Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Chương 47 : Thanh Niên Tên Il

Nơi náo nhiệt nhất đế đô Saint Laner chính là trung tâm thành phố, đặc biệt là khu buôn bán (raw: 圣兰尔帝都最热闹的地方就是市中心,尤其是闹市区), đường phố ở đó rộng đến mức có thể để mười chiếc xe ngựa đi song song mà không cần chen lấn chút nào, hai bên đường là những tòa nhà cao lớn sát nhau, đủ loại kiến trúc đặc sắc cực kỳ bắt mắt, sự tráng lệ không cùng một đẳng cấp với thành Sage này khiến Cách Ngôn - người lần đầu tiên được nhìn thấy sự phồn hoa chân chính của thế giới này - lóa hết cả mắt. Người đi lại trên đường rất nhiều, khi cậu đến đây là cưỡi Griffin đến, lúc đó Griffin bay xẹt qua trên bầu trời, từ trên nhìn xuống chỉ thấy bên dưới là những chấm đen nhỏ dày đặc, căn bản không cảm giác được sự phồn vinh của đế đô. Nhưng cũng chính vì sự phồn vinh này nên đường phố ở đây vừa nhiều vừa rậm rạp lại còn đan xen ngang dọc, cho dù có mất ba ngày cũng chưa chắc có thể dạo qua hết một phần ba. "Không phải chúng ta muốn tìm một nơi để ở lại sao?" Cách Ngôn đi theo Rex qua hết con đường này đến con đường khác, phát hiện đã đi qua vài tửu quán nhưng Rex vẫn không dừng lại không nhịn được mà mở miệng. Thực ra cậu cũng không kén chọn về nơi ở, chỉ cần có một cái giường êm ái và thức ăn ngon là được. Rex lên tiếng, "Bên này không được." Cách Ngôn đang muốn hỏi vì sao thì phía trước đột nhiên truyền đến từng đợt kinh hô tựa như đã xảy ra chuyện gì đó. Ngay lập tức có một đám đông chạy qua đó vây xem, đường phố rộng lớn bị chiếm mất hai phần ba, ngay cả người không có hứng thú đi qua cũng theo bản năng mà nhìn một cái. Hai người cùng đi qua. Cách Ngôn nhận ra nơi bị vây xem là một chỗ ăn uống, mấy người nhìn như là tiểu nhị đang vây quanh một thanh niên tóc vàng mắt xanh, lời họ nói ra đều là những lời mang nội dung xúc phạm khiến người nghe cảm thấy rất không thoải mái, nhưng từ lời họ nói lại có thể đoán ra đại khái toàn bộ sự việc. Thì ra thanh niên này ăn cơm ở đây nhưng ăn xong lại không có đồng vàng để trả, nghe nói còn muốn bỏ trốn, chỉ là hắn bị một tiểu nhị tinh mắt phát hiện, vì vậy hai bên đứng ở cửa cãi nhau. Thanh niên nói túi tiền của hắn bị trộm chứ không phải không có đồng vàng để trả, lúc nãy không phải hắn muốn bỏ trốn mà là đang đuổi theo tên trộm, kết quả bị tiểu nhị ngăn lại khiến hắn không đuổi kịp để tên trộm kia chạy trốn không còn bóng dáng, thanh niên cho rằng đây là sai lầm của bọn họ nên mới nổ ra tranh cãi. Tiểu nhị tiệm cơm lại cho rằng hắn đang lấy cớ, căn bản là không có tên trộm nào, bởi vì hắn không có đồng vàng để trả, hắn muốn ăn cơm bá vương* nên mới cố tình bịa ra. *ăn cơm bá vương: ăn cơm không trả tiền Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, lão bản tiệm cơm rõ ràng đứng về phía tiểu nhị nhà mình, không chỉ không khuyên can mà còn làm to hơn, trận tranh cãi trở nên gay gắt, một tên tiểu nhị xô thanh niên một cái, nhìn hai bên có vẻ chuẩn bị lao vào đánh nhau. banhmidaudo.wordpress.com "Tôi cảm thấy người này không nói dối, nhìn hắn không giống loại người đó." Cách Ngôn nhìn vào đôi mắt của thanh niên, đó là đôi mắt trong veo của người chưa từng trải, quan trọng nhất là hơi thở như ánh mặt trời của hắn, nhìn cực kỳ chính phái, không giống Rex, lạnh như băng, vừa nhìn liền biết không phải là người tốt. "Liên quan gì đến ngươi." Vẻ mặt hờ hững của Rex lộ ra sự lạnh lùng tàn nhẫn, càng không giống người tốt, y nhàn nhạt liếc thanh niên một cái rồi xoay người rời đi. "Từ từ." Cách Ngôn giữ chặt quần áo y, lúc Rex vừa nhìn qua liền nói: "Dù sao cũng không vội, ở lại xem một chút cũng không mất bao lâu, chẳng lẽ anh