Thực Tập Sinh Thần Tượng
Chương 45 : Cướp trong lễ giáng sinh
Con ngõ nhỏ bị tuyết bao phủ, ướt sũng, phản chiếu ánh đèn đường.
“Làm gì vậy?” Chẩm Khẽ cố gắng rút ra tay mình ra, nhìn cậu ta hỏi, “Cậu muốn làm gì?”
“Chẩm Khê, cậu quá đáng lắm rồi đấy” “Ô? Xin hỏi tôi quá đáng chỗ nào?”
“Chẩm Hàm là em gái cậu, em gái ruột!”
“Ha!” Chẩm Khê cười một tiếng, “Cậu cũng biết Chẩm Hàm là em gái tôi cơ đấy. Vậy xin hỏi lớp trưởng, chuyện của hai chị em chúng tôi cần một người ngoài như cậu xen vào sao?”
“Chẩm Khê!” Nhiêu Lực Quần bóp mạnh hai vai, đẩy cô dựa vào tường, chống tay trước mặt cô nói, “Cậu cho rằng tôi thích xen vào chuyện của người khác lắm à? Tôi làm thế là vì ai? Cậu nói xem tôi làm thế là vì ai? Còn nói tôi là người ngoài? Trong lòng cậu rốt cuộc chứa cái gì? Cậu còn có trái tim hay không?”
“Tôi không quan tâm cậu là vì ai!” Chẩm Khê đẩy tay cậu ta, chỉ vào chóp mũi, gằn giọng nói: “Nhiêu Lực Quần, cậu đúng là khiến người ta ghê tởm!”
“Tôi ghê tởm?”
Cổ tay Chẩm Khê bị cậu ta nắm chặt, Nhiêu Lực Quần dùng sức càng lúc càng lớn, làm tay cô phát đau.
“Đúng, là tôi đáng ghê tởm. Tôi đúng là điên mới thích cậu! Con người cậu, ngoại trừ đầu óc thông minh ra thì còn lại chẳng được cái nước gì cả!”
Chẩm Khế ngẩn cả người, lỗ tai cổ ong ong cả lên, mở to mắt nhìn Nhiêu Lực Quần.
“Thích tôi? Câu nói cậu thích tôi?” Chẩm Khê lẩm bẩm, rồi chậm rãi bật cười, càng cười càng lớn, cười đến nỗi lồng ngực cũng theo đó mà đau.
“Cậu đừng có nói rằng cậu đối xử tốt với Chẩm Hàm cũng là vì tôi đấy chứ?”
“Không thì tại sao? Trước đó tôi có biết em ấy đâu, cũng chưa từng gặp mặt bao giờ?
“Nhiêu Lực Quần!” Chẩm Khê gọi cả họ tên cậu ta, đối diện với ánh mắt lúng túng của cậu ta, nói rành mạch từng chữ, “Cậu-có-thấy-buồn-nôn-hay-không?
Giống kiếp trước y như đúc, khi đó hắn ta cũng nói những lời như thế, nhưng ở sau lưng cô lại lên giường với Chẩm Hàm.
“Được rồi, cứ coi như cậu thích tôi đi” Cảm xúc của Chẩm Khê đột nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, giọng điệu cũng không hùng hổ, dọa người nữa.
“Nhưng mà tôi thật sự rất ghê tởm cậu. Nếu như thích tôi thì mong cậu cách xa tôi một chút, ít xuất hiện trước mặt tôi đi, đây là yêu cầu duy nhất của tôi”
“Cậu...!”
“Đan Đan.”
Tiếng Lư Ý vang lên ở đầu ngõ, “Phim sắp bắt đầu rồi.”
“Lớp trưởng?” Cô bé lại hổ một câu.
“Lớp trưởng còn có việc, không cùng chúng ta xem phim được” Chẩm Khê đáp.
“Không có việc gì, đi thôi” Nhiêu Lực Quần đi đến cạnh Chẩm Khế, nói nhỏ vào tại cô: “Cậu cho mình là ai? Trước kia thích cậu xem như mắt tôi bị mù đi, sau này sẽ không như thế nữa”
“Vậy thì tốt, cậu rất đáng được khen ngợi!”
