Thục Nữ Hệ Liệt Full
Chương 3
Tác giả: Điển Tâm
Convert: ngocquynh520
Editor: Hạ Tuyết Thiên (Xu)
Beta: Hoàng Phủ Vũ Nguyệt
Nhân vật chính: Lãnh Mật Nhi x Lôi Đình
Văn án:
Lãnh Mật Nhi được mọi người truyền tai nhau là gái bán hoa nổi tiếng trong giới ăn chơi, quanh năm phải lượn quanh thân phái mạnh, sau đó bị người hãm hại, biến thành "lễ vật" đưa đến trước mắt Lôi Đình.Anh cho rằng một người phụ nữ xinh đẹp như cô đã bị vô số người chơi qua.
Sau khi đoạt lấy cô xong mới biết, chuyện không phải như vậy.Nhưng vì anh đang có nhiệm vụ điều tra, anh tàn nhẫn lợi dụng cô, tổn thương cô, cưỡng bách mình không được yêu cô....
Chẳng lẽ đây là trời cao nguyền rủa sao? Rõ ràng cô không nên tin tưởng vào đàn ông, nhưng hết lần này đến lần khác lại trêu chọc vào gã đàn ông có tính tình nóng như lửa này.
Chương 1
Ban đêm Đài Bắc vẫn hết sức náo nhiệt, đèn nê ông lóe lên, những vở hài kịch khiến người ta vui vẻ, tiếng quát tháo, cùng với tiếng cười làm người ta say mê.
Đây là một khu vực nổi tiếng ở Đài Bắc – Tiêu Kim Quật, chung quanh khách sạn Lâm Lập, gái điếm ăn mặc xinh đẹp, tô son trát phấn ngồi chờ khách làng chơi tự chui đầu vào lưới."chỉ túy kim mê" (*) này là một trong những khách sạn nổi danh nhất trong vùng, bởi vì khách đến đều là những nhân vật lợi hại, cho nên tựa như chọn hội viên cho Câu Lạc Bộ VIP vậy, không phải ai cũng có thể bước vào, mà các cô gái trong này tự nhiên phải xinh đẹp hơn người và chuyên nghiệp, có mánh khóe.
(*) chỉ túy kim mê: có nghĩa là chốn ngập trong vàng son, -> nơi khách đi tìm vui vẻ
Một chiếc xe xa hoa dừng lại trước cửa "Chỉ túy kim mê", người đàn ông trung niên hói đầu vội vàng xuống xe, sau đó cung kính xoay người, mở cửa xe sau, trên mặt xuất hiện nụ cười lấy lòng.
"Các vị, đây chính là nơi mà tôi đã nhắc tới, mời các vị xuống xe." Gã xoa xoa tay, cười nói.Ba người đàn ông cao lớn với ba khí chất khác nhau bước xuống xe, khuôn mặt điển trai khiến không ít phái nữ hâm mộ. Mấy người này đều xuất sắc cực điểm, có vẻ ngoài anh tuấn, cùng với thân thể khỏe mạnh, cộng với cách ăn mặc đại biểu cho giàu có, cơ hồ có thể khiến tất cả các cô gái mê muội.
Mà ánh mắt gái điếm tất nhiên rất chuẩn, liếc mắt đã nhìn ra mấy người này là con mồi thượng đẳng rồi.Người nhảy ra khỏi xe sau họ là một cô gái nhỏ gần bảy tuổi. Khuôn mặt xinh xắn dễ thương rất khác với ba người đàn ông kia, trong đôi mắt có tò mò, cô trừng lớn mắt nhìn chung quanh, xem ra cô gái nhỏ này thông minh lanh lợi, còn có mấy bướng bỉnh.
Sau lưng cô gái có người quản gia tóc đã ngả màu bước xuống, khiến những người phụ nữ trang điểm dày cộm nhìn trân trân.Gã đàn ông hói đầu nhìn thấy cô gái nhỏ thì trong mắt xuất hiện chán nản, cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể lấy khăn tay ra để lau mồ hôi.Đỗ Phong Thần lười biếng nói: "Con quỷ nhỏ này, đáng lẽ mày không nên đến đây.