không muốn biết rốt cuộc là ai đang nói dối sao?" Cái đề tài này có vẻ hơi gượng ép, bởi vì ngay cả cậu còn nhìn ra thanh niên hơn phân nửa là nói thật thì Rex sao có thể nhìn không ra. Nhưng Rex còn chưa kịp trả lời thì thanh niên và người của tiệm cơm đã đánh nhau rồi, người động thủ trước là tên tiểu nhị đã đẩy thanh niên lúc nãy, một đám người đánh với một người. Người vây xem xung quanh chỉ lo bị lan đến gần nên nhanh chóng lui lại, không có một ai lên hỗ trợ. Cách Ngôn đang nói chuyện với Rex, cậu chưa kịp lùi thì đã bị đoàn người đang xô đẩy nhau đụng trúng vừa vặn nhào vào ngực Rex, cái mũi yếu ớt va phải lồng ngực rắn chắc tức khắc đỏ lên, mắt đỏ hoe như sắp trào ra vài giọt nước mắt sinh lý. Xương người này làm bằng thép à? Sao lại cứng vậy chứ! Rex vừa cúi đầu đã thấy một cái đầu lông xù xù, vẻ mặt giật mình, dường như đã quên phải đẩy cậu ra. Lúc này chợt có một vật gì đó rơi bên chân bọn họ, kế đó là một tiếng kêu đau đớn vang lên. Cách Ngôn che mũi lại, cúi đầu nhìn xuống liền thấy thanh niên đang bị đánh đến nằm bò ra kia. Thanh niên quả nhiên không có năng lực chống lại, nhưng có vẻ cũng không bị đánh quá thảm bởi vì hắn ngay lập tức liền sinh long hoạt hổ mà nhảy dựng lên, biểu tình tức giận. "Các ngươi ỷ vào đông người mà khi dễ ít, ta biết rồi, tên trộm túi tiền của ta nói không chừng cũng cùng một bọn với các ngươi, nếu không một tiệm cơm tốt như vậy sao đột nhiên lại có ăn trộm, tên tiểu nhị kia còn đúng lúc mà ngăn ta lại, ta thấy đến tám phần là hắn luôn chú ý ta, không thì sao có thể vừa vặn như vậy chứ." Thanh niên tức giận nói không lựa lời, thần kinh như thể bây giờ mới online nhưng những lời này nghe lại thấy có vài phần đạo lý. Lão bản tiệm cơm nghẹn họng, thẹn quá thành giận: "Ăn cơm bá vương mà còn dám bôi nhọ chúng ta, lão hổ không gầm ngươi tưởng là mèo bệnh à, đánh hắn cho ta!" Ba tên tiểu nhị lập tức xông về phía thanh niên. Thanh niên theo bản năng trốn ra sau Rex và Cách Ngôn. Hai người: "......." "Đừng xen vào việc của người khác! Tránh ra! Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!" Một tiểu nhị kiêu ngạo hét lên với Cách Ngôn và Rex. Rex vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng vừa nghe thấy câu kia liền nhìn về phía tên tiểu nhị, ánh mắt lạnh như băng khiến người khác run lên, "Đế đô Saint Laner không cho phép đánh nhau trên đường phố, kẻ khơi mào chuyện này cũng chính là kẻ động thủ đầu tiên sẽ bị coi là đang khinh thường pháp luật của đế quốc.." Ngọn lửa kiêu ngạo trong lòng tiểu nhị bị y nhìn đã dập tắt không ít, lúc này nghe được lời y nói thì càng thêm hoảng hốt mà nhìn về phía lão bản cầu xin sự giúp đỡ. Lão bản tiệm cơm cũng do dự, khinh thường pháp luật đế quốc, đây không phải tội nhẹ, gã chỉ là lão bản của một tiệm cơm nhỏ, cũng không có ai chống lưng, hơn nữa nam nhân này thoạt nhìn khí thế rất mạnh, trang phục trên người cũng bất phàm, phỏng chừng cũng không phải một người bình thường nên gã lập tức đánh trống lui binh. "Các hạ đừng nói hươu nói vượn, chúng ta đều là con dân của đế quốc, sao dám làm loại chuyện khinh thường pháp luật đế quốc này. Nhưng mà tiểu tử này không có tiền mà còn muốn ăn cơm, tiệm cơm của ta cũng không phải là nơi cứu tế, trừ phi các ngươi giúp hắn trả tiền cơm, tổng cộng là năm đồng vàng. Rex nhăn mày lại. Hai mắt thanh niên trừng lớn, sau đó là biểu tình tức giận, nhưng rốt cuộc hắn cũng không kêu to nữa mà chỉ nói thầm một câu, thanh âm rất nhỏ, ý tứ đại khái là thức ăn như vậy mà còn dám đòi năm đồng vàng, sao không đi cướp luôn đi linh tinh. Cách Ngôn ở gần nên nghe rất rõ ràng, không khỏi thở dài một hơi, ngay cả cậu