Lư Ý kéo Chẩm Khê đi sau cùng, nhìn cô từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, “Bọn tớ còn nghi hai người sẽ đánh nhau đấy”
“Cậu ta dám?”
“Tớ đã hỏi Hà Viện rồi, chiếc khăn quàng cổ kia là do Chẩm Hàm cầm trên tay luôn miệng khen đẹp nên lớp trưởng mới mua”
“Đúng là không biết xấu hổ”
“Đáng lẽ chỉ mua cho Chẩm Hàm thôi, đến khi sắp thanh toán xong lớp trưởng mới lấy thêm cái khăn màu đen kia”
“Chắc là sợ tự dưng mua đồ cho Chẩm Hàm thì không hay, cho nên lôi tớ ra làm bia đỡ đạn. Hai người bọn họ rõ là một đội trời sinh mà, đáng ghét như nhau”
“Cậu cũng ác thật, nói không cần là không cần, ngay trước mặt nhiều người như vậy mà không cho lớp trưởng mặt mũi gì cả”
“Cậu ta nghĩ mình là ai, con gái trên thế giới này đều phải vây quanh cậu ta chắc? Tớ chẳng hiếm lạ gì một chiếc khăn quàng cổ, cũng đâu phải không tự mua nổi”
“Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa” Lư Ý vỗ vỗ ngực an ủi Chẩm Khê, “Sau này ra ngoài chơi sẽ không gọi lớp trưởng nữa, cậu có vẻ không thích cậu ấy nhỉ?
“Cậu ta không phải cũng là bạn tốt của cậu à?” Chẩm Khê than thở, “Đừng vì tớ mà gây ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Cùng lắm là lúc gặp mặt tớ coi như không nhìn thấy cậu ta là được, cũng có phải bất hòa ngày một ngày hai đầu
Vì là lễ Giáng Sinh nên phim toàn thuộc thể loại tình cảm sến sẩm. Mở màn chưa đến ba mươi phút, Hà Viện và Lư Ý ngồi bên cạnh đã bắt đầu sụt sịt, khiến cái bộ dạng chán nản của Chẩm Khê trở nên kỳ quái.
Phim chiếu được một nửa thì Hà Viện nói muốn đi vệ sinh, Cẩm Khê liền đi cùng. Ở lại trong không gian tối đen, khắp nơi đều là tiếng khóc đó càng dễ khiến cô bực bội hơn.
“Đan Đan, em gái cậu cùng lớp trưởng...”
“Sao thế?”
Nữ sinh trước mặt trong mắt vẫn còn vương lại giọt lệ chưa kịp lau, trong điềm đạm đáng yêu đứng trước mặt Chẩm Khê hỏi: “Em gái cậu thích lớp trưởng đúng không?”
“Cậu cũng thích lớp trưởng phải không?”
“Đúng” Đối phương rất thẳng thắn thừa nhận.
“Vì sao cậu lại thích cậu ta chứ?”
Đây đúng là nói nhảm mà. Chẳng phải kiếp trước cô cũng rất thích Nhiêu Lực Quần, quá hiểu hắn ta thu hút người khác ở những điểm nào còn gì?
Hiện giờ Hà Viện coi như còn tốt chán. Năm đó cô cứ như bị ma xui quỷ khiến, trong tay không có lấy một xu mà cũng dám bỏ nhà đi theo hắn ta.
“Lớp trưởng rất tốt bụng.”
Thật bất ngờ nha, nhìn không ra đấy, phải là ánh mắt như thế nào mới dám nói cậu ta tốt bụng.
Trong mắt Chẩm Khê, trên người Nhiều Lực Quần mặc dù có vô số ưu điểm, nhưng chắc chắn không bao gồm hai chữ “tốt bụng”.
Nếu hắn ta còn có chút lương tri thì kiếp trước đã chẳng để cô ngã chết trên cầu thang, ngay giữa mùa đông giá rét. Ngày đó dường như còn lạnh hơn hôm nay.