Ba mày mà biết mày tới những chỗ thế này, không lột da mày mới là lạ á."Đường Tâm làm mặt quỷ, không để ý tới người nọ. Từ nhỏ cô đã thông minh, lòng hiếu kỳ cũng mạnh hơn so với người bình thường, đã sớm cực kỳ tò mò từ "Chiêu đãi" trong miệng những người kia nói rốt cuộc là ý gì?
"Yên tâm, ba sẽ không biết. Trừ phi có người lắm mồm đi mật báo." Cô trợn to cắp mắt xinh đẹp nhìn mấy người chú trước mặt, sau đó liếc vị quản gia.Sơ suất lớn nhất của hành động mạo hiểm tối nay chính là vị quản gia có chết cũng đi theo này. Thậm chí cô lừa quản gia rằng cô muốn tìm hiểu thêm kiến thức xã giao, nhưng quản gia vẫn cố theo tới.
"Chỉ cần tiểu thư trả tiền làm thêm giờ, ông sẽ không đi mật báo, chẳng qua ông phải nhắc nhở cháu trước, lương ca đêm của ông không rẻ, cháu biết đấy, ông chủ ngủ rất muộn." Mạc quản gia nói rất thực tế, bình tĩnh mà không khách khí chút nào.
"Xin hỏi, ông là xe taxi sao? Lương ca đêm còn tăng được à?" Đường Tâm châm chọc hỏi.
"Ông là quản gia, vị quản gia ưu tú nhất, hôm nay trở thành bà nảo mẫu ban đêm của các cháu đã đủ khiến ông uất ức rồi, ông thu thêm chút tiền là chuyện đương nhiên." Mạc quản gia mỉm cười như cũ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm thở phì phò.
Ba người đàn ông kia cũng nhìn cô, Thương Trất Phong là gương mặt cưng chiều; Lôi Đình lại hừ lạnh mấy tiếng, không so đo với cô; cũng chỉ có lương tâm Đỗ Phong Thần còn chưa bị chó gặm, đứng về phe Đường Tâm.tất cả bọn họ đều là cán bộ cao cấp của " tập đoàn Thái Vĩ ", được người ca ngợi đã lâu, ngày thường rất ít xuất hiện, nếu tổng tài không ra lệnh tới chỗ này xác nhận tin đồn về nhân viên trong công ty ăn hối hộ, cũng sẽ không tụ họp ở chỗ này.Về phần Đường Tâm, là con gái của tổng tài Đường Bá Tự, gần mười tuổi, lại thông minh hơn người, thông minh đến nổi khiến người ta đau đầu.Đường Tâm khẽ cắn răng.
Từ nhỏ bị huấn luyện, cộng thêm bản thân cơ trí, dĩ nhiên cô không bị quản gia dễ dàng đánh gục, tiền là chuyện nhỏ, mạo hiểm tiến vào khách sạn mới là chuyện lớn. Mắt thấy đã có thể tiến vào khách sạn, cơ hội ngàn năm có một, làm sao cô lại bỏ qua?
"Chẳng qua là cháu nghĩ, nếu ba cháu biết cháu tới chỗ này, người bị lột da không chỉ mình cháu mà. Các người chú và ông cũng biết đấy, ba thích nhất là trừng trị người khác, nếu như bị ông ấy phát hiện, da mọi người phải căng lên đôi chút." Cô đổi giận thành cười, không để ý tới quản gia nữa, cúi đầu nghịch đầu ngón tay của mình, liếc trộm mọi người trước mắt, phát hiện sắc mặt của tên quản lý Trần dẫn bọn họ tới đây đã tái nhợt, xem ra sắp ngất ra rồi.
"Nếu như bị cảnh sát phát hiện cháu đến đây, bọn chú cũng phải đi ăn cơm tù mà." Đỗ Phong Thần nói thầm, rõ ràng trong lòng đã không cách nào từ chối cô được.
"Yên tâm, nếu gặp phải cảnh sát, cháu sẽ chạy thật nhanh, tuyệt đối sẽ không bị bồ câu tóm được." Cô thoải mái mà nói, sau đó dẫn đầu bước lên thảm đỏ hào hoa, trước mặt bao người tiến vào khách sạn xanh vàng rực rỡ.Mạc quản gia chấp nhận theo sát ở phía sau, trong miệng vẫn còn nói thầm.
