Thực Hồn Đồ
Chương 3
Edit: meomoon86
Đêm hôm đó, Tống Quân sau khi tắm mặc quần áo xong liền nằm xuống ngủ sớm. Hắn tắt đèn trong phòng kí túc xá, sau khi ánh mắt thích ứng với bóng tối màu đen, liền chứng kiến phía bên ngoài cửa sổ được ngọn đèn chiếu vào, ở trên tường lưu lại một hình dáng bóng đen, đây đều là bóng của các nhánh cây.
Tống Quân đánh ngáp một cái, trở thân mình nhắm mắt lại rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Ở buổi chiều đầu tiên khi tới học viện mới, Tống Quân ngủ rất quen thuộc, tới nửa đêm trở về sáng tựa hồ gặp giấc mộng, nhưng cảnh trong mơ rất mơ hồ, rất không đúng cắt. Hắn mơ thấy chính mình không biết vì sao quỳ trên mặt đất hay vẫn là ngồi dưới đất, bên người là một người đứng, chính mình chỉ có thể nhìn đến chân của hắn, tại thời điểm ngẩng đầu muốn xem mặt, ánh mặt trời liền chiếu xạ vào ánh mắt, cái gì đều thấy không rõ.
Ngày hôm sau ngay khi tỉnh giấc, Tống Quân phát hiện đã là hơn mười giờ sáng, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đang thịnh, hắn tự tay xoa nhẹ ánh mắt một chút, cảm giác mình còn một bức màn che khuất.
Mặc quần áo tử tế, mở cửa phòng, Tống Quân theo bản năng nhìn thoáng qua cánh cửa đối diện kia, lúc này vẫn đóng chặt lại, nhưng Tống Quân đương nhiên sẽ không nghĩ đến Hạ sư huynh bây giờ còn đang trong phòng, có thể đã sớm đi ra ngoài rồi.
Giữa trưa đi nhà ăn tự làm bữa cơm, sau đó một mình ăn một bữa cơm trưa, buổi chiều đi lang thang trong trường học vừa chuyển.
Tống Quân nghĩ tới thứ hai sẽ qua trường học, nhưng như vậy cứ nhàn nhã trong trường học sẽ cuống lên, đây vẫn là lần đầu tiên.
Buổi chiều, Tống Quân nhận được điện thoại Hành Huy gọi tới, nói là khoảng chừng buổi tối hắn sẽ cùng nhau ăn cơm.
Tống Quân rất cao hứng, còn có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: “Tôi mời anh ăn cơm đi, cám ơn anh ngày hôm qua đã giúp tôi dọn sạch đồ vật này nọ.”
Hành Huy nói: “Khách khí cái gì, sư huynh thỉnh sư đệ mới là thiên kinh địa nghĩa, đợi lát nữa về trước ký túc xá, chúng ta cùng đi ra ăn.”
Tống Quân đáp: “Vâng.”
Cúp điện thoại, hắn nhìn thời gian đã sắp tới năm giờ chiều, liền hướng phương hướng ký túc xá đi đến.
Đi vào cửa lớn ký túc xá, khi Tống Quân đang nửa đường giẫm lên bậc thang gỗ thì nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân, vì thế hắn quay đầu trở lại, thấy vị Hạ sư huynh ngày hôm qua gặp ở đối diện.
Tống Quân nhớ tới chính mình còn không biết Hạ sư huynh rốt cuộc tên gọi là gì, vì thế đành phải gật gật đầu chào hỏi, nói: “Hạ sư huynh, anh sớm như vậy?”
Thanh niên có khuôn mặt thon dài tuấn mỹ không chút thay đổi gật gật đầu, sau đó tiếp tục hướng tới tầng trên đi tới, khi sắp lướt qua Tống Quân, đột nhiên nói một câu: “Không phải buổi tối ăn cơm sao?”
Tống Quân sửng sốt, mới hiểu được hẳn là Hành Huy cũng gọi là Hạ sư huynh cùng nhau ăn cơm, gật gật đầu nói: “Tôi chờ anh Hành Huy trở về.”
Sau buổi tối cùng đi ra ăn cơm, Tống Quân mới biết được đầy đủ tên của Hạ sư huynh, thì ra tên gọi là Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm ở mặt ngoài thoạt nhìn rất lãnh đạm, nhưng tính cách trên thực tế có lẽ cũng không phải như vậy, chỉ là không hợp với đạo làm người, ít nhất từ thái độ của Hành Huy đối với hắn có thể nhìn ra được.
