Thực Tập Sinh Thần Tượng
Chương 2 : Sống lại
“Đan Đan!”
- chẩm Khê bị lay tỉnh, thứ đầu tiên cô cảm nhận được chính là một mùi hôi. Mùi thuốc lá và mổ hối trộn lẫn với mùi son phấn rẻ tiền, kèm theo thứ mùi khó ngửi do thời tiết nóng bức bốc lên thi nhau chui vào trong mũi cô.
Cô lập tức mở mắt ra, sau đó mở toang cửa sổ bên cạnh.
Gió tháng tám gay gắt điên cuồng thôi không ngừng, khiến cho khuôn mặt chẩm Khê dính đầy bụi đất.
Cô nhìn con đường đất gồ ghề, xóc nảy phía trước mặt, tâm trạng cực kỳ khó chịu.
“Chịu đựng chút xíu nha con, sắp tới nơi rồi.” Người bên cạnh nhẹ giọng an ủi.
“Bà ngoại Đan Đan, bà muốn dẫn Đan Đan đi tìm bố con bé à?” Người ngồi ghế bên cạnh hỏi.
“Phải, con bé sắp lên cấp hai rồi, thân chúng ta không có trường trung học, phải cho Đan Đan đi theo bố thôi, để tiện đi học nữa.”
“Bố con bé có phải vừa cưới thêm vợ mới không?”
Người bị hỏi trầm mặc một lát, mãi sau mới trả lời: “Phải.”
“Haizz, thế thì là mẹ kế rồi, đối phương có đẻ đứa nào chưa thể?”
“Đẻ rồi.”
“Vậy liệu bà mẹ kế kia có tốt với Đan Đan không? Đan Đan qua đó không khéo lại thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người ta mất thôi.”
Bàn tay chẩm Khê bỗng dưng siết chặt, cơ thể cũng cứng lại.
Bà ngoại vội nói với cô: “Đan Đan, cháu đừng lo. Trước đây khi mẹ cháu mất, bố cháu cùng Lâm Tuệ đã quỳ ở trước mặt bà ngoại thể là sẽ đối xử tốt với cháu rồi.”
“Bà ngoại!” chẩm Khê nghẹn ngào một tiếng, sau đó nhào vào trong lòng người bà tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu của mình.
Cô không biết phải giải thích thế nào về tất cả mọi chuyện đang diễn ra, mấy ngày trước cô tỉnh lại đã là bộ dạng này rồi. Làn da đen đúa, mái tóc khô như rơm, tay chân khẳng khiu, trong kẽ móng tay còn dính đầy ghét bẩn.
Giống như chỉ trong vòng một đêm cô đã trở về năm mười hai tuổi, cái tuổi vô tư lự, hết trêu chí chọc mèo lại đến đánh nhau với đám con trai trong thôn.
Cô hoảng hốt lo sợ, ăn không ngon ngủ không yên mất mấy ngày, rốt cuộc mới bắt đầu chấp nhận sự thật rằng bản thân mình đã thật sự sống lại một lần nữa.
Chuyện cũ trước kia trong nháy mắt lại xuất hiện trong đầu, khiến cho đầu của cô đau đến nỗi như muốn nứt toác ra. Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ rõ ràng thì bà ngoại đã dẫn theo cô đi bắt xe khách lên thị trấn.
Số mệnh kiếp trước của cô đã thay đổi từ chính chuyến đi này. chẩm Khê nắm lấy đôi tay vừa khô ráp vừa ấm áp của bà ngoại, cô muốn nói rằng đôi vợ chồng ấy sẽ không đối xử tốt với cô đâu.
Từ nhỏ cô đều sống với bà ngoại ở trong một thốn nhỏ cách thị trấn ba mươi cây số. Cô vừa tốt nghiệp tiểu học, bà ngoại muốn cô có thể tiếp tục đi học nên đã đưa cô về bên cạnh bố cổ.
Đây chính là bước ngoặt đánh dấu cho vận mệnh bi thảm của chẩm Khê ở kiếp trước.
