Editor: Chi Misaki Bán Hạ Sơn Trang. "Được rồi, đừng khóc nữa." Hàn Thừa Nghị đặt Nhạc Tuyết Vi lên giường, nhìn thấy cô khóc, tâm tình anh cũng rất khó chịu! Người phụ nữ của anh vì người đàn ông khác mà khóc, anh còn có thể nói gì? Nhạc Tuyết Vi nào có lắng nghe? Trái lại còn nức nở hơn. "Tôi nói em đừng khóc nữa!" Hàn Thừa Nghị không kìm được, liền gầm nhẹ với cô:"Em chính là hèn hạ như thế sao? Em coi cậu ta là trân bảo? Còn cậu ta? Em ở trong lòng cậu ta chẳng là cái gì cả! Ngay là lốp dự phòng cũng không phải! Vì loại đàn ông này mà em phải rơi nước mắt? Có đáng không?” "Ách!" Nhạc Tuyết Vi ngừng một chút, nấc cục, đôi mắt ngấn lệ nhìn Hàn Thừa Nghị, không hiểu vì sao đột nhiên anh lại tức giận:" Làm sao mà anh biết được?Người giống như anh, vĩnh viễn cũng sẽ không thể hiểu được cái loại cảm giác trả giá bằng cả trái tim mình nhưng những thứ nhận được chỉ là sự phản bội! Tôi không khóc vì người đàn ông cặn bã kia, tôi là khóc vì chính bản thân mình!" Bị cô quát, Hàn Thừa Nghị có chút ngạc nhiên, có điều anh cũng không có tức giận như vừa rồi nữa. Tốt xấu gì nha đầu này cũng hiểu được tên khốn nạn kia không đáng để cô phải rơi nước mắt. Anh cúi đầu lại gần cô, khuôn mặt cô đỏ hồng, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, cực kỳ dễ dàng khiến cho bản năng...của người đàn ông nào đó trỗi dậy! Hàn Thừa Nghị nheo mắt lại, ánh mắt nóng bỏng giống như một kẻ săn mồi đã sẵn sàng, hai tay thừa dịp Nhạc Tuyết Vi còn chưa có chuẩn bị, liền nâng đầu cô lên, hung hăng hôn xuống. "Đừng khóc, dám ở trước mặt tôi khóc vì người đàn ông khác, em thật to gan!" Nhạc Tuyết Vi mờ mịt rồi, tại lúc cô đau lòng như thế, người đàn ông này vẫn còn tâm tình lôi kéo cô làm loại sự tình kia? Nhận ra nhiệt độ của Hàn Thừa Nghị trên người cô càng lúc càng nóng, trong lòng Nhạc Tuyết Vi cả kinh, chẳng lẽ hôm nay cô không thể trốn được? "Hàn Thừa Nghị..." "Uh`m?" Hàn Thừa Nghị căn bản là không rảnh để trả lời cô, bờ môi của anh không ngừng càn quét trên ngươi cô, giống như dẫn lửa dốt cháy da thịt cô, cũng khiến cho khát vọng của anh bùng cháy. "Hiện tại là ban ngày." Nhạc Tuyết Vi uyển chuyển cự tuyệt. Hàn Thừa Nghị bật cười, trong nụ cười còn tản mát ra một chút mê hoặc cùng nguy hiểm, cắn cắn môi dưới của cô:" Nha đầu ngốc, loại chuyện này, còn phân biệt ban ngày hay ban đêm sao? Tôi chỉ biết, hiện tại em vô cùng mê người, lúc này tôi chỉ muốn em! So với lần đầu tiên của chúng ta đã là bao lâu rồi? Em có biết tư vị vủa em lúc đó, có bao nhiêu đẹp đẽ hay không?" "..."Nhạc Tuyết Vi ngượng ngùng nói không lên lời, thật không nhìn ra người đàn ông mạnh mẽ bá đạo như Hàn Thừa Nghị, lại có thể ở trên giường nói ra những lời lẽ tự nhiên đến như vậy! "Không nhớ sao?" Nụ hôn của hàn Thừa Nghị dừng lại trên xương quai xanh của cô một chút:" Đúng rồi, tối hôm đó em uống rượu. Bất quá cũng không sao, hôm nay em không uống rượu, tôi đảm bảo sẽ khiến cho trí nhớ của em được khắc sâu!" "Đợi một chút, tôi... Tôi..."Nhạc Tuyết Vi theo bản năng đẩy anh ra, đối với một đêm kia, một chút ấn tượng cô cũng không có, cho nên, giờ phút này, tâm tình của cô cùng với lần đầu tiên cũng không khác gì. "Tôi...cái gì?" Giọng nói của anh trầm thấp, đầy mị hoặc truyền vào tai cô, trong bầu không khí tràn ngập một loại hương thơm kỳ lạ, là loại hương vị hỗn hợp mà cả hai người đều biết rõ là cái gì. Hàn Thừa Nghị thuần thục cởi quần áo, động tác vô ùng thoải mái, tự nhiên. "Không... Không có gì..." Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, trong đôi mắt là hoảng hốt cùng một chút mông lung, hai tay không tự giác được nắm chặt lấy vai anh, sự khẩn trương cùng bất an hiện rõ trên mặt. Cảm nhận được tâm tình của cô, động tác của Hàn Thừa Nghị càng trở nên ôn nhu gấp bội:” Không cần sợ, giao cho anh." Rất lâu rồi Hàn Thừa Nghị chưa từng trải qua cảm giác phải ẩn nhẫn như vậy, anh thấy năng lực nhẫn nại của anh đã đạt tới một cảnh giới mới... Anh đã rất lâu rồi chưa có chạm qua phụ nữ. Đối với những lời đồn có liên quan đến đời tư của anh ở bên ngoài, tự nhiên anh cũng đã nghe qua, nói anh một đêm ngủ cùng mấy người phụ nữ, thay bạn gái còn nhiều hơn thay áo. Tất cả cũng chỉ là chút bát quái của đám chó săn, anh chưa bao giờ để ý, với bên ngoài cũng chỉ cười trừ. Trên thực tế, anh- một người đàn ông 31 tuổi, nếu nói là chưa từng có phụ nữ là giả, bạn gái đương nhiên cũng từng có mấy người, nhưng mà mấy thứ chuyện như bắt cá hai tay này thì anh chưa bao giờ làm. Không phải là đạo đức của anh cao, mà là anh ở phương diện này cũng cực kỳ thích sạch sẽ. Dù cho chỉ đơn giản là quan hệ hợp đồng, anh cũng hi vọng ở trong khoảng thời gian đó, hai bên đều phải tuyệt đối trung thành. Sóng tình dâng trào, động tác của Hàn Thừa Nghị lại càng trở nên càn rỡ. -- "Tôi hiện tại rất muốn em, được không?" Hô hấp dồn dập, bầu không khí xung quanh cũng dần trở nên nóng bỏng. "Bình bịch”, tiếng gõ của vang lên lập tức phá tan bầu không khí vừa rồi. Hàn Thừa Nghị không vui nhíu mày, tính định không để ý tới. Nhưng mà tiếng gõ cửa cũng vô cùng chấp nhất, vô cùng kiên định. Dám không biết sống chết cắt ngang Hàn Thừa Nghị anh, ngoài Nghê Tuấn ra cũng không có người thứ hai dám làm vậy, mà Nghê Tuấn tuyệt đối không phải là người không biết trừng mực. Đắn đo một chút, Hàn Thừa Nghị liền không cam lòng cắn Nhạc Tuyết Vi một cái:" Lại bị em tránh thoát được một lần, sao em lại khó ăn đến miệng vậy? Chỉ có điều cũng không sao, càng khó ăn vào lại càng thú vị." Chỉnh sửa trang phục thật tốt, Hàn Thừa Nghị liền đi ra mở cửa phòng. Nghê Tuấn quả nhiên đứng ở bên ngoài, hạ mí mắt báo cáo: "Tam Thiếu, hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập trường đại học T, hoạt động chúc mừng sẽ bắt đầu từ buổi chiều, hiệu trưởng Kiều lúc đó nhất định cũng tới tham dự, đây là một cơ hội tốt để gặp ông ta. Cái dự án đầu tư kia đã được thông qua, ngài chỉ cần đến lộ mặt là được." "Uh`m." Hàn Thừa Nghị gật đầu, về vấn đề đối đãi với Kiều Vạn Đông, anh liền không thể qua loa được. Ai bảo Kiều Vạn Đông lại là cha của Kiều Vũ Vi cơ chứ? Kiều