Hành Huy là người có một tính cách phi thường hướng ngoại, mặc kệ Hạ Hoằng Thâm đáp hay không đáp, có để ý hắn hay không, hắn đều có thể không thể để ý mà theo sát đàm đạo với Hạ Hoằng Thâm. Nói tới hứng thú, còn có thể nâng khửu tay đụng một cái vào tay Hạ Hoằng Thâm, sau đó cười ha ha.
Tống Quân nhìn thấy hai người bọn họ, thực sợ hãi Hạ Hoằng Thâm sẽ cùng Hành Huy trở mặt, nhưng may mắn thay, Hạ Hoằng Thâm mặc dù bộ dáng không có tỏ vẻ ra cao hứng, nhưng cũng không có bộ dáng mất hứng chút nào, Hành Huy nói cái gì hắn đều nghe theo.
Hành Huy có thể là thấy Tống Quân đối với Hạ Hoằng Thâm tràn đầy tính cẩn thận, vì thế đối với hắn nói: “Đừng sợ, Hạ sư huynh là người rất tốt, sau này có cái gì cần hỗ trợ cũng có thể tìm hắn.” Nói tới đây, Hành Huy đột nhiên nhớ tới một sự kiện, “Dạ, đúng rồi, giáo sư hướng dẫn thạc sĩ cho Hạ sư huynh ngươi trước kia không phải là Chu Hoa Phùng Xuân sao?”
Tống Quân nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía Hạ Hoằng Thâm.
Vừa vặn Hạ Hoằng Thâm cũng hướng hắn nhìn qua, nói một câu: “Đúng vậy.”
Hành Huy cười vỗ Tống Quân một cái, “Mau, đây là thân sư huynh cùng ngươi chung một thầy, còn không kính hắn một ly.”
Tống Quân nghe Hành Huy nói như vậy, lập tức lấy một cái cốc bia bên cạnh, bưng lên mà nói: “Tôi mời anh một ly, Hạ sư huynh.”
Hạ Hoằng Thâm nhìn hắn trong chốc lát.
Tống Quân thiếu chút nữa cho là hắn sẽ không để ý tới mình, mặt đều đỏ lên, Hạ Hoằng Thâm bưng chén rượu lên, đến đụng một cái với hắn, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Ba người một bữa cơm này ăn coi như tận hứng, tuy rằng Tống Quân là một người nội hướng có tính cách ngại ngùng, Hạ Hoằng Thâm lại không thích nói chuyện, nhưng là chỉ cần có Hành Huy ở đây, liền luôn luôn sẽ không tẻ ngắt.
Thời gian ăn cơm cũng sắp hết, Tống Quân nhìn thấy một người nữ sinh đi ra ngoài tiệm cơm, đi đến phía sau Hành Huy, đập xuống hắn.
Hành Huy quay đầu lại, nhìn nữ sinh kia, lúc sau nói: “Ai nhé, tại sao đã trở về? Không phải còn liên hoan sao?”
Nói xong, Hành Huy lại vội vàng hướng Tống Quân giới thiệu nói: “Đây là bạn gái anh, Thành Thụy Cảnh.” Sau đó chỉ vào Tống Quân nói với bạn gái: “Tiểu sư đệ vừa mới tới, Tống Quân.”
Thành Thụy Cảnh ở bên người Hành Huy ngồi xuống, nói: “Ngươi là lão bản?”
Hành Huy lắc đầu, “Không phải, là người mới tới, sống ở ký túc xá chúng ta.”
Thành Thụy Cảnh nghe vậy nở nụ cười một tiếng, ” Ký túc xá kia của các ngươi kia trông giống như tòa nhà ma.” Nói xong, nàng đối Hạ Hoằng Thâm cười chào hỏi, “Hạ sư huynh, đã lâu chưa thấy qua anh vậy.”
Hạ Hoằng Thâm gật gật đầu, “Nhĩ hảo (Xin chào).”
“Ăn cái gì rồi?” Hành Huy hỏi Thành Thụy Cảnh.
Thành Thụy Cảnh lắc đầu, “Kiêng, vừa rồi cơm ăn một nửa, Điền sư tỷ gọi điện thoại cho bạn trai gây chuyện ầm ĩ, sau đó thì bỏ chạy. Mấy người đều đuổi theo cô ấy, em liền đi trước.”
“Em không đuổi theo?” Hành Huy hỏi.
