Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Chương 71 : Bị Bắt Cóc

Cách Ngôn quả thực không thể nào lý giải mạch não của bọn chúng. Nếu thật sự có bản lĩnh thì sẽ không chỉ ở hạng hai mươi hai và hai mươi ba, thực lực của mình yếu còn muốn trách người khác, đúng là hai kẻ kỳ ba. Cậu quyết định từ bỏ việc câu thông với chúng. Willy và David nhanh chóng liếc nhau, bọn chúng vốn đã quyết định nếu không lấy được thì sẽ động thủ, muốn đi trước cướp thời cơ. Hai người cho rằng thứ hạng của mình không xa Rex, hẳn thực lực sẽ không kém bao nhiêu. Chỉ là bọn chúng không nghĩ tới thứ hạng này của Rex là vì y đến trễ nên bị loại, không quan hệ chút nào với thực lực. Cường giả chỉ cần ra tay ngươi liền biết hắn mạnh hay không. Rex xuất trận, hai người thậm chí còn không đánh với y được mười chiêu, còn là hai đánh một, lần đầu tiên mất mặt trước nhiều người như vậy. Dưới ánh mắt cười nhạo của người vây xem, hai người xám xịt bỏ chạy. bây giờ chúng mới hiểu được chênh lệch giữa chúng và Rex lớn bao nhiêu, khó trách vị Thánh Tử Thần Điện Quang Minh kia lại chọn y, lúc nghe chuyện này bọn chúng còn tưởng do vận khí đối phương tốt. Hàng hóa ở Kiếm Các đa số là vũ khí, phần lớn kiếm sĩ thích dùng kiếm, bởi vậy trong số vũ khí đa số là trường kiếm và đoản kiếm. Tạo hình kiếm cũng có kiểu lòe loẹt, có kiểu mộc mạc, cũng có kiểu hoa lệ, có thanh mảnh, cũng có béo mập làm kiếm sĩ xem đến thích thú. Cách Ngôn nhớ tới việc mình cũng cần một món vũ khí, chỉ là cậu không hiểu biết sâu về kiếm, nhiệm vụ huấn luyện hàng ngày cũng do Rex đặt ra, nên chỉ có thể dựa vào y. Rex quét một vòng nhưng không có gì vừa ý, sau khi nói hai câu với người hầu của Kiếm Các thì dẫn Cách Ngôn lên lầu hai. banhmidaudo.wordpress.com Vũ khí ở lầu hai không nhiều như lầu một, nhưng chất lượng liếc mắt một cái cũng nhận ra kiếm ở đây tốt hơn. Hai người đi đến một nơi vừa dài vừa rộng bày rất nhiều loại trường kiếm, mỗi thanh kiếm đều rộng mười tấc, nhìn qua cực kỳ dày nặng. Cách Ngôn thử cầm chuôi cây kiếm gần nhất lên, kết quả trọng kiếm không nhúc nhích chút nào, thoáng chốc bị đả kích như hoa cúc đã đi đời nhà ma*. Thanh kiếm nặng như vậy, ngay cả cầm mình cũng không cầm được, càng đừng nói đến việc chơi nó. *Raw: 歇菜的黄花 (hiết đồ ăn đích hoa cúc): 歇菜/xiē cài/ :chấm dứt, kết thúc, cút đi, đi đời nhà ma Chỉ là việc đả kích hơn còn ở phía sau. Rex đi qua cầm lấy một thanh trọng kiếm trong đó, thanh kiếm kia chỉ ngắn hơn y mấy centimet, y lại có thể nhẹ nhàng cầm lên, còn xoay chuôi kiếm đùa giỡn hai vòng. "Chính là nó." Rex nói với người hầu, sau đó đưa cho hắn một tấm thẻ. Người hầu vừa thấy tấm thẻ y đưa tới đồng tử liền co rụt lại, sau khi nhận liền thỉnh bọn họ chờ một chút. Cách Ngôn tiếp nhận kiếm từ tay Rex, bả vai đột nhiên trầm xuống, suýt nữa thì ngã quỵ chỗ đông người. So với tưởng tượng của cậu thì nặng hơn rất nhiều, thế này đừng nói chơi đùa, muốn cậu giơ lên