Xe khách đã hết xóc nảy, bụi đất tung bay mịt mù ngoài cửa sổ cũng không còn nữa.
Tâm trạng phức tạp của chẩm Khê cũng chẩm chậm bình ổn theo. Nếu như đã sống lại một đời cũng trốn không thoát chuyện dây dưa với những người của cái nhà này, vậy thì cứ tới đi! Để xem kiếp này cổ có còn là đứa con gái quê mùa, cam chịu bị ức hiếp như trước hay không!
Xe khách vào bến, từ phía xa xa, chẩm Khê đã thấy bóng người mặc áo xám kia.
Vóc dáng không cao nhưng bả vai dày rộng, mày rậm mắt to, nhìn qua thì có vẻ là người đàn ông có thể tin tưởng dựa dẫm vào, nhưng thực tế thì lòng dạ lại lạnh lùng, bạc bẽo đến tột bậc. chẩm Toàn! Người mà kiếp trước có gọi là bố những ba mươi năm!
Bà ngoại nắm tay cô xuống xe, chẩm Khê nghiến răng rồi mới nhỏ giọng chào: “Bố!”
Người đàn ông đón lấy bọc đồ trong tay bà ngoại, đưa tay sờ đầu chẩm Khê: “Đã lớn như vậy rồi.”
“Lại còn không à, đã bảy tám năm không gặp nhau rồi mà.” Bà ngoại ở một bên nói.
Bỗng chốc chẩm Toàn mặt không cảm xúc kéo chẩm Khê lại, nói với bà ngoại: “Đan Đan con sẽ đón đi, mẹ về sớm đi, trễ nữa là hết xe đấy.”
Bà ngoại lặng người đi, chắc là do bà không nghĩ rằng, thân già như bà vất vả lặn lội tới đây một chuyến mà lại không được chẩm Toàn mời nổi một bữa cơm. Bà cụ nhìn chẩm Khê thêm mấy cái, thở dài gật đầu, nói: “Tiểu Tuấn chỉ có mỗi đứa con gái này, con đối xử với nó tốt một chút. Nó cũng là con gái con, sau này có tiền đồ rồi cũng sẽ hiếu thảo với con.” chẩm Toàn thì lại nhìn người qua kẻ lại, miệng nói: “Mẹ yên tâm, Đan Đan là con gái ruột của con, sao con lại có thể không đối xử tốt với con bé được.”
Bà ngoại nắm chặt tay áo chẩm Toàn, nói: “Thành tích học tập của Đan Đan tốt lắm, đi học cũng không chịu thua kém ai, con nhất định phải cho con bé đi học đấy.” chẩm Khê dùng sức siết chặt tay, chặt đến nỗi giống như muốn đem móng tay cắm cả vào trong da thịt.
Hóa ra trong lòng bà ngoại đều biết hết... chẩm Khê hít sâu vài cái rồi tiễn bà ngoại lên xe đi về.
Lúc đi qua trước mặt chẩm Toàn, chẩm Khê đột nhiên bật khóc. Kiếp trước, đây chính là lần cuối cùng có được gặp bà ngoại.
Cô giữ chặt tay bà ngoại dặn dò: “Bà ngoại, bà bị cao huyết áp, nhớ phải uống thuốc đầy đủ, đúng giờ, muốn ăn cái gì, mua cái gì cũng không cần phải tiết kiệm tiền, đợi ngày lễ được nghỉ con sẽ về thăm bà.”
Lúc này còn chưa xảy chuyện gì, bà ngoại vẫn còn sống rất khỏe mạnh, chỉ cần tâm tư ác độc của Lâm Tuệ không có cách nào thực hiện được là tất cả đều sẽ ổn... chẩm Khể nhìn xe khách đi xa, mới xoay người đi theo chẩm Toàn về nhà.
Suốt dọc đường đi, chẩm Toàn thao thao bất tuyệt với cổ.