Vũ Vi là người vợ mà anh đã nhận định, Kiều Vạn Đông cũng tự nhiên cũng trở thành nhạc phụ tiêu chuẩn của anh. Nhân lúc Kiều Vũ Vi còn chưa về nước, anh phải lấy lòng cha vợ trước mới được. Hàn Thừa Nghị xoay người trở về phòng, nói với Nhạc Tuyết Vi: " Dậy đi, thay quần áo cùng tôi đến một nơi." Nhạc Tuyết Vi lên xe rồi mới biết, nơi bọn họ cần đến là Đại học T, cô đương nhiên biết hôm nay là ngảy kỉ niệm thành lập trường, nhưng mà việc này cùng Hàn Thừa Nghị thì có quan hệ gì? Anh đường đường là tổng giám đốc tổng giám đốc của một Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia, tại sao lại phải cúi mình đến tham dự ngày kỉ niệm thành lập của một trường Đại học? Mà thôi, mặc kệ Hàn Thừa Nghị có mục đích gì, có thể nhân cơ hội về trường một chút cũng được. "Hàn tổng, lát nữa đến trường học, anh làm việc của anh, có thể để cho tôi đi dạo một lát không?" Đôi con ngươi đen như mực của Nhạc Tuyết Vi xoay chuyển, tràn ngập sức sống. Hàn Thừa Nghị kéo tay cô qua, hỏi: " Em muốn làm gì?" "Không làm gì cả, chỉ là muốn đi gặp bạn học thôi." Hàn Thừa Nghị nhíu mày, cảnh giác hỏi: "Bạn học nam, hay là nữ?" "Bạn học thôi mà, đương nhiên có nam cũng có nữ."Nhạc Tuyết Vi nhất thời có chút hồ đồ, sao anh lại hỏi những câu hỏi kỳ quái vậy?" Có điều, khoa thiết kế trường Kiến Trúc chúng tôi, nam sinh viên cũng tương đối nhiều." "Vậy thì không được đi!" Hàn Thừa Nghị kiên quyết từ chối yêu cầu của cô. "Tại sao?" Nhậc Tuyết Vi cong môi đầy mất hứng, "Hừ...Tôi đã rất lâu rồi chưa gặp bạn tốt, tôi chỉ có mỗi cô ấy là người bạn thân thôi." "Bạn thân?" Hàn Thừa Nghị lại nhíu mày, "Nữ?" "Uh`m! Đương nhiên là nữ a." Hàn Thừa Nghị có chút chần chừ, cuối cùng cũng đồng ý: "Được, cho em một giờ đồng hồ. Chỉ có thể gặp bạn học nữ." "Uh`m!" Nhạc Tuyết Vi vui vẻ gật đầu, ngay cả tại sao Hàn Thừa Nghị lại có yêu cầu như thế cô cũng không suy nghĩ nhiều. Có điều, rất nhanh thôi, Hàn Thừa Nghị liền hối hận khi cho cô những 1 giờ đồng hồ. Xe vừa mới chạy đến cổng trường đại học T, Nhạc Tuyết Vi liền gấp gáp: "Dừng xe dừng xe! Tôi muốn xuống xe ở chỗ này! Bạn thân của tôi đến đón rồi!" "Đón em? Cô ấy biết em sẽ tới?" "Uh`m, tôi vừa mới gửi tin nhắn cho cô ấy xong! Không nói nữa, tôi đi đây!" Nhạc Tuyết Vi vội vàng nhảy xuống xe, chạy về phía Nguyễn Đan Ninh ở trước cổng trường học. Hai người đã rất lâu rồi chưa gặp mặt, vừa gặp cái, tình cảm liền tuôn trào, thấy mặt nhau liền như gấu poka bám dính lên người đối phương, hơn nữa còn thân thiết hôn môi người ta một cái. "Làm gì chứ?" Hàn Thừa Nghị ở trong xe nhìn thấy rõ ràng, liền không tự chủ được bóp phanh kít một cái! Con mẹ nó, bạn học nữ mà cũng thân thiết như thế? Nha đầu kia trông thế nào lại tràn đầy sức sống như vậy? Xem ra phải quản chặt hơn nữa mới được. "Nha đầu chết tiệt kia, sao lâu như thế mà không thấy liên lạc, không nhớ tớ sao?" Nguyễn Đan Ninh hưng phấn cào cào mái tóc Nhạc Tuyết Vi, đánh giá cô từ trên xuống dưới, trêu chọc nói: "A, không sai nha! Chất lượng sinh hoạt được cải thiện, đồ mặc