Editor: Chi Misaki Không khí xấu hổ mà tế nhị, Hàn Thừa Nghị ho nhẹ một tiếng, hất hất cằm về phía Nhạc Tuyết Vi:" Khụ khụ, dọn cơm đi." "Ừ." Nhạc Tuyết Vi nhếch miệng, kéo bàn ăn qua, lấy thức ăn bày từng món lên bàn thật tốt. "Ăn đi!" Cô chuyển đũa tới trong tay Hàn Thừa Nghị nhưng anh lại không có nhận lấy. "Em... Để cho tôi tự gắp?" Hàn Thừa Nghị kinh ngạc nhìn đôi đũa trong tay. Nhạc Tuyết Vi nháy mắt mấy cái, gật gật đầu, đương nhiên rồi, chẳng thế thì anh còn muốn sao? Hàn Thừa Nghị nhíu mày bất mãn, im lặng không nói lời nào. "..." Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc, anh là có ý gì? Hàn Thừa Nghị không chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Nhạc Tuyết Vi, cứ cho rằng cô không rõ, nên dùng ánh mắt ý muốn nói: "Trước uống canh đã." Đây là muốn cô đút cho anh sao? Nhạc Tuyết cảm thấy cô thực sự bại trên tay anh, là vai trái của anh mới bị thương, tay phải... Vẫn có thể dùng được đi? Lại còn muốn đút? Cô bất đắc dĩ há miệng thở dốc, thôi, dù sao anh cũng là vì cứu cô mà bị thương, cô cũng nên chiếu cố anh một chút mới phải. Hơn nữa, trải qua chuyện này, cô cũng không còn kháng cự anh như trước. Nếu không có anh, người nằm viện bây giờ hẳn là cô mới đúng. Nhạc Tuyết Vi cầm thìa múc một muỗng canh ở trong bát, đưa đến bên miệng mình nếm một ngụm nhỏ, thổi nguội, sau đó mới đưa đến bên miệng Hàn Thừa Nghị. "Không nóng, uống đi!" Hàn Thừa Nghị rũ mắt nhìn chằm chằm cái thìa kia, là chiếc thìa cô vừa mới dùng qua. "Sao vậy? Uống đi! Không phải anh muốn uống canh trước sao?" Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn không có nghĩ đến hành động vừa rồi của cô có bao nhiêu mờ ám. Kỳ thật, Hàn Thừa Nghị có bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa, bởi vì anh sớm đã phải gánh vác trách nhiệm gia đình nên tính cảnh giác so với người thường đều đặc biệt cao. Những chuyện như dùng đồ ăn người khác đã dùng qua này, đối với anh mà nói quả thực là chưa từng xảy ra. Nhưng mà khi đối mặt với ánh mắt thuần khiết của Nhạc Tuyết Vi... "Uh`m." Hàn Thừa Nghị lên tiếng, hé miệng ngậm lấy cái thìa kia. "Ách, sao mặn vậy?" Hàn Thừa Nghị bất mãn nhíu mi: "Trong nhà đổi đầu bếp hả?" "Mặn sao?"Nhạc Tuyết Vi khẽ nghiêng đầu, lại múc một thìa nhỏ đưa lên miệng nếm: "Tôi cảm thấy cũng không tồi mà! Không phải đầu bếp trong nhà làm, là tôi làm... Ha ha, tài nấu nướng của tôi đương nhiên không thể sánh bằng đầu bếp, nhưng mà canh này rất bổ, anh chịu khó uống một chút đi." Tiểu nha đầu tự mình làm? Trong lòng Hàn Thừa Nghị đột nhiên có chút lâng lâng, trong đầu cảm thấy như có men say, mặn liền mặn đi! Cũng không phải là không thể uống được. "A... Há miệng to một chút!" Nhạc Tuyết Vi xúc một muỗng cơm, bỏ thêm một ít thức ăn mặn lên trên, sau đó đút cho Hàn Thừa Nghị. Cô muốn Hàn Thừa Nghị há mồm, anh lại cứ nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ của cô, cảm giác cơ thể như muốn nổ tung vậy! ... Nhạc Tuyết Vi sắp xếp lại cặp lồng cơm, quần áo mà Hàn Thừa Nghị thay ra cô cũng đã thu thập gọn gàng, cho vào túi chuẩn bị mang đi. Hàn Thừa Nghị nghe xong hai cuộc điện thoại, quay đầu nhìn thấy cô như vậy, liền nhíu mày hỏi: " Em định làm gì?" "Thu thập để lát nữa mang về nhà." Nhạc Tuyết Vi không quay đầu mà trả lời anh. "Em muốn đi?" Hàn Thừa Nghị không hờn không