chưa tới mức độ biến thái. Trông anh ta vẫn còn có tính cách ngây ngô trẻ con, dù lạnh lùng nhưng không sắc bén như lúc đó.
Tính khí ấm trầm, tàn nhẫn đầy quái gở của anh ta sau này, sợ là có liên quan nhiều tới mình.
Chẩm Khế còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Chẩm Toàn đã mở miệng trước, “Đây là Lâm Tụ, anh họ của các con.”
“Em chào anh!” Giọng Chẩm Hàm vang lên từ sau lưng.
“Chào anh.” Chẩm Khê nói.
Anh ta đứng dậy, gật đầu, nói: “Chào em.”
“Tiểu Tụ, ăn cơm thôi.” Lâm Tuệ ở trong phòng bếp gọi với ra.
“Các con về phòng đi.” Chẩm Toàn nói.
Chẩm Khẽ gật đầu, cất cặp sách vào phòng rồi ra bàn ăn cơm, còn Chẩm Hàm lại không thấy đâu cả.
Lâm Tuệ chuẩn bị rất đơn sơ, một bát mì, bên trên có thêm quả trứng chần nước sôi.
Vẻ mặt Lâm Tụ nhìn không ra hỉ nộ ái ố. Anh ta lặng lẽ ngồi xuống, đợi Lâm Tuệ ăn miếng thứ nhất xong mới cầm đũa lên. Chẩm Khê giả vờ lơ đãng liếc qua mấy lần, thấy người này lúc ăn cơm sống lưng vẫn thẳng tắp. Cả bữa cơm không gây ra một tiếng động nào, đũa không gõ phải thành bát. Khi uống canh cũng lấy muỗng nhỏ múc, trước tiên thổi nguội, sau đó mới đưa vào trong miệng.
Kiếp trước Lâm Chinh không thể ngấm nổi cái kiểu ăn cơm này, suốt ngày chê anh ta là cái đồ ẻo lả, đã lề mà lề mề lại còn ông à õng ẹo. Cô lúc ấy cũng chưa hiểu sự đời, ghét Lâm Tuệ, nên cũng nhận tiện ghét luôn Lâm Tụ có quan hệ máu mủ với mụ ta. Đối với mỗi cử chỉ của người này, cô cũng ếch ngồi đáy giếng mà cảm thấy đây đúng là dáng vẻ kệch cỡm.
Sau này khi cô đi làm thần tượng, bị bắt ép học đủ loại lễ nghi, học theo phim ngắn trên mạng, bắt chước như Đông Thi hiệu tần (bắt chước một cách hồ đồ, kết quả phản tác dụng), học tập làm một người tao nhã tinh tế. Khi đó cô mới biết được, cái thứ khí chất nội tại này đúng là không phải thứ có thể muốn là có thể học được.
Khi đó, sao bọn họ lại có thể cho rằng bố Lâm Tụ là loại du côn đầu đường xó chợ được vậy?
Hiện tại, cái bí mật này dưới cái nhìn của cô, quả thực rõ rành rành.
Dù sao với gia đình giống như của cô đây, chắc chắn sẽ không thừa hơi đi dạy một đứa bé phải làm sao để ăn cơm thật lịch sự.
“Cứ xin nghỉ học thế này, bên trường học sẽ không sao chứ?” Cơm nước xong xuôi, Lâm Tuệ bắt đầu hỏi.
“Không sao đâu ạ.”
“Cháu quyết định muốn an táng mẹ ở thành phố này sao? Nơi đó dù sao cũng là nơi hai mẹ con cháu sinh sống nhiều năm mà.”
“Mẹ từng nói không thích chỗ kia, đổi sang chỗ mới cũng tốt.”
“Phong thủy chỗ này đúng là cũng không tệ.”
Lâm Tụ lần này tới là vì chuyện hạ huyết của mẹ anh ta sao? Không biết đã chọn xong nghĩa trang chưa. “Nơi này có mấy cái nghĩa trang không tồi, hai ngày tới này dì sẽ đi xem với cháu.”
“Cảm ơn di.”
Xem ra còn chưa chọn xong.
“Trường số 7 cũng là trường chuyền, em họ Đan Đan của con học tập cũng tốt lắm đấy.” Chẩm Toàn nói.
Chẩm Khê vừa nghe xong cả người liền thấy không được tự nhiên. Mà Lâm Tụ cũng nhìn về phía cô, làm cô hận không thể chôn luôn đầu xuống dưới gầm bàn. Chẩm Toàn nói cái gì không nói, làm trò con bò khen cô học giỏi trước mặt người này, có khác gì múa rìu trước mắt thì không?
Cô chỉ là một con muỗi nhỏ xíu thôi, nào dám dám so bì với thánh học này.
“Lâm Tụ? Là chữ Tụ nào thế?” Chẩm Toàn hỏi.
“Hai bộ Sơn và Do ghép lại.”
Chẩm Toàn dùng ngón tay vẽ lên bàn một hồi rồi cũng đành chịu thua: “Chữ này dượng không biết.”
“Có nghĩa là sơn động.” Người nọ đáp.
“Sơn động? Sao mẹ cháu lại đặt cho cháu cái tên như thế?”
Đúng là hết cái để nói mà.
Chẩm Khê đột nhiên cảm thấy thật bị thương. Mẹ Lâm Tụ lúc trước đặt cho anh ta cái tên này, chắc là hy vọng anh ta sẽ có một ngày được thừa nhận rồi đổi lại tên. Dù sao cha ruột anh ta cũng là họ Vân.
Kiếp trước sau khi anh ta lên làm CEO của Vân Thị, đã đổi tên thành Vân Tụ.
“Chắc là do mẹ thấy cháu giống một cái sơn động chăng.” (ý chỉ tính cách tự kỷ, không quan tâm đến những điều bên ngoài)
“Haizzz-_”Chẩm Khế không nhịn được mà thở dài thành tiếng, hơn nữa còn rất to, khiến hai người đều nhìn về phía cô.
Lúc Chẩm Khê đang lúng túng không biết nói cái gì, giọng nói réo rắt của Chẩm Hàm đã kịp thời vang lên.
Nó bước bành bạch về phía Chẩm Khê, trong tay giơ một thứ, chất vấn: “Chị, đây là thế nào?”
Chẩm Khê tập trung nhìn, thứ mà nó đang cầm trong tay chính là điện thoại di động của cô.
“Mày dám lục lọi cặp sách của tao?” Chẩm Khề nghiêm mặt, giọng cũng trầm xuống.
“Bố, bố xem này!” Chẩm Hàm lấy điện thoại đưa cho Chẩm Toàn, nói: “Điện thoại di động này phải mấy ngàn lận, chị lấy tiền đâu ra mà mua?”
“Chẩm Khê, đây là chuyện gì?” Chẩm Toàn cũng quát hỏi.
“Nhặt được.” Chẩm Khể trả lời thờ ơ.
“Nói dối! Điện thoại di động này sao có thể nhặt được, còn là kiểu dáng vừa mới tung ra thị trường nữa chứ.”
“Mày nhìn vết nứt trên màn hình đi, điện thoại di động này nếu như là tạo tự mua thì tao có thể làm rơi vỡ đến mức này không? Hơn nữa, tao lấy tiền ở đâu ra mà mua điện thoại di động? Tiền ăn cơm thôi cũng là cả vấn đề rồi.”
“Ai biết bà ngoại chị có cho chị tiền không? Hoặc là... Hoặc là chị lén lút lấy tiền ở chỗ nào thì sao.”
Chẩm Khê đứng bật dậy khỏi ghế, giật lại điện thoại di động của mình, “Trước tiên không nói việc bà ngoại tao có cho tiền hay không, nếu như bà cho tạo tiền thì đã làm sao, liên quan đến mày chắc? Lén lút lấy tiền? Sao mày không nói thẳng là tao đi ăn trộm đi?”
Chẩm Khẽ nhếch mép cười: “Chẩm Hàm, tạo khuyến mày có tiền đồ chút đi, không phải chỉ là một chiếc điện thoại di động giẻ rách sao. Cho dù nó là một cái mới toanh, thì nó vẫn chỉ là một chiếc điện thoại di động. Mày còn giả vờ như chưa từng thấy cái gì? Nhiêu Lực Quần không phải cũng tặng mày một cái à, giá cả cũng chẳng kém hơn bao nhiêu, sao mày phải đứng núi này trông núi nọ làm gì? Sao nào? Chỉ có mày mới được chia tay xin người khác, còn tao thì không được phép gặp may nhặt được trên đường à?”
“Cái đó là anh Lực Quần tặng cho em mà.” Chẩm Hàm trừng mắt, nước mắt rưng rưng, khiến Chẩm Khể thấy thư thái cả người.
“Chiếc điện thoại kia của mày vốn là cậu ta định tặng cho tao, nhưng mà tạo các thèm, nên cậu ta mới tặng cho mày đấy.” Chẩm Khê bật cười, “Còn có cả cái khăn quàng cổ kia nữa, cái mà mày thích nhất ấy, cậu ta cũng tặng tạo đấy, tạo thêm chắc? Bây giờ vẫn còn đang nằm trong thùng rác kia kìa. Mày có thích không? Nếu thích thì đi lục thùng rác thử xem, biết đâu còn nhặt lại được đấy.”
“Chẩm Khê!” Chẩm Hàm thét chói tai, bàn tay giơ lên cao.
Chẩm Khê không hề động đậy, nhìn chằm chằm nó, nụ cười vẫn nguyên trên môi.
“Mày cứ đánh tạo một cái thử xem.”
Tay Chẩm Hàm dừng lại giữa không trung, run lên nhè nhẹ. Chẩm Khê trợn mắt rồi quay mặt lại, sau đó nhìn thấy Lâm Tụ đang nhìn cô, giống như thần tiên xuống núi xem kịch vui.
Ấy chết, tự nhiên quên béng mất vị này.
Chẩm Hàm đúng là cái đồ sao chổi chết tiệt!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
43 chương
31 chương
122 chương
56 chương
51 chương