trên người này là.... Mẹ nó, Chanel?" Nhạc Tuyết Vi không thèm để ý lắc đầu: "Không biết, tùy tiện lấy một bộ trong tủ quần áo. Hàn Thừa Nghị mua, không phải do bản thân tớ chọn." "A, cái giọng điệu này, Hàn Thừa Nghị? Gọi cũng thật trôi chảy nha! Đây là tình huống gì vậy?" Nguyễn Đan Ninh tùy tiện nói một câu trêu chọc, liền khiến cho Nhạc Tuyết Vi đỏ mặt, vênh mặt lên cãi cố: "Cái gì mà tình huống gì đây? Anh ta tên Hàn Thừa Nghị, tớ không gọi vậy thì phải gọi như thế nào? Tớ không phải đã nói với cậu, anh ta là một tên ác bá hay sao? Bạn tốt của cậu phải bán mình cho anh ta đấy!" "Được, được, được! Biết rồi!" "Cậu muốn dẫn tớ đi đâu? Hoạt động trong ngày kỉ niệm trường không phải là diễn ra tại hội trường lớn hay sao..." Nhạc Tuyết Vi còn đang muốn hỏi, hai người cũng đã chạy tới hồ sen phía sau trường học. Mà giờ phút này, bên hồ sen còn đứng một người... Kiều Vạn Đông! "Chuyện gì đây?" Nhạc Tuyết Vi nhìn về phía Nguyễn Đan Ninh, giọng nói đầy gượng gạo: " Sao ông ta lại ở chỗ này? Đan Đan, có phải cậu cố ý dẫn tớ tới chỗ này gặp ông ta hay không?" Nguyễn Đan Ninh còn không biết quan hẹ cha con giữa bọn họ, liền thành thật gật đầu trả lời: "Đúng vậy! Hiệu trưởng Kiều đã tìm cậu rất nhiều lần, nói là không liên lạc được với cậu! Ngài ấy nói là tìm cậu để thảo luận về chuyện giúp cậu ra nước ngoài học tập. Tớ thấy đây là chuyện tốt a! Ngài ấy còn bảo có tin tức của cậu thì liền báo ngay cho ngài ấy biết, cậu xem khó khăn lắm cậu mới tới trường học được một lần..." "Nguyễn Đan Ninh!" Nhạc Tuyết Vi hung hăng ngắt lời Nguyễn Đan Ninh, "Ai bắt cậu xen vào những chuyện này hả? Cậu thì biết cái gì?" Lúc này Kiều Vạn Đông cũng đã đi tới, hai tay giữ chặt lấy Nhạc Tuyết Vi: "Tuyết Vi, ba đã tìm con rất nhiều lần rồi, điện thoại của con ba không gọi được... Ba nhớ tới lần trước con có hiểu lầm ba, lần trước con tìm ba vay tiền, không phải là ba không muốn cho con mượn, chỉ là nghĩ muốn giúp con phân tích tình huống một chút..." "Buông ra!" Nhạc Tuyết Vi vung tay lên, tránh thoát khỏi Kiều Vạn Đông, " Ông đừng chạm vào tôi! Tôi không biết ông!" Nguyễn Đan Ninh đứng ở một bên đã sớm nhìn đến nghẹn họng trân trối! Ba? Vừa rồi Hiệu trưởng Kiều nói ngài ấy là ba Tuyết Vi? Nhìn thái độ của Tuyết Vi đối với hiệu trưởng này chỉ sợ là sự thật rồi, nào có sinh viên nào lại có thái độ như vậy đối với hiệu trưởng trường mình chứ? Chỉ có điều, Tuyết Vi có cha làm hiệu trưởng, tại sao lại vì một ngàn vạn mà bán mình cho Hàn Thừa Nghị? "Tuyết Vi, con nghe ba giải thích đã, con đừng như vậy, con có việc gì tại sao lại không từ từ nói rõ với ba?" Sắc mặt Kiều Vạn Đông đầy lo lắng, quan tâm của ông giành cho con gái nhỏ tuyệt đối không phải là giả vờ, chỉ tiếc là có Khang Tuệ Trân cùng con gái lớn kẹp ở giữa, Nhạc Tuyết Vi nhìn không ra mà thôi. "Ông câm miệng! Ai là ba ai? Ngày đó tôi cũng đã nói qua, tôi không có ba! Kiều Vạn Đông, tôi đã cho ông cơ hội rồi, là ông không biết quý trọng, tôi không có ba, ba tôi từ rất lâu trước đây đã không cần tôi nữa rồi!"