Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 252
Editor: Sơn Ngư
Trường Hạ, Hàn gia.
"Tam Thiếu." Nghê Tuấn đem một cái túi văn kiện đặt ở trên bàn.
Hàn Thừa Nghị cầm lên, mở ra liền thấy, ánh mắt trở nên sâu không lường được, như là châm chọc, như là ngoài ý muốn, hoặc như là hiểu rõ. Một lúc lâu, anh nhếch môi cười nhạt:" Ra là gã? Ba nghìn vạn... Thật sự là một kế hoạch lớn.”
Tiếp tục xem, quả nhiên có kinh hỉ.
"Chi phiếu do Lương Giai Văn kí tên? Nói như vậy, là Lương Giai Văn xui khiến gã? "
Giọng nói Hàn Thừa Nghị từ từ sắc bén, “Hừ! Tôi đúng là không biết, người do Hàn gia nuôi, lại có thể bắt đầu nghe lời người Lương gia! Nghê Tuấn!"
"Vâng."
"Người đâu?"
"Tam thiếu, đã muốn ở dưới lầu, ngài hiện tại muốn gặp sao?" Nghê Tuấn sớm đoán được tâm tư của anh, gã bác sĩ bị Lương Giai Văn hối lộ đã sớm bị anh bắt lấy.
"Cho gã lăn vào đây!"
"Vâng!"
Gã bác sĩ kia bị đẩy vào phòng, bảo tiêu đá vào sau chân gã, gã liền nằm úp sấp trên mặt đất. Chẳng chờ đứng lên, liền bắt đầu cầu xin tha thứ:" Tổng tài, tôi sai... Nhưng là, Ngài hãy nghe tôi nói, tôi là bị bắt buộc!Con đàn bà Lương Giai Văn kia, cô ta dùng vợ và con uy hiếp tôi, nói tôi nếu không vâng lời làm theo, cô ta sẽ sai người đối phó vợ và con tôi! Tổng tài, tôi cũng không có lựa chọn nào khác!"
"Không có lựa chọn nào khác?"
Hàn Thừa Nghị nhếch môi cười lạnh, " Hừ! Ông là một bác sĩ, trị bệnh cứu người là thiên chức của ông! Ông có thể nói ra những lời như vậy? Vợ và con ông là người, người bệnh không phải người sao? Ông dám dùng cái cớ này, để dễ dàng đem người khác đẩy vào đường chết phải không?
Hàn Thừa Nghị nhìn xuống gã, hướng Nghê Tuấn gật đầu.
Nghê Tuấn hiểu ý, đi lên trước, một cước dẫm nát sương sống trên lưng gã. Ngay lập tức gã bác sĩ kêu thảm thiết, "A... Tổng tài, ngài tha cho đi!"
"Nói, đây là lần thứ mấy? Qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn không có tìm được phù hợp, có phải do ông làm trò quỷ hay không?"
Chân Nghê Tuấn vẫn đang dùng sức, bác sĩ chỉ là kẻ đọc sách yếu đuối, làm sao chống lại được cú đạp của một tên đệ nhất sát thủ chứ? Khóe miệng lập tức chảy ra chút máu, đau đớn lắc đầu, "Không có, tổng tài, tôi xin thề! Đây tuyệt đối là lần đầu tiên! Mấy năm nay, đích thực là chỉ có Viên Tinh Tinh tiểu thư thích hợp!"
"Nghê Tuấn, đem gã mang ra ngoài, đuổi khỏi Đế Đô! Thông báo hiệp hội bác sĩ, lấy sự tích vinh quang của gã đàng hoàng báo cáo cho hội trưởng hiệp hội nghe một chút, tôi là muốn xem, bằng cấp bác sĩ của gã còn giữ được hay không? Loại người như thế, chẳng xứng làm bác sĩ!"
"Vâng!"
"Không, tổng tài... Ngài không thể làm như vậy, ngài làm như vậy, tôi làm sao tiếp tục sống?"
Mặc cho người nọ cầu xin tha thứ ra sao, cũng chẳng có dùng, Nghê Tuấn phất phất tay, tự nhiên có bảo tiêu đi lên đem gã kéo ra ngoài.
Giải quyết xong gã bác sĩ này, Hàn Thừa Nghị đương nhiên sẽ không quên người khởi xướng, cũng chính là Lương Giai Văn đứng phía sau làm chủ.
Đối phó Lương Giai