Thực Hồn Đồ

Chương 44 : Yêu Thị (b)

Vân Tiên Sinh nghe vậy, hơi có chút không hiểu ra sao cả, cao thấp đánh giá Tống Quân hồi lâu, thậm chí còn đặc biệt lấy xuống mặt nạ trên mặt Tống Quân, nói: “Hắn không phải là một nhân loại bình thường thôi sao?” Lăng Tiếu nắm tóc Tống Quân bức bách hắn nâng đầu lên nói với Vân Tiên Sinh: “Ngươi nhìn rõ ràng đi, bản thể người này không phải là thiên hạ đệ nhất sát kiếm Tinh Quân ngày xưa sao!” Hắn vừa dứt lời, chung quanh ồ lên một trận. Vân Tiên Sinh cũng sợ tới mức đứng lên, nói: “Nói đùa gì vậy!” Lăng Tiếu nói: “Ta không phải hay nói đùa, ngươi cũng biết. Nếu ngươi có thể phân rõ chân thân của hắn, ta hôm nay đem hắn đưa lên giữa sân giao dịch, mặc cho mọi người đánh cuộc!” Bên này xôn xao quá lớn, bầy yêu bên sân kia cũng sôi nổi nhìn về phía này. Tống Quân nhìn thần sắc Lăng Tiếu rất nghiêm túc, không khỏi kinh hãi. Đột nhiên hắn lo lắng Lăng Tiếu sẽ thật sự đem hắn bán đi, nhất thời không biết nên làm sao cho phải. Vân Tiên Sinh đôi mày cau chặt, lăn qua lộn lại cẩn thận đánh giá Tống Quân, trên bàn tay tụ một ánh sáng dịu dàng, từ trên đỉnh đầu Tống Quân chậm rãi thăm dò xuống, thường thường nhíu mày, lại thường thường lắc đầu. Qua hơn mười phút, Vân Tiên Sinh đứng thẳng eo, nói với Lăng Tiếu: “Ta không biết!” Hắn không dám nói đúng, cũng không dám nói không phải. Tống Quân đến tột cùng người gì hoặc là đồ vật gì, hắn thật sự không đoán ra được. Phó Văn Hy cùng Lăng Tiếu liếc nhau, đều có chút bất đắc dĩ. Tâm niệm chuyển động, Phó Văn Hy đột nhiên một phát bắt lấy Tống Quân, hướng tới đĩa quay xoay tròn ngựa gỗ ném lên, sau đó cướp lời của người chủ trì, lớn tiếng nói: “Ta hôm nay muốn giao dịch, là hắn!”. Hắn chỉ vào Tống Quân, “Ngày xưa thiên hạ đệ nhất sát kiếm —— Tinh Quân!” Tống Quân bị rơi vào một con ngựa gỗ xoay tròn, ôm lấy ngựa gỗ mới không bị ngã. Bốn phía đều xuất hiện tiếng động ồn ào, hiển nhiên đang sôi nổi nghị luận việc này. Thậm chí có người hô lớn: “Đây là Tinh Quân? Làm sao có thể?” Mục đích của Phó Văn Hy chính là để cho toàn bộ yêu quái phụ cận thành phố tụ tập ở đây biết được bí mật này. Nếu Vân Tiên Sinh không biết, nói không chừng sẽ không có người nào biết nữa. Đương nhiên, nếu Tống Quân thật sự là Tinh Quân, hắn chắc chắn sẽ không nguyện ý để bị bán đi. Có yêu quái ồn áo kêu to: “Ngươi để cho hắn hiện ra nguyên mẫu Tinh Quân xem nào.” Phó Văn Hy gọn gàng nói: “Chính hắn cũng không thể có biện pháp, ta cũng không có biện pháp, nếu ai có bản lĩnh để cho hắn hiện ra nguyên mẫu, ta nguyện ý đem mảnh nhỏ Đăng Thiên Nhân này đưa cho người đó!” Nói xong, Phó Văn Hy đem mảnh nhỏ Đăng Thiên Nhân ở trên cổ mình đưa ra, nhất thời lại gây xôn xao náo động lớn hơn. Có chút yêu lực tinh thâm, ai mà không nóng lòng muốn thử. Nhưng cũng lúc này, đột nhiên có một thanh âm trong trẻo nói: “Ngươi bán đồ đạc của ta đã có sự đồng ý của ta chưa?” Phó Văn Hy nhất thời vẻ mặt kinh ngạc. Cái thanh âm này cũng không lớn, nhưng tất cả mọi người ở trong công viên trò chơi đều có thể nghe được. Lăng Tiếu ngửa đầu nhìn, hắn thấy trong tay Hạ Hoằng Thâm nắm một cây trường tiên màu bạc, người đang đứng ở đỉnh xoay tròn ngựa gỗ, cúi đầu nhìn bọn họ. Ngay khi hắn nói xong câu nói kia, trường tiên trong tay hắn bỗng vung lên, đem đỉnh nhọn gỗ xoay tròn chém thành hai mảnh rơi xuống hai bên. Phó Văn Hy coi như là phản ứng nhanh nhẹn, khi Hạ Hoằng Thâm bổ đôi đỉnh nhọn ngựa gỗ xoay tròn hắn đã lôi Tống Quân lùi về phía sau, né tránh trong đám người. Lúc này, Vân Tiên Sinh nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm, cả người đều run rẩy, kinh thanh kêu lên: “Trậm Liêu! Là Trậm Liêu!” Hai chữ này vang lên, bên trong công viên trò chơi giống như một quả bom ném vào mọi người, nhất thời khiến cả công viên sôi trào lên. Có người liều mạng tru lên chạy trốn, cũng có người không kiến thức về chân diện thật sự của Hạ Hoằng Thâm mà nhìn lên phía trên. Chỉ có Lăng Tiếu, thân hình bành trướng hóa thành Cự Lang màu đen đánh tới Hạ Hoằng Thâm. Phó Văn Hy vội la lên: “Thương thế của ngươi còn chưa khỏi!” Nhưng lúc này Lăng Tiếu đã muốn đánh tới. Hạ Hoằng Thâm không hề lui chuyển, trường tiên trong tay trùng điệp đánh trên mặt đất, bắn ngược bay tới chân Lăng Tiếu. Chung quanh một mảnh hỗn loạn, nhìn Lăng Tiếu xông tới Hạ Hoằng Thâm phía trước, có người trái lại không vội mà chạy trốn, sôi nổi ở lại tại chỗ nhìn náo nhiệt. Yêu Thị cũng không phải là nơi yêu quái thành phố tự phát tổ chức giao dịch hội. Yêu Thị có chủ nhân Yêu Thị, há có thể dễ dàng khoan dung cho Hạ Hoằng Thâm xông tới quẫy nhiễu trật tự giao dịch sao. Trong nháy mắt nhìn Lăng Tiếu cuốn lấy Hạ Hoằng Thâm. Tống Quân nhìn thấy bốn phương tám hướng xung quanh đã xuất hiện rất nhiều dã thú hung mãnh, toàn bộ đều đánh móc sau gáy Hạ Hoằng Thâm. Tống Quân căng thẳng trong lòng, la lớn: “Hạ sư huynh cẩn thận!” Không những yêu gần người, Hạ Hoằng Thâm đột nhiên cầm trường tiên trong tay ném tới hướng Tống Quân. Chính hắn ngửa mặt lên trời vừa kêu, hóa thân thành một mãnh thú màu đen, răng nanh hé ra đem một con yêu thú đánh cắn trong nháy mắt xé thành hai nửa. Tống Quân nhất thời hơi thở cứng lại, đầu óc trống rỗng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng hóa thú của Hạ Hoằng Thâm, đáy lòng hắn cảm thấy phi thường đáng sợ. Phó Văn Hy ghé vào lỗ tai hắn nói: “Cái gì Hạ sư huynh! Cái gì thần tiên! Trậm Liêu là yêu quái hung ác nhất trên đời này, lấy sinh hồn người tế luyện vũ khí là chuyện tình cũng chỉ có hắn mới làm ra được, ngươi còn muốn trở về bên cạnh hắn sao?” Hắn đang vừa nói, đột nhiên cảm giác có một thứ gì đó chế trụ cổ hắn, cúi đầu mới phát hiện là Long sao tiên của