còn nhìn ra tiệm cơm này rõ ràng đang muốn khi dễ người chưa trải qua việc đời như thanh niên này, cậu nghĩ nghĩ rồi nói với thanh niên: "Ngươi muốn mượn năm đồng vàng không?" Thanh niên không nghĩ tới cậu sẽ nói chuyện với mình, ngơ ngác mà nhìn cậu. Một lúc sau hắn thấy người trẻ tuổi trước mặt nhướng mày, nói: "Không cần thì thôi vậy." mới phản ứng lại được: "Muốn muốn muốn! Ta muốn mượn!" Tuy hắn đúng là rất khó chịu, dựa vào cái gì hắn phải đưa cho lão bản tiệm cơm năm đồng vàng chứ, nhưng hắn ở xa đến lại còn có việc quan trọng phải làm nên không thể dây dưa lâu ở chỗ này. wattpad.com/user/daudo0902 Cách Ngôn hỏi Rex năm đồng vàng. Jimmy là một người nghèo, trong đai lưng trữ vật cũng chỉ có mấy đồng vàng, sau này còn bị rơi rớt mất nên hiện tại không còn xu dính túi. Rex bình tĩnh nhìn cậu một cái, vậy mà thật sự lấy năm đồng vàng đưa cho cậu. Cách Ngôn đưa năm đồng vàng cho thanh niên, thanh niên lại đưa cho lão bản tiệm cơm, vẻ mặt của đối phương như kiểu không thể tin nổi, có lẽ trong lòng gã tuyệt đối không có ai lại vô duyên vô cớ cho một người xa lạ mượn năm đồng vàng đi. Bởi năm đồng vàng cũng không tính là nhỏ, chỗ này nếu ăn mặc cần kiệm thì cũng đủ để một gia đình bình dân ở đế đô sống một tháng. Lão bản tiệm cơm cầm năm đồng vàng, ánh mắt thâm trầm liếc thanh niên một cái, hừ nhẹ một tiếng, nói câu "Coi như ngươi may mắn." rồi dẫn tiểu nhị trở về. Chuyện này giải quyết xong, Cách Ngôn cũng theo Rex rời đi. Thanh niên vội vàng đuổi theo, hắn không dám nói chuyện với Rex nhìn qua có vẻ không dễ ở chung nên đi bên cạnh Cách Ngôn - người thoạt nhìn có tính tình rất tốt: "Ân nhân, ta tên là Il, cảm ơn các ngươi đã cho ta mượn năm đồng vàng, chờ ta kiếm được đồng vàng nhất định sẽ trả lại cho các ngươi. Ân nhân tên là gì? Các ngươi hiện đang ở đâu? Có thể nói không?" "Ta tên Cách...!Au." Cách Ngôn còn chưa nói xong đột nhiên bị Rex hung hăng nhéo vào tay, đau đến nỗi suýt nữa nước mắt sinh lý đã chảy ra, ánh mắt lên án nhìn y, đối phương lại trả lại một ánh mắt cảnh cáo. Góc độ của Il vừa vặn không nhìn thấy động tác của bọn họ, "Làm sao vậy?" Cách Ngôn chịu đau, sắc mặt đỏ bừng nghẹn ra một câu: "Không có gì, vừa rồi cổ họng có chút có chịu thôi. Ta muốn nói ta tên Jimmy, còn y là Rex." Il nghe vậy lập tức nhìn Rex vài lần, lại hỏi: "Nếu sau này ta muốn trả tiền thì phải đi đâu tìm các ngươi?" "Cái này...!Ta tạm thời chưa có nơi ở cố định." "Vậy ngài Rex thì sao?" "A...!Ngươi hỏi y đi." Cách Ngôn nhìn về phía Rex, cậu sao biết y đang ở đâu chứ. Il lập tức chờ mong mà nhìn Rex. "Không cần." Il ngẩn người. Cách Ngôn cũng có chút ngoài ý muốn. Kia chính là năm đồng vàng đấy, cậu không cho rằng Rex có lòng tốt như vậy. Tuy cái này ban đầu là do cậu đề nghị, nhưng cậu cũng không phải muốn cho không nha. Suy cho cùng đồng vàng này cũng không phải của cậu, cậu biết mình không có quyền quyết định đối với tiền bạc của Rex nên mới nói là cho mượn. "Không được." Không chờ Cách Ngôn nói gì Il đã lớn tiếng phản bác. "Mẫu thân ta đã nói rồi, làm người phải sống đúng với lương tâm của chính mình, các ngươi cho ta mượn đồng vàng ta rất cảm kích, nhưng nó không đại biểu là ta không cần trả lại, như vậy có khác gì vong ân phụ nghĩa đâu." Lời này nói ra thực sự rất có cốt khí, tuy rằng so sánh có chỗ không đúng nhưng vốn dĩ đã có một phần hảo cảm với hắn, sau khi nghe hắn nói thì hảo cảm lập tức tăng thêm hai phần. Chà, quả nhiên cậu không giúp sai người. "Như vầy đi, không bằng ngươi cứ đi theo chúng ta đã, chờ ta tìm được nơi ở thì sau này ngươi cứ đến đó tìm ta là được." Cách Ngôn thỏa hiệp một chút. Il cao hứng gật gật đầu..