giận hỏi. "Uh`m." Nhạc Tuyết Vi gật gật đầu: "Không đi ở thì chỗ này làm gì? Vừa lúc có mấy đồ cần mang về, dù sao buổi tối anh cũng không có việc gì, buổi tối không phải còn có anh Tuấn ở lại chăm sóc anh sao? Hơn nữa, không phải còn có cái vị quản lý Hách gì kia đó sao?" "Hách Tích Âm?" Hàn Thừa Nghị rũ mắt xuống, trong giọng nói ẩn ẩn có chút ghét bỏ: "Việc này cùng cô ta thì có quan hệ gì? Thư ký riêng của tôi là em đi?" "Ách..." Nhạc Tuyết Vi không khỏi hận bản thân có chút nhanh miệng:" Không phải, là tôi cảm thấy cô ấy cũng đã theo anh nhiều năm, có vẻ rất hiểu anh, tôi còn không phải là sợ bản thân chăm sóc anh không đủ tốt hay sao?" "Hừ!" Hàn Thừa Nghị hừ lạnh một tiếng, anh mới không tin mấy cái lý do linh tinh này của cô:" Lại đây." Nhạc Tuyết Vi khó hiểu nhìn anh; " Có chuyện gì?" "Tôi bảo em lại đây!" Không còn cách nào khác, Nhạc Tuyết Vi đành chậm rãi đi qua, vô cùng không tình nguyện đi qua, lại không đoán trước được liền bị Hàn Thừa Nghị tóm được eo nhỏ, cánh tay dài vung lên liền đặt cô ở dưới thân. "Anh... Anh muốn làm gì?" Nhạc Tuyết Vi kinh hoảng, hai tay liền đặt ở trước ngực Hàn Thừa Nghị. "Làm gì sao?" Anh khẽ nghiêng đầu để cho phần tóc mái có chút dài che đi một phần khuôn mặt, khiến cả người anh tản mát ra hơi thở tà mị:" Có phải em nghĩ là tôi bị thương, nên không có biện pháp xử lý em thì em liền không nghe lời? Có cần tôi nhắc nhở em một chút, em không chỉ là thư ký riêng của tôi, mà trách nhiệm của em là còn phải theo tôi 24/24 giờ!" Nhạc Tuyết Vi có thể cảm nhận được ánh mắt trần trụi mà nóng bỏng của anh, chỉ cần nhìn lên một chút thôi cũng có thể bị phỏng. Vì thế cô liền cúi đầu, muốn tránh khỏi cái nhìn chăm chú của anh. "Uh`m..." Xương quai xanh đột nhiên có chút đau, ngẩng lên liền thấy Hàn Thừa Nghị đang cắn ở trên, Nhạc Tuyết Vi theo bản năng liền lấy tay đẩy, không may lại đụng trúng vết thương trên vai anh. "Hí...!" Hàn Thừa Nghị nhanh chóng buông lỏng Nhạc Tuyết Vi, đôi lông mày khẽ cau lại. "A... Thực xin lỗi, thực xin lỗi, làm đau anh rồi hả!" Nhạc Tuyết Vi thực sự cảm thấy có lỗi, liền đến gần rồi ghé vào đầu vai anh để kiểm tra vết thương, may mắn thay băng gạc được quấn cẩn thận không có bị rách, bên trên cũng không có dấu hiệu bị rướm máu. Cô vừa nhướn người lên, cái đầu liền rúc vào cần cổ anh, hơi thở của cô phải lên da anh, khiến anh quay cuồng. Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, còn có hương thơm mang theo một chút hương vị ngọt ngào khiến Hàn Thừa Nghị như bị mê hoặc. Một tay anh bắt lấy hai tay của cô, một tay nâng lên eo nhỏ của cô, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ ánh lên hai ngọn lửa nhỏ."Cơ thể đã tốt lên rồi đúng không? Chúng ta có thể bắt đầu rồi." "Phải, nhưng mà..." Nhạc Tuyết Vi không nghĩ tới mọi việc lại tiến triển theo chiều hướng này, đành luống cuống, nói:" Không phải anh bị thương sao? Lần sau, lần sau có được không? Đừng để ảnh hưởng đến miệng vết thương!” Lời nói vội vàng, nghe qua thật đúng là cực kỳ quan tâm đến Hàn Thừa Nghị. Nụ hôn tỉ mỉ mà nóng bỏng cứ như vậy mà dừng lại, Hàn Thừa Nghị ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi:" Em là đang quan tâm tôi? Lo lắng cho cơ thể của tôi?" Những lúc như thế này, Nhạc Tuyết Vi cô còn có thể lựa chọn câu trả lời khác sao? Cô chỉ còn cách