"Đúng vậy, mỗi lần gặp phải chuyện gì cháu cũng chạy nhanh rồi, chỉ có lão già như ông đây phải chịu trận. Trời ạ, số tôi sao khổ quá vậy! Chỉ vì một chút tiền lương mà bị một cô bé chà đạp." Ông thở dài một cái.
"Cha nói là chút tiền lương ư?" Đỗ Phong Thần nhếch mày, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn cha vợ mình.
"Số tiền kia cũng không ít, đủ để cha đến biển Ca-ri-bê mua một hòn đảo nhỏ rồi, sau đó cùng một đống người đẹp mặc bikini sống hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày."Mạc quản gia nhìn Đỗ Phong Thần một cái, lần nữa hoài nghi tại sao con gái bảo bối của mình lại gả cho người đàn ông này?
"Con đang trách cha tham lam sao?"
Đỗ Phong Thần cười khan "Ha ha" mấy tiếng, vẻ mặt vô tội giải thích: "Dĩ nhiên không phải, tại sao cha vợ của con lại tham lam được chứ?" Anh rất thông minh, lời nói thật nhất định phải giữ trong lòng.Không để lãng phí thời gian nữa, mọi người nối đuôi nhau đi vào khách sạn.
※※※
Quản lý Trần là khách quen nơi này, nói nay hôm nghe dẫn theo không ít khách tới cửa, khách sạn tự nhiên nào dám chậm trễ, chẳng những đem tất cả các cô gái nơi này gọi đến phòng dành riêng cho khách sộp, ngay cả chủ nhân khách sạn – bà Thẩm Hồng cũng tự mình vào trong phòng mời rượu.Thật ra chỉ với khuôn mắt đẹp trai của mấy người đàn ông này đủ khiến các cô gái chạy theo như vịt rồi. Khách vô đây phần lớn đã có tuổi, đầu tròn bụng phệ (chỉ người đàn ông mập xấu), ít khi thấy những người độc thân mà lại giàu có, cho nên các cô gái đều cố gắng mời rượu lấy lòng, trên mặt chất đầy nụ cười.
"Mấy vị đều là cán bộ cao cấp của tập đoàn Thiếu Vĩ sao? Hôm nay có thể chiêu đãi các vị thật đúng là vinh hạnh." Bà chủ Thẩm Hồng cười nói, bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, không hổ là bông hoa có tiếng một thời trong nghề, uống rượu hết sức hào phóng.
"Không dám, cô Thẩm quá lời rồi." Thương Trất Phong nhàn nhạt cười, bộ dáng hết sức lễ phép. Một cô gái xinh đẹp vòng tay qua vai anh, mặt mê muội tựa vào bên lỗ tai mà mời rượu, anh lại giống như quen loại trường hợp này, chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
"Đã sớm nghe nói về người phụ trách gian phòng kinh doanh này của khách sạn là một người sảng khoái, hôm nay vừa thấy quả nhiên tài giỏi." Đỗ Phong Thần nâng chén, trong mắt lại có mấy phần châm chọc, mắt lạnh không ngừng liếc xéo vào ả đàn bà luôn dựa vo người mình kia. Mặc dù trước kia anh rất dễ dải, nhưng sau khi kết hôn đã bớt đi rất nhiều. Dù bà xã đang ở Nhật Bản, nhưng anh cũng không dám làm liều, huống chi cha vợ con đang trợn to hai mắt nhìn chằm chằm, sao anh có thể vọng động được?Về phần Mạc quản gia ngồi ở góc khuất phía xa, nhếch nhếch lông mày nhìn "Hình ảnh xã giao của người trưởng thành" mà Đường Tâm nói.
"Cái gì mà sảng khoái chứ, còn không phải là dựa vào Đường tổng tài giúp chúng tôi một tay sao?" Thẩm Hồng bày ra nụ cười nghề nghiệp, biết những người đàn ông trước mắt này không thể đắc tội.từ đầu tới cuối Lôi Đình vẫn ngồi ở góc không nói một câu, khuôn mặt nghiêm nghị không có bất kỳ thay đổi, có mấy cô gái thử tiến lên mời rượu, lại không chiếm được bất kỳ phản ứng nào, dứt khoát buông tha cho anh.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
21 chương
10 chương
22 chương
35 chương
249 chương
34 chương
52 chương