“Lâm Tuệ là mẹ của con, con phải tôn trọng cô ấy. chẩm Hàm là em gái con, con cũng phải nhường nhịn em. Còn Lâm Chinh nữa, con với thằng bé phải cố gắng ở chung với nhau, không được cãi nhau, nếu không mẹ con sẽ rất khó xử.” chẩm Khê đi theo sau chẩm Toàn, nhếch mép cười.
Câu nói này của chẩm Toàn đã trực tiếp nói cho cô biết địa vị trong nhà của cổ rồi. Kiếp trước, đối với cái nhà này cô vẫn còn tràn ngập sự khao khát được đón nhận nên có nghe không hiểu mấy lời này, tất cả là do cô ngu xuẩn, chẳng trách người khác được. chẩm Toàn làm thợ điện trong một nhà máy sản xuất cân đồng hồ. Căn nhà bọn họ đang ở nằm trong khu nhà dành cho công nhân do nhà máy sắp xếp. Tòa nhà vừa mới xây xong không bao lâu, có sáu tầng, nhìn từ ngoài thì khá rộng rãi, dùng bốn chữ “tốt mã rẻ cùi” để hình dung thì đúng là không thể chuẩn hơn được nữa. chẩm Toàn móc chìa khóa ra mở cửa, gọi với vào bên trong một câu: “Đón người về rồi này!”
Phía phòng bếp vọng ra một trang tiếng lách cách, sau đó có một người đi ra.
Người này vóc dáng không cao, làn da rất trắng, tóc ngắn qua tại, eo buộc một chiếc tạp dề giản dị. Khoảng cách giữa hai mắt hơi hẹp, lúc không cười nhìn có vẻ không dễ ở chung.
Chẩm Toàn vỗ vai Chẩm Khê, chỉ vào người phụ nữ trước mặt và nói: “Đây là mẹ con, Lâm Tuệ.”
Chẩm Khê nhìn người phụ nữ, bà ta cũng đang nhìn cô.
“Hình như Đan Đan không thích em.” Người phụ nữ nở nụ cười, quay sang nói với Chẩm Toàn.
“Mẹ à, mẹ thật là đẹp.” Tiếng nói của Chẩm Khể hiện tại cất lên vừa trong lại vừa vang.
Cảnh tượng giống nhau như đúc, kiếp trước bởi vì cô sống chết không chịu mở miệng gọi một tiếng mẹ, bởi vậy nên mới bị Chẩm Toàn trách mắng một trận. Từ đó cô bị gán cho cái mác cô giáo dục, không tôn trọng người lớn.
Cô nghĩ kỹ rồi, không phải là muốn cô gọi người đàn bà này một tiếng mẹ sao? Mẹ ruột cô mất cũng sắp được mười năm rồi, chỉ cần Lâm Tuệ bà ta không chê xúi quẩy là được.
Lâm Tuệ nở nụ cười, kéo Chẩm Khê về phía bàn ăn: “Đến đây là tốt rồi, ăn cơm trước đi.”
Chẩm Khê bị bà ta nhét cho một bát cơm, nghe bà ta nói: “Chắc con cũng đói bụng rồi nhỉ, cũng không biết con thích ăn gì, mẹ đành nấu mỗi thứ một chút.”
Chẩm Khê cầm bát cơm đặt trở lại bàn ăn, lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã thấy Lâm Tuệ nhỏ giọng nói với Chẩm Toàn: “Có phải là con bé Đan Đan chị em nấu cơm không ngon hay không vậy. Anh xem, em vất vả chuẩn bị bao nhiêu món như thế này, vậy mà con bé cũng không nếm thử lấy một miếng.”
Chẩm Toàn trợn mắt trừng Chẩm Khê: “Vì bữa cơm này mà mẹ con đã phải dậy từ sáng sớm đi chợ, chọn mua những thứ tươi ngon nhất, cái con bé này sao lại không hiểu chuyện như thế?”
Chẩm Khê nghe vậy, miệng méo xệch, giọng có chút run run: “Bố, con không có. Con chỉ muốn đợi anh trai với em gái trở về cùng ăn cơm mà thôi.”