Hạ Hoằng Thâm. Long sao tiên lập tức hóa thành bộ dạng Long Tinh, ghìm chặt cổ Phó Văn Hy, kêu: “Tống Quân!” Tống Quân vẫn đang nhìn về phía Hạ Hoằng Thâm, cả người đều ngơ ngẩn. Hạ Hoằng Thâm không chút lưu tình cắn xé. Hắn không thích ăn huyết nhục của yêu quái, thức ăn hắn yêu nhất là linh hồn đã chết của con người, mục đích của hắn chính là chặn đường giết sạch sẽ yêu quái thôi. Trong khoảnh khắc, huyết nhục của yêu vật giống như mưa rơi từ không trung rơi xuống, trên mặt Tống Quân đều là vài giọt máu tươi ấm áp. Lăng Tiếu cũng có thể ngăn cản hắn một lát, những cũng chỉ một lát, lập tức bị Hạ Hoằng Thâm một ngụm cắn trên cổ, trùng điệp quăng ra ngoài. Mà lúc này, Long Tinh một tay cũng lột xuống mảnh nhỏ Đăng Thiên Nhân ở trên cổ Phó Văn Hy. “Lăng Tiếu!” Phó Văn Hy lại chẳng quan tâm Tống Quân và mảnh nhỏ, cố gắng thoát khỏi Long Tinh chạy tới hướng Lăng Tiếu. Những yêu quái khác ở trong công viên trò chơi toán loạn chạy trốn, tất cả đều sợ hãi mình sẽ là mục tiêu tiếp theo của Hạ Hoằng Thâm. Nhưng Hạ Hoằng Thâm cũng không cảm thấy hứng thú đối với bọn họ. Hắn nhẹ nhàng dừng ở bên người Tống Quân, trực tiếp đem Tống Quân ngậm trong miệng, Long sao tiên xoay quanh trên đuôi của hắn chạy ra  ngoài. Ngay tại lúc này lại có hơn mười chỉ yêu thú ngăn cản Hạ Hoằng Thâm. Bọn yêu thú này dường như không sợ chết, một loạt  vây quanh Hạ Hoằng Thâm. Hạ Hoằng Thâm vì trong miệng chứa Tống Quân, chỉ có thể ở phía trước tung ra linh lực, đem yêu thú trước mặt đẩy ra. Ánh mắt của mấy yêu thú đỏ rực, rõ ràng bị Hạ Hoằng Thâm một cước xé thành hai nửa những vẫn như cũ kéo thân thể không trọn vẹn nhào tới một ngụm cắn chân Hạ Hoằng Thâm. Hạ Hoằng Thâm vung cái đuôi, Long sao tiên bổ ra ngoài đem yêu vật bốn phía đều thành một đoàn khúc vụn. Hạ Hoằng Thâm lúc này mới thoát khỏi vòng vây, mang theo Tống Quân chạy ra ngoài. Tống Quân luôn luôn bị vây kín ở bên trong, bởi vì chỉ cần quái thú dùng sức cắn xuống một cái, thân thể hắn lập tức liền biến thành hai nửa. Hạ Hoằng Thâm dù sao cũng sẽ không cắn chết hắn, chạy băng băng tới một mảnh rừng cây gần công viên trò chơi mới ngừng lại. Hắn buông miệng ra để Tống Quân từ trong miệng hắn rớt xuống. Tống Quân cảm giác mình cọ xát ở trong miệng Hạ Hoằng Thâm một thân máu tươi, tất cả đều là máu trên người yêu thú mới vừa rồi. Hắn muốn đứng lên, lại bị yêu thú thật lớn trước mặt nâng lên chân trước vỗ vào ngực khiến hắn bị ngã. Tống Quân nằm vật xuống ở trên cỏ, bởi vì móng vuốt của Hạ Hoằng Thâm móng có đệm thịt mềm mại cho nên cũng không có bị thương. Tiếp theo, Hạ Hoằng Thâm duỗi thân lên chi trước, đem trọn thân thể đặt ở trên người Tống Quân nằm xuống, lông xù lão đại khoát lên trên vai Tống Quân, cọ xát vài cái. Tống Quân bị ngột. Hạ Hoằng Thâm lại như tìm được trên người hắn tư thế thoải mái, nhắm hai mắt lại.