Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ

Chương 8 : Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ

Edit: An An Tô Giản thực sự muốn cười. Một người là vị hôn phu cũ, một người là em gái câu dẫn anh rể, ai mới cần thể diện? Mà ba cô trước này chỉ nghĩ cho Tô Tiêu. Cô lạnh lung cười mỉa mai: “Anh vẫn biết cô ta là em gái tôi?” Lời nói đầy ẩn ý khiến cho Cố Thanh Châu nghẹn lời. Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Một người phụ nữ dáng vẻ mềm mại bước ra khỏi cánh cửa xoay, váy dưới kéo dài trên thảm, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt sau khi nhìn thấy Tô Giản, cô vô thức che bụng. Một loạt biểu hiện lộ liễu khiến những vị khách xung quanh ngửi thấy có mùi khác thường. Khi Tô Tiêu đi tới, Cố Thanh Châu đau lòng đỡ cô, trách móc nói: “Anh nói nghỉ ngơi cho tốt, sao lại không nghe lời?” Tô Tiêu cắn cắn môi, hốc mắt ướt át, “Em nghe nói chị tới”. Dứt lời, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tô Giản, khi quét qua Lục Tư Niên bên cạnh, trong mắt cô ta thoáng qua một tia kinh ngạc, cô ta lập tức thu hồi ánh mắt, ôm lấy Cố Thanh Châu. Cứ như Tô Giản đã ức hiếp cô ta vậy. Em gái tốt của cô, kĩ năng diễn xuất ấy có thể so sánh với diễn viên, đáng tiếc nhiều năm như vậy, cô đến giờ mới hoàn toàn nhận ra. Tô Giản rất có hứng thú nhìn cô ta. “Nghe ý tứ của cô, như là không chào đón tôi? Nhưng tôi lại nhớ rõ là cô gọi điện thoại mời tôi.” Tô Tiêu vành mắt lại đỏ hồng, thanh âm cũng nghẹn ngào vài phần. "Khi em gọi điện cho chị tối hôm đó, nghe như có rất nhiều người đàn ông đang nói chuyện. Chị chưa nói xong đã cúp máy. Em nghĩ chị bận công việc quá ...Chị có thể tới, em thật sự rất vui.” Bộ dạng lê hoa đái vũ, Tô Tiêu trông giống như một cô em gái luôn mong mỏi được chị gái chăm sóc, mà ý tứ trong lời nói Tô Giản chính là một nữ diễn viên hạng ba trong làng giải trí có đời tư rối ren. Cô sống lăn lộn với đàn ông và thậm chí không quan tâm đến đám cưới của em gái mình. Nếu không phải vì “người chị” này là đang nói mình, Tô Giản gần như sẽ tán thưởng tài diễn xuất của cô ta.    Xung quanh bàn tán xôn xao, mọi người trong vòng ai cũng biết về nghề nghiệp của Tô Giản , có người từ lâu đã nghe nói về những “chuyện bẩn thỉu” không rõ của cô mà Tô Tiêu vô tình làm rò rỉ. Tô Giản không lùi bước trước những lời buộc tội mờ nhạt xung quanh cô, những cái không sạch sẽ đó, cô đã sớm nghe nhiều thành quen. Hôm nay cô đến đây để đập phá hiện trường! Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. "Tôi cũng rất hạnh phúc. Xin chúc mừng cô cùng với vị hôn phu cũ mà tôi vứt bỏ kết hôn." Cô nở một nụ cười ngọt ngào và kéo Lục Tư Niên, người đang đứng xem kịch vui, “Giới thiệu chút, đây là bạn trai của tôi, Lục Tư Niên.” Không nói tới dung mạo cực kì xuất sắc, người đàn ông có khí chất như vậy tuyệt đối không thể xuất thân trong gia đình hào môn bình thường. Toàn thân quý khí, trong giới thượng lưu của thành phố A này cũng rất hiếm. Tô Tiêu ánh mắt khẽ động, nhanh chóng che giấu nét không được vui vẻ, sau đó một hàng lệ rơi buồn bã. “Chị ơi, cho dù chị có anh rể mới, chị cũng không được nói như vậy về Thanh Châu.”   Sắc mặt của Cố Thanh Châu vốn đã tối sầm lại, một phần là do lời nói của Tô Giản khinh thường, một phần là do người đàn ông bên cạnh cô quá chói mắt. Người đàn ông này vừa nhìn đã làm cho anh ta có cảm giác như đang nhìn một con kiến? Tô Giản chế nhạo, "Ồ? Cô nói kỳ lạ, lại có thêm anh rể mới? Ý là cô có nhiều anh rể? Sao tôi không biết nhỉ?" Tô Tiêu bị cô làm cho nghẹn lời. Tô Giản trước kia sẽ không nói những lời đầy rập bẫy này với cô.   Nếu không làm sao cô có thể khiến cô ấy mang tai tiếng một cách dễ dàng như vậy. Trước khi giọt nước mắt tiếp theo của Tô Tiêu rơi, Tô Kiến Khôn đã hét lên từ xa. “Mày thế nào lại nói chuyện với em gái?” Tô Kiến Khôn tiến đến, vẻ mặt trầm xuống như mọi khi khiển trách Tô Giản, “Nếu mày muốn tham dự hôn lễ, hãy lặng lẽ chúc phúc cho em gái mày và Thanh Châu,” sau đó ông nhìn người đứng bên cạnh cô "Đừng có lộn xộn nữa, anh có nghe tôi nói không." Tô Tiêu vội vàng giữ chặt cánh tay Tô Kiến Khôn, “Ba, đừng nói như vậy với chị, chính là con đã nói sai.” Tô Giản rũ mắt xuống, vô thức dùng sức kéo tay Lục Tư Niên.  Ba chưa bao giờ đứng về phía cô một lần, ngay cả khi ông ấy tận mắt nhìn thấy Tô Tiêu cùng Cố Thanh Châu “qua lại”, nhìn thấy nước mắt Tô Tiêu rơi, ông cùng lắm chỉ là răn dạy Tô Tiêu vài câu, sau đó liền hủy bỏ hôn ước giữa Tô Giản và Cố Thanh Châu, ngược lại bắt đầu hôn sự cho Tô Tiêu và Cố Thanh Châu. Tô Tiêu, Tô Kiến Khôn, Cố Thanh Châu đứng cùng một chỗ trông như một gia đình vậy. Và cô luôn là người thừa. Lục Tư Niên cảm thấy động tĩnh trên cánh tay anh, một nỗi lo lắng phảng phất thoáng qua, anh liếc nhìn cô với vẻ mặt phức tạp. Đến lượt anh rồi!