vội vàng gật đầu nói: "Đương nhiên, đương nhiên là quan tâm đến anh rồi." Biểu tình trên mặt Hàn Thừa Nghị có chút vi diệu, khiến cho Nhạc Tuyết Vi nhìn không thấu, càng không biết anh đang nghĩ gì. Hàn Thừa Nghị cúi đầu hôn lên môi cô một cái liền buông lòng cô ra, đem cả người ôm vào trong ngực, hô hấp dồn dập cũng từ từ trở nên vững vàng: " Được...Liền tha cho em lần này." Cuối cùng, Nhạc Tuyết Vi cũng không thể rời đi, mà là bị Hàn Thừa Nghị ôm ngủ cả đêm trên giường bệnh. Nhạc Tuyết Vi cảm thấy, con người Hàn Thừa Nghị cũng không phải hư hỏng như vậy, cô thấy anh có rất nhiều mặt, chuyện cưỡng bức cô kia, chỉ là một phần rất nhỏ trong anh. Trải qua một đêm ở chung, hình tượng của anh trong lòng cô đã xảy ra chút thay đổi, so với hình tượng “ Ngựa đực” trước kia thì anh bây giờ đã cách nó càng ngày càng xa rồi. Liên tục mấy ngày liền, Nhạc Tuyết Vi đều một mực ở bệnh viện chăm sóc Hàn Thừa Nghị. Mọi hành vi của anh đều giống như trẻ sơ sinh, chuyện gì cũng đều có cô làm thay anh. Trưa nay lúc cô xuống lầu, Thủ quản gia liền đưa đồ ăn cùng quần áo để anh thay đổi, khi trở về,cô liền nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, là giọng Hàn Thừa Nghị đang nghiêm khắc răn dạy ai đó. "Hàn Thiên Lỗi, chú bảo cháu ngoan ngoãn chờ đợi, tại sao cháu lại không nghe lời? Vẫn còn sợ chuyện tình ở Phong gia nháo chưa đủ lớn hay sao? Cháu lại còn đi tìm người phụ nữ kia? Một người đàn bà mà ai cũng có thể làm chồng thì có gì tốt? Nếu cháu còn như vậy, chú sẽ để Nghê Tuấn dạy dỗ cô ta!" Hàn Thiên Lỗi cúi đầu đứng ở trước mặt chú ba, vẻ mặt cầu xin nói: " Chú ba, chú đừng nói cô ấy như vậy. Cô ấy không phải loại phụ nữ này, nếu cho cô ấy lựa chọn, cô ấy làm sao có thể đi theo Phong gia?" "Đi đi, đừng nói những lời nhảm nhí như thế này nữa! Tóm lại là cháu phải đoạn tuyệt quan hệ với ngừơi phụ nữ kia! Hàn gia tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ không sạch sẽ kia bước qua cửa, cháu nên sớm chết tâm đi. Không phải là chú đang nói đùa với cháu, nhưng nếu như cháu vẫn cứ khăng khăng một mực, cháu cũng thừa biết thủ đoạn của chú như thế nào!" Hàn Thừa Nghị rất đau đầu, anh cùng anh cả vốn là người sát phạt quả quyết, chưa bao giờ phạm sai lầm trên người phụ nữ, làm sao lại có thể nuôi dưỡng ra một đứa cháu trai như vậy? Chỉ vì một ngươi phụ nữ mà lăn qua lộn lại khiến cho gà bay chó sủa? "Thiên Lỗi, trên vai cháu còn gánh trọng trách rất lớn, sau này tất cả Hàn gia đều là của cháu, lúc đấy cháu muốn dạng phụ nữ gì mà chả có? Phụ nữ thôi, gặp dịp thì chơi, sao có thể coi là thật....” Nhạc Tuyết Vi vừa lúc đẩy cửa ra, liền nghe được những lời nói này, không hiểu sao cô lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cửa mở ra một nửa, cô không biết là nên đi ra hay đi vào. Hàn Thừa Nghị nheo mắt lại, cô làm sao lại vào đây? Lại còn vào đúng lúc này? Những gì anh vừa nói, cô đều nghe thấy được?? "Thiên Lỗi cháu đi về trước! Không cần lại đi gặp người phục nữ kia nữa, chú sẽ để Nghê Tuấn phái người trông chừng cháu, chú ba cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi." Hàn Thiên Lỗi cúi đầu, không lên tiếng, tinh thần uể oải đi ra ngoài. Nhạc Tuyết Vi gật đầu nhìn cậu ta, trong tay cầm cái gì đó, yên lặng điều chỉnh lại cảm xúc của mình thật tốt. Tuy đã biết rõ mối quan hệ của mình