cũng khó. "Chờ đến lúc ngươi có thể giơ lên thì tự nhiên cũng có thể chơi." Rex dường như nhìn thấu suy nghĩ từ khuôn mặt mộng bức của cậu, ghé vào tai cậu giải thích. "Đại ca, anh thật sự không phải đang chơi tôi?" Cách Ngôn tâm như tro tàn nhìn y, trước không nói đến chơi...!Cậu thật sự lúc sinh thời có thể nhấc nó lên hả? "Ta khi còn nhỏ cũng không nhấc được." Rex nói. Cách Ngôn yên lặng dựng một ngón giữa với y ở trong lòng. Người hầu rất nhanh đã quay lại, cung kính trả lại tấm thẻ cho Rex, sau đó cầm trọng kiếm lên. Cách Ngôn thấy hắn cũng có thể nhẹ nhàng nhấc trọng kiếm, trong lòng lập tức chịu một vạn điểm thương tổn, không nhịn được hỏi: "Vị tiểu ca này, trọng lượng của thanh trọng kiếm này là bao nhiêu?" "Hồi các hạ, nặng 250 cân*, đây là trọng kiếm nhẹ nhất Kiếm Các chúng ta." *1 cân = 1/2 kg [người chơi] Cách Ngôn nhận thêm mười vạn điểm thương tổn, chết! Rex không để ý đến người nào đó đã hóa đá, hỏi người hầu kia: "Quý các gần đây có kiếm quyết cao đẳng nào không?" Người hầu suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Không biết các hạ muốn kiếm quyết cao đẳng bình thường hay kiếm quyết cao đẳng đặc biệt?" "Đều có hứng thú." Người hầu lập tức hiểu rõ: "Kiếm quyết cao đẳng bình thường đúng là gần đây thu được mấy quyển, kiếm quyết cao đẳng đặc biệt thì cần tham gia một đấu giá hội tư nhân. Các hạ có thẻ đen cấp bậc cao nhất của Kiếm Các, có thể lấy một tấm thiệp mời đến đấu giá hội. Xin nhị vị hãy đi theo ta." Phải tiêu phí vượt qua định mức giới hạn ở Kiếm Các mới có thể có một tấm thẻ đen, chiết khấu cũng rất cao, có thể lên đến ba phần. Người hầu dẫn bọn họ lên lầu ba, người phụ trách lầu ba tự mình tới chiêu đãi bọn họ. Sau đó hắn đưa cho họ một tấm thiệp mời, đồng thời nói thời gian và nơi tổ chức đấu giá hội cho họ. "Kiếm quyết cao đẳng bình thường và kiếm quyết cao đẳng đặc biệt có gì khác nhau?" Rời khỏi Kiếm Các, Cách Ngôn hỏi. "Cái trước uy lực bình thường, cái sau uy lực có thể gấp mấy lần cái trước. Đồng thời nó cũng có thể là kiếm quyết do một vị kiếm sĩ cường đại sáng chế từ ngàn vạn năm trước. Ví dụ như Phách Kim Kiếm Thánh năm ngàn năm trước nhờ Cửu Bộ Kiếm Quyết tự mình nghĩ ra để khiêu chiến vượt cấp, ngay cả Kiếm Thần cũng thua dưới tay hắn." "Thật là lợi hại!" "Chỉ là Cửu Bộ Kiếm Quyết sớm đã thất truyền, nếu không cũng thích hợp cho ngươi tu luyện." Nghe vậy Cách Ngôn không khỏi sinh ra một chút khao khát, nghe có vẻ rất dễ học. Ngày đó sau khi trở về, trong nhiệm vụ huấn luyện của Cách Ngôn nhiều ra thêm một thanh trọng kiếm. Mỗi ngày cậu sẽ dùng nửa thời gian để tự hỏi dùng tư thế nào mới có thể cầm thanh kiếm này lên. Một ngày ba bữa cũng thành một ngày bảy bữa, mỗi ngày trừ eo đau lưng đau thì không có vấn đề gì khác. Cũng may vẫn có hiệu quả, rốt cuộc cậu cũng có thể nâng được trọng kiếm lên, cứ như vậy qua mấy ngày. Đấu giá hội tư nhân kia có tin tức. Hôm nay thái dương lên cao, Rex