Thành Thụy Cảnh nói: “Em đuổi theo cô ấy để làm gì? Cùng cô ấy lại không quen, thật sự sẽ phiền toái.”
Tống Quân bưng cốc bia lên, yên lặng uống một ngụm. Từ khi Thành Thụy Cảnh tới, Hành Huy liền luôn luôn vội vàng nói chuyện với nàng, Tống Quân cùng Hạ Hoằng Thâm bên này lập tức liền lạnh xuống.
Hắn cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải làm bộ như còn thật sự đang nghe Hành Huy hai người bọn họ nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên quay đầu xem một cái Hạ Hoằng Thâm, phát hiện Hạ Hoằng Thâm đang xem hắn.
Hạ Hoằng Thâm hai tròng mắt rất đen, không giống người bình thường thiên tông nhan sắc (Tông ở đây là chỉ màu nâu của mắt, người bình thường có màu mắt pha trộn giữa nâu đen), mà là giống như một hồ sâu tối đen, Tống Quân nhìn trong chốc lát, đột nhiên phát giác mình đang thất thần nhìn hắn, vội vàng quay đầu đi, đưa tay gãi gãi mặt.
Sau khi cơm nước xong, Hành Huy cùng đi với bạn gái, Tống Quân cùng Hạ Hoằng Thâm một đường đi trở về ký túc xá, cả hai đều ít nói chuyện với nhau. Sau khi trở về Tống Quân đóng (Cerrada là đóng theo nghĩa tiếng Tây Ban Nha???) cửa cho gác cổng, ngồi ở bên giường mới thở dài một hơi cảm thấy nhẹ nhõm.
Qua hai ngày sau, Tống Quân không có gặp lại Hạ Hoằng Thâm, bất quá buổi tối hắn ngồi ở trong phòng đọc sách, có đôi khi có thể nghe thấy thanh âm của Hạ Hoằng Thâm lên tầng, sau đó là tiếng bước chân không nhanh không chậm đi đến căn phòng đối diện của hắn, dùng cái chìa khóa mở cửa, sau đó “Phanh” một tiếng đóng cửa.
Tống Quân hoàn hồn, tiếp tục xem thư.
Ngày thứ hai, hắn chính thức đến gặp mặt Giáo sư.
Chu Hoa Phùng Xuân theo hắn hàn huyên nửa ngày, nói chính mình hiện tại trên tay là đề cương, cùng hắn thảo luận kế hoạch thực nghiệm, kế tiếp gọi hắn trở về đầu tiên ở trên mạng tìm bài viết tương quan để xem, sau đó mới thu thập hàng mẫu thực nghiệm, một bên thì chuẩn bị làm thí nghiệm.
Tống Quân có một cái Laptop cũ, nhưng là trong túc xá còn không thấy có mạng rộng, vì thế, hắn gọi điện thoại cho Hành Huy, hỏi có thể hay không theo Hành Huy giúp hắn tìm kiếm.
Hành Huy nói buổi tối chờ hắn buổi tối ở trong túc xá.
Kết quả tối hôm đó cùng Hạ Hoằng Thâm trở về giúp hắn tìm kiếm manh mối, ký túc xá đều của bọn hắn là dùng một đường dẫn mạng rộng, đường truyền là từ phòng ở của Hạ Hoằng Thâm, không có đường truyền vô tuyến, đều là tuyến đường truyền thẳng.
Tại thời điểm Hạ Hoằng Thâm giúp hắn kéo đường mạng, Tống Quân ngay tại bên cạnh coi chừng dùm, chính mình giống như không giúp được gì.
Đợi đến khi chuẩn bị tốt, Tống Quân có chút ngượng ngùng nói: “Cám ơn anh Hạ sư huynh, tôi mời anh uống nước nhé.”
Sau lúc đưa ra lời mời, Tống Quân có chút không yên mà bất an, kết quả Hạ Hoằng Thâm nhẹ nhàng kéo lại một chút vạt áo, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, đối với hắn nói: “Có thể.”
Tống Quân nghe vậy, vội vàng về lấy ví tiền, mời Hạ Hoằng Thâm cùng đi quầy bán quà vặt của trường học.
Mặc dù là giữa hè, buổi tối vườn trường vẫn tương đối mát mẻ, hơn nữa xung quanh có rất nhiều các đôi tình nhân, từng đôi từng đôi ở ngay bên cạnh bọn hắn.