cùng Hàn Thừa Nghị, nhưng khi nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng cô không khỏi cảm thấy có chút mất mác. Cái gọi là gặp dịp thì chơi, liền là chỉ mấy ngày này, anh đối với cô chắc là như vậy đi! Cho dù chỉ là quan hệ mua bán, nhưng anh lại có thể cho cô cảm giác vô cùng ôn nhu. Cho dù là lúc trước cô ở bên Cừ Lễ Dương, cũng chưa từng cảm nhận được phần cảm giác này. Tuy có lúc Hàn Thừa Nghị ngang ngược bá đạo, nhưng vòng tay của anh lại cực kỳ ấm áp, lồng ngực rắn chắc... Vô cùng đáng tin cậy. Nhạc Tuyết Vi vỗ vỗ đôi má, cô đang nghĩ cái gì vậy? Cũng không phải là người yêu, để ý nhiều chuyện như vậy làm gì? Đừng u mê nữa, bị đàn ông lừa gạt như vậy còn chưa đủ sao? Nhạc Tuyết Vi, tỉnh lại đi thôi, đừng để biết rõ là cạm bẫy mà vẫn cố lao đầu vào! Một lần nữa điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, đến lúc đối mặt với Hàn Thừa Nghị cô cũng sẽ không còn cảm thấy xấu hổ nữa. Cô như thường lệ lau người cho anh, giúp anh thay quần áo, mi mắt cụp xuống, không nói câu nào, cũng không nhìn anh. Hàn Thừa Nghị phát hiện ra điểm không bình thường, liền đoán ra là câu nói kia đã kích thích cô rồi. Nhưng mà cái này thì có sao! Anh nói gì sai sao? Phụ nữ ở trong lòng anh vốn tồn tại như thế.... Nhưng, nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi rầu rĩ không vui như vậy, anh lại nhịn không được có chút nôn nóng. "Có chuyện gì sao? Sao lại không nói lời nào?" Trên người Hàn Thừa Nghị tỏa ra một mùi sữa tắm thơm ngát, cùng với hương thơm trên người cô giống nhau. Hơi thở bọn họ hòa quyện với nhau, cử chỉ lại vô cùng thân thiết, chỉ có không phải là người yêu của nhau mà thôi. "Uh`m? Anh muốn tôi nói gì?" Nhạc Tuyết Vi vô tội nhìn Hàn Thừa Nghị. Vẻ mặt mờ mịt này của cô, không hiểu sao lại khiến cho Hàn Thừa Nghị cả người nôn nóng. Anh không vui, nhíu mày:" Tôi hỏi em, tại sao nãy giờ lại không nói gì, em lại tức giận cái gì?" "Ha ha" Nhạc Tuyết Vi lắc đầu cười cười:" Tôi không tức giận, tôi thì có thể giận anh cái gì chứ! Anh là cấp trên của tôi, chỉ có anh mới có quyền tức giận với tôi thôi. Anh còn có việc gì không? Nếu không có chuyện gì thì tôi thu dọn nơi này một chút, chú Thiệu vẫn ở dưới lầu chờ tôi đưa..." "Không được đi!" Hàn Thừa Nghị dùng sức giữ chặt Nhạc Tuyết Vi, khuôn mặt góc cạnh tản mát ra khí tức bức người:" Còn nói không tức giận? Tôi nói cho em biết, tôi không thích phụ nữ như vậy, tôi thích phụ nữ phải ngoan hiền một chút." Nhạc Tuyết Vi cảm thấy thật buồn cười, cái loại quan hệ giữa bọn họ còn cần bàn đến chuyện thích hay không thích sao? Không muốn cãi nhau với anh một cách vô vị như thế, Nhạc Tuyết Vi liền gật đầu: " Uh`m, biết rồi. Có thể buông tôi ra không?" Hàn Thừa Nghị liền sững sờ, thái độ này của cô là sao? Anh bỗng có cảm giác như nắm đấm của mình nện vào đống bông vậy! Tiểu nha đầu này cứ như vậy liền khiến anh vô cùng tức giận!"Cút! Không cần trở lại!" Trước nay chưa có nôn nóng đến như vậy, Hàn Thừa Nghị liền mạnh mẽ đẩy Nhạc Tuyết Vi ra, dưới chân bất ổn khiến cô phải lùi lại phía sau vài bước mới đứng vững được. Hàn Thừa Nghị như vậy đã khiến cho cô triệt để tỉnh táo lại. Đây mới thực sự chân chính là anh, cái gì mà ôn tồn, dịu dàng... Toàn bộ đều là giả! Nhạc Tuyết Vi bỗng cảm thấy may mắn vì mình không có hãm sâu vào thứ tình cảm này.