“Có một lần, trời mưa to, gió thổi rất mạnh, tớ đang trên đường về nhà thì trông thấy lớp trưởng mặc áo mưa đứng ở bên đường. Tớ thấy rất tò mò nên đi qua đấy xem. Hóa ra cậu ấy đứng đó là để che mưa cho một con mèo con đang nằm run lẩy bẩy dưới đất. Không biết mèo mẹ đã đi đâu mà để lại mèo con một mình ngồi đó gào khán cả giọng. Cậu ấy vừa che mưa cho mèo con, vừa đợi mèo mẹ trở về, nhưng hai chúng tớ đợi đến khi tạnh mưa, trời tối đen vẫn không thấy mèo mẹ”
“Về sau con mèo đó đi đâu?”
“Lớp trưởng dùng quần áo bao lấy nó mang đi. Về sau tớ cũng có hỏi về con mèo đó nhưng cậu ấy không nói gì, chắc là đem cho người ta nuôi rồi”
“Cậu ta mang về nhà nuôi”
Nuối giống như chó con, con nào con nấy đều béo ú.
Chẩm Khê không trở lại phòng chiếu phim, cô nói bên trong quá ngột ngạt, nên ở bên ngoài chờ bọn họ.
Bên cạnh rạp chiếu phim có một khu vườn treo, do thời tiết lạnh, lại có tuyết rơi nên cũng không có ai đến. Một mình Chẩm Khế chơi ở đó càng thoải mái.
Chịu lạnh nửa giờ, cuối cùng bộ phim cũng kết thúc, cô ôm Lư Ý rồi cùng mọi người trở về nhà. Chẩm Khế cứ cho là Nhiều Lực Quần sẽ xin đổi chỗ ngồi mới, nhưng đến thứ Hai đi học cậu ta vẫn ngồi cạnh cô, chỉ là làm bộ như không quen biết cố.
Khó xử nhất chính là, chỗ ngồi của Chẩm Khê gần cửa sổ, mỗi lần đi ra đi vào đều phải chủ động nói chuyện với Nhiêu Lực Quần: “Xin cho qua một chút... Làm phiền cho đi qua một chút”
Nếu cô không nói thì chỉ có thể buồn bực ngồi tại chỗ, Nhiều Lực Quần làm như không thấy cô.
Càng về sau Chẩm Khê càng thấy phiền, liền chủ động tìm giáo viên xin chuyển chỗ. Nhưng không hiểu vì chuyện gì, trước đó cô chủ nhiệm rất dễ nói chuyện, chỉ sau một tiết học lại cho cô câu trả lời là: Không đồng ý!
Được thôi, cô cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn tiếp tục dây dưa với Nhiều Lực Quần thôi, may mắn là kỳ thi cuối kỳ rất nhanh đã đến.
Trước lúc đi thi, Chẩm Khê chuẩn bị hành lý kỹ càng, dự định ngay sau khi kết thúc ngày thi thứ hai sẽ trở về nhà bà ngoại luôn.
“Mày cứ thế mà đi? Cuộc họp phụ huynh thì sao?” Chẩm Toàn cố ý đến hỏi cô.
“Bố tự quyết định là được. Nếu đi được thì đi, không thì xin nghỉ với chủ nhiệm lớp là được”
Sắp xếp xong xuôi mọi việc, Chẩm Khê tức tốc lên xe trở về thôn. Buổi tối hôm đó, cô đã có thể đắp chung chăn ấm với bà ngoại.
Cô tìm người đến giúp bà ngoại sửa lại mái nhà và cửa sổ, mùa đông này trôi qua thật thoải mái và ấm áp.
Trước Tết, bà ngoại đưa Chẩm Khê đi cắt tóc, một mái tóc dài đến eo cắt chỉ còn ngang gáy, tóc dài đen nhánh bị cắt rơi trên mặt đất, Chẩm Khê cũng giống như cành lá được gột rửa đang chờ đón mùa xuân tới, cả người rạo rực sức sống.
“Nhìn xem hoạt bát hơn nhiều chưa, Đan Đan nhà chúng ta đúng là càng lớn càng xinh” Bà ngoại cười đến không ngậm miệng được.