Tống Quân không biết có lời nào để nói nên cảm thấy được có chút xấu hổ, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn xung quanh một chút xem trên bầu trời có hay không ánh trăng hoặc là đốm nhỏ, nói không chừng có thể nói một câu “Đêm nay ánh trăng thật tròn”.
Kết quả còn không có nhìn thấy ánh trăng, Tống Quân đột nhiên nhận thấy được bên phải trên một tòa nhà cao từng có một đồ vật gì đó mới vừa hạ xuống. Tống Quân đột nhiên dừng bước, kế tiếp hắn nghe được có tiếng thét chói tai của nữ sinh, còn có người ở lớn tiếng kêu: “Có người nhảy lầu!”
Vốn vườn trường thanh thản im lặng, không khí lập tức khẩn trương lên, Tống Quân nhìn thấy không ít người hướng tới hướng kia chạy tới, hắn theo bản năng muốn đi qua đó, lại đột nhiên bị Hạ Hoằng Thâm kéo cánh tay lại.
Tống Quân sửng sốt, ngẩng đầu hướng Hạ Hoằng Thâm nhìn lại.
Đã thấy đến Hạ Hoằng Thâm nhíu mày, đang nhìn về phía tòa nhà lớn kia.
Hai người bọn họ cuối cùng cũng nhìn tới đó là tòa nhà lớn là tòa nhà dược thuộc học viện, cao hơn mười tầng. Tống Quân vừa rồi nhìn thấy người kia nhảy từ trên tầng cao xuống, không có nhầm thì chính là tầng cao nhất.
Nhảy lầu chính là nữ sinh, xung quanh bị người vây lại một vòng, người sớm đã chết.
Rất nhanh bảo vệ trị an trường học đã đến, kế tiếp là xe cứu thương cùng xe cảnh sát, học sinh bị đuổi thưa thớt, công an người cầm cameras bắt đầu chụp ảnh.
Tống Quân cùng Hạ Hoằng Thâm rời khỏi.
Nhưng là Tống Quân lúc sau lại hơi có chút hốt hoảng, hắn không thể nào quên được một màn nhìn thấy người kia nhảy từ trên lầu cao nhảy xuống, còn có nữ sinh quỳ rạp trên mặt đất, xung quanh là màu đỏ tươi lan tràn mở rộng.
Buổi tối vẫn là ở bên trong phòng nước vội tắm rửa rồi trở lại trong phòng, Tống Quân bật quạt thổi mình, trong lòng thoáng có chút không thoải mái.
Một lát sau, đột nhiên có người ở bên ngoài dùng sức gõ cửa.
Tống Quân hoảng sợ, kế tiếp nghe được tiếng của Hành Huy gọi hắn, mới yên lòng đã đi qua mở cửa.
Hành Huy nhìn thấy Tống Quân, vẻ mặt thần bí hề hề, “Ngươi có biết ngày hôm nay trường học có người nhảy lầu không?”
Tống Quân chưa nói với hắn là tận mắt mình nhìn thấy, chỉ là gật gật đầu.
Hành Huy đối với hắn nói: “Ngươi có biết vậy đó là ai không?”
Tống Quân lắc đầu.
Hành Huy nói: “Đó là học viên bên khoa dược, cùng một lớp học với bạn gái ta, họ Điền, nghe nói là cùng bạn trai cãi nhau, sau đó thì nhảy lầu tự sát”
Tống Quân nghe vậy, cảm thán một câu: “Cần gì phải vậy chứ, rất đáng tiếc.”
Hành Huy tựa vào tường bên cạnh, nói: “Đúng vậy, ta cũng hiểu được là đáng tiếc, chính là lẩn quẩn ở trong lòng vì yêu mà thôi.”
Lúc này, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, Hạ Hoằng Thâm từ bên trong đi ra, cầm trong tay chậu và khăn mặt, nhìn tgiống như là muốn đi phòng nước tắm rửa.
Hành Huy thấy thế, vội vàng chạy qua bên nói: “Hạ sư huynh tắm rửa a? Cùng nhau không?”
Hạ Hoằng Thâm cái gì cũng chưa nói, Hành Huy hiển nhiên chính là chỉ đùa một chút mà thôi, nói xong cũng hướng tới gian phòng của mình trở về.
Tống Quân đóng cửa phòng lại, một lần nữa nhớ tới nữ sinh nhảy lầu kia, kéo kéo tóc, nhắc mình không cần suy nghĩ miên man nữa.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
102 chương
195 chương
2 chương
12 chương