và Cách Ngôn vừa ra khỏi cửa liền đi thẳng đến đấu giá hội. Đấu giá hội không tổ chức ở khu trung tâm mà là một nơi tương đối ít người, nếu không có người chỉ điểm thì không thể tìm thấy. Lúc hai người đi đến một con đường không người, Rex bất ngờ dừng lại. Hai hắc y nhân che mặt xuất hiện ở đối diện hai người, quay đầu lại lại thấy một hắc y nhân khác ngăn họ ở phía sau. Ba người không nói hai lời liền xông tới, hai người giáp công Rex, thực lực tựa hồ không yếu, mục tiêu của người còn lại là Cách Ngôn. Còn may mấy ngày nay nhờ huấn luyện của Rex nên cậu không yếu như trước, nhưng cậu rất nhanh phát hiện ra một vấn đề khổ bức. Cậu không có vũ khí. Thanh trọng kiếm kia quá nặng, đến bây giờ cậu cũng chỉ có thể nâng lên mà thôi, lấy ra không chỉ không thể gϊếŧ địch mà còn làm chậm tốc độ hành động của mình, trở thành một cái bia ngắm. Cách Ngôn né vài lần, phát hiện thực lực của hắc y nhân cao hơn mình, hơn nữa còn là một Kiếm Sĩ Cao Cấp, vô ý một chút, kiếm trong tay đối phương bổ xuống đầu cậu. Một tiếng gầm nhẹ vang lên, một đạo tia chớp xuất hiện từ khoảng không đánh trúng kiếm hắc y nhân, kiếm có thể dẫn điện, động tác của hắc y nhân lập tức cứng đờ. Cách Ngôn nhân cơ hội tránh thoát. Ám Dạ lao ra từ trong ngực cậu, hắc y nhân đã khôi phục lại từ tê nhức, thoáng chốc đã đánh thành một đoàn với Ám Dạ. Hiện tại Ám Dạ đã không còn là ma thú phải chật vật chạy trốn vì bị truy đuổi ở rừng rậm Tasha trước kia. Lúc ấy nó mới sinh ra không đến ba tháng, dưới sự bao vây tiễu trừ của đoàn trưởng Locke chỉ có thể chạy trốn, cũng may bản lĩnh chạy trốn của nó không tồi. Hiện tại nó đã nhiều hơn nửa tuổi, lại là ma thú tam hệ, hắc y nhân trong chốc lát cũng không thể đánh lại nó. Một quả cầu nước đột nhiên nện lên ót hắc y nhân, vệt nước vừa vặn bắn vài giọt lên mặt Ám Dạ, nghiêng đầu liền nhìn thấy biểu tình xấu hổ của Cách Ngôn. "Quả cầu nước này cũng quá nhỏ." Cách Ngôn ngượng ngùng nói, cậu chỉ là muốn xem thử hiệu quả học tập ma pháp thuật mấy ngày nay, không nghĩ tới thật sự thành công. Nhưng sát thương quả cầu nước cậu triệu hồi cơ hồ có thể bỏ qua, vẫn nên không ngừng cố gắng vậy. Hắc y nhân muốn xông tới lại bị Ám Dạ ngăn cản. Cách Ngôn cảm nhận được sâu sắc sự vô dụng của chính mình, chợt thấy sau gáy đau xót, hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi ngất xỉu là trên khuôn mặt ngày thường luôn không có biểu tình gì của Rex hiện lên lửa giận, làm một gã hắc y nhân nổ tung rồi lao về phía cậu. Lúc tỉnh lại không nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Cách Ngôn liền biết Rex không cứu được cậu. Mấy tên hắc y nhân này thoạt nhìn có vẻ đã lên sẵn kế hoạch, trước tiên dẫn Rex cách xa cậu, sau đó để một người hấp dẫn lực chú ý của cậu, chờ đến thời cơ thì người còn giấu mình ở chỗ tối sẽ ra đánh lén cậu. Mặt ngoài mục tiêu là Rex, trên thực tế lại là cậu. Mất công như vậy chỉ để bắt mình, cậu chỉ có thể nghĩ đến một người. Trừ bỏ Tam vương tử tâm nhãn tiểu nhân ra đại khái cũng không còn ai khác. Cách Ngôn giật giật xích sắt đang trói mình, vậy mà không dùng dây thừng, cũng quá để mắt đến cậu rồi. Biết không thể trốn được, cậu liền đánh giá nơi đang giam giữ mình, bốn phía là bốn bức tường, có một đống cỏ khô chất đống trong góc. Có lẽ cậu bị giam giữ ở một nơi rất xa khu náo nhiệt, bởi bên ngoài không có bất kỳ âm thanh nào truyền vào. Có hai gã hắc y nhân đứng ở cửa, hai cái bóng hắt lên cửa. Lúc này cửa bị đẩy ra, một hắc y nhân đi vào, Cách Ngôn còn chưa kịp giả bộ ngủ đã bị hắn thấy. Hắn gọi đồng bạn của mình ở bên ngoài vào, hai người cùng nhau kéo cậu ra ngoài. "Các ngươi là ai? Vì sao lại bắt ta? Mục đích bắt ta là gì?" Cách Ngôn lớn tiếng hỏi. Một hắc y nhân đột nhiên lấy ra một khối vải nhét vào miệng cậu. Cách Ngôn một đường "ô ô" không ngừng. Hắc y nhân mang cậu xuyên qua một cái sân trồng hoa cỏ, cây cối, có cả núi giả suối giả, đến một đại sảnh cực kỳ tráng lệ, hiển nhiên là nơi chỉ có người giàu sang phú quý mới ở được. "Phu nhân, người đã được đưa tới." Hắc y nhân buông cánh tay Cách Ngôn ra, nói với người đang đứng đưa lưng về phía bọn họ ở bên trong. Vậy mà lại là một người phụ nữ? Không đúng, Cách Ngôn không nhớ mình đã đắc tội với nữ nhân nào, nếu có, cậu nhất định sẽ có ấn tượng. Khổng Tử đã nói rồi, "Duy chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dạy bảo"*, cậu sao có thể phạm phải loại sai lầm này. Đến khi người nọ xoay người lại, mặt bà ta vẫn như cũ không thể làm cậu hồi tưởng đến bất kỳ ai, chỉ mơ hồ cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc. *"Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã, Cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán": Có nghĩa là "Duy có bọn con gái và tiểu nhân là khó dạy bảo; nếu mình gần họ và dễ dãi với họ thì họ sinh ra lờn mặt, còn mình nghiêm nghị thì họ oán ghét". Một thân ung dung hoa lệ mang theo hơi thở phú quý không phải người bình thường nào cũng có thể có, giơ tay nhấc chân lại lộ ra một cỗ khí chất cao quý, tư thái đứng thẳng, mặt mày cao cao tại thượng, tất cả đều cho thấy đây là một người xuất thân cao quý. wattpad.com/user/daudo0902 Lúc cậu đang đánh giá đối phương, đồng thời đối phương cũng đánh giá cậu. Bất đồng chính là, ánh mắt người này như muốn gϊếŧ cậu, như thể cậu từng gϊếŧ cả nhà bà ta vậy. "Vị phu nhân này, có phải các ngươi bắt sai người hay không? Ta căn bản không quen biết các ngươi." Cách Ngôn áp xuống nghi hoặc trong lòng, hỏi. "Ngươi tên Jimmy?" Phu nhân hỏi. Cách Ngôn do dự một chút, gật đầu: "Là ta." Phu nhân nói: "Vậy không sai, người ta muốn bắt chính là ngươi." Cách Ngôn: "..." "Vậy được rồi, nhưng cũng phải cho ta biết nguyên nhân chứ." Cách Ngôn thỏa hiệp. Lời này lại khiến phu nhân nở nụ cười cười lạnh, hận ý trong mắt cũng trở nên cuồng bạo: "Cho ngươi được minh bạch trước khi chết. Ta là mẫu thân Aleur.".