“Bà lúc nào chẳng báo cháu xinh đẹp”
Hai bà cháu đón Tết âm lịch không quá cầu kỳ, nhưng những thứ nhà khác có thì trong nhà cũng đều phải có. Bà ngoại rất coi trọng những phong tục này, dịp bình thường qua loa thì không sao, nhưng đến Tết thì phải chuẩn bị cho đầy đủ.
Mua đồ sắm Tết, dán cầu đối xuân, chuẩn bị cơm tất niên, Chẩm Khê bận rộn lu bù, dù mệt nhưng cũng thấy rất hạnh phúc.
Ngày ba mươi Tết, sáng sớm Chẩm Khê đã đến chợ để mua những nguyên liệu tươi ngon nhất cho bữa cơm tất niên.
Lúc trở về, thấy ở của nhà đầu một chiếc xe ô tô lạ, trong lòng Chẩm Khê đã có dự cảm không tốt.
Còn chưa vào cửa, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Ba mươi Tết vốn là thời điểm gia đình sum họp, sao có thể để bà và Đan Đan ở đây được?”
Chẩm Khê đi vào cửa, thấy người đang nói chuyện với bà ngoại của cô không ai khác chính là bà nội. Bên cạnh là Chẩm Toàn và ông nội, còn có cả Chẩm Hàm đang đứng tò mò quan sát xung quanh.
Bọn họ tới làm cái gì?
Bám dai như đỉa. Phiển thể không biết!
Trông thấy cô, nụ cười trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông nội càng thêm rạng rỡ: “Đan Đan về rồi à, thật đúng lúc! Cả nhà đến đón cháu và bà ngoại cháu về cùng nhau ăn Tết”
“Chuyện gì đây?”
Một cầu không hợp hoàn cảnh của cô lập tức khiển sắc mặt Chẩm Toàn đen lại.
“Cái gì là chuyện gì? Mày ăn nói thế mà được à? Đây là ông bà nội thấy bà ngoại với mày một mình đón Tết đáng thương nên mới muốn đón hai người về”
“Sao lại đáng thương?” Chẩm Khê lắc túi đồ trong tay, “Gà và cá đều có, so với thức ăn trong thành phố tươi ngon hơn nhiều, còn không bị ô nhiễm, có gì phải đáng thương chứ?”
“Mày...!”
Ông nội ngăn Chẩm Toàn đang nổi giận lại, nói với Chẩm Khê: “Bố cháu không có ý đó. Chính là thấy năm mới cả nhà phải đoàn tụ mới được, cho nên hôm nay mới vội vàng đến đây đón hai bà cháu”
Không biết lúc cô vắng mặt bà nội bên kia đã nói gì với bà ngoại mà bà cũng đồng ý: “Đan Đan, cháu trở về với bọn họ đi.”
“Cháu về thì bà làm sao bây giờ?”
“Tất nhiên là phải cùng nhau trở về” Cụ bà cứng rắn dìu bà ngoại từ trên giường đứng lên, Chẩm Khê vội vàng đi qua để bà ngoại dựa vào trên người mình.
Cuối cùng, bữa cơm tất niên mà Chẩm Khê công phu chuẩn bị đã lâu nhưng lại không được ăn. Đồ ăn trong nhà có thể mang đi cái gì đều bị Chẩm Toàn vác hết lên xe, lấy cái danh mỹ miều là tránh lãng phí.
Chẩm Khề nghĩ thà để thiu mốc cũng không muốn chúng vào bụng các người.
Ngồi trên xe, Chẩm Toàn nói: “Lần thi này con lại đứng nhất khóa”
“Vâng”
Chẩm Khể biết từ sớm rồi, ngày có kết quả thi Lư Ý đã nhắn tin báo cho cô. Cô còn biết, trong cuộc họp phụ huynh, Chẩm Toàn và Lâm Tuệ đã đề nghị với giáo viên chủ nhiệm lấy học bổng của cô.
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
40 chương
42 chương
41 chương
91 chương
67 chương
13 chương
13 chương