Chẩm Toàn miệng giật giật, hỏi Lâm Tuệ: “Hàm Hàm với Lâm Chinh sao vẫn chưa về thế: Đi chơi thế này cũng quá muộn rồi, hai đứa nó không biết hôm nay Chẩm Khê đến sao?”
Lâm Tuệ liếc Chẩm Khê một cái: “Còn không phải là do không biết Đan Đan khi nào mới tới sao? Hai đứa nó chắc cũng sắp về rồi đấy.”
Đúng lúc này của nhà bị mở ra, một thiếu niên mặc áo cộc quần đùi, người đầy mồ hôi cũng hơi nóng ôm quả bóng rổ bước vào.
“Mẹ, cơm nấu xong chưa, con đói bụng lắm rồi!”
“Chinh Chinh, em gái con đến rồi này.” Lâm Tuệ hướng về phía cậu ta kêu một câu.
“Chẩm Hàm về lúc nào vậy? Vừa nãy con vẫn còn thấy con bé đang nhảy dây chun ngoài sân bóng cơ mà.” Thiếu niên hấp ta hấp tấp chạy vào, không nhìn lấy một cái về phía phòng bếp.
“Em không nói với Lâm Chinh là hôm nay Chẩm Khê sẽ tới sao?” Chẩm Toàn hỏi.
Lâm Chính là con của Lâm Tuệ với người chồng trước. Lúc Lâm Tuệ gả về đây thì cũng đã hiểu chuyện nên không đổi sang họ Chẩm nữa và vẫn luôn không thân thiết với Chẩm Toàn.
Đối với Chẩm Toàn mà nói, đứa con ghẻ này vẫn luôn là cái dằm trong tim ông ta, khiến cho ông ta phiền lòng hơn cả chuyện cái chết của mẹ Chẩm Khê, cũng như sự ra đời của Chẩm Khê.
“Nói rồi, nhưng nó là trẻ con mà, bạ đâu quên đấy. Hôm qua thằng bé còn nói với em là nó rất vui vì Đan Đan tới đây mà.”
Khóe miệng Chẩm Khế không nhịn được mà nhếch lên. Từ lúc cô tới đây, Lâm Tuệ luôn muốn gán cho cô cái mác không hiểu chuyện, vô giáo dục, là một đứa bé ương ngạnh hoang dã, để Chẩm Toàn sớm ngày đuổi cô ra khỏi cái nhà này. Chẩm Khê rất buồn bực, Lâm Tuệ hiểu rõ tính cách của Chẩm Toàn như vậy, trong cái nhà này, gần như bà ta nói cái gì thì là cái đó. Vậy mà lại nhìn không ra con trai mình là cái dạng đức hạnh gì sao?
Quả nhiên, giây tiếp theo Lâm Chinh đã đứng ở cửa chỉ vào Chẩm Khê hỏi: “Mẹ, cái con nhỏ vừa xấu xí vừa quê mùa này là ai thế?”
Chẩm Khê kéo ghế ra, đứng dậy chào tên thiếu niên có làn da ngăm đen, mắt tam giác, mặt đầy mụn kia: “Anh!”
Đang tuổi vỡ giọng, tiếng của Lâm Chinh vừa khàn vừa ôm, y như tiếng cái của gỉ sét ma sát trên miếng gỗ mục.
Cậu ta lớn tiếng nói với Chẩm Khê:“Mày là ai? Tại sao lại gọi tao là anh?” Lâm Tuệ nghe vậy liền đập mạnh vào lưng cậu ta một cái, nhỏ giọng nói: “Con quên rồi à, lúc trước mẹ đã nói với con rối, đây là một đứa em gái khác của con, Chẩm Khê.”
“Ô–” m cuối được Lâm Chinh kéo đặc biệt dài, cẩn thận nghe còn có thể nghe ra được ý cười nhạo bên trong.
“Mày chính là cái con nhỏ Chẩm Khế mà mẹ chết sớm, từ bé đã sống ở trong thôn đó hả, thảo nào vừa xấu vừa quê một cục.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
43 chương
31 chương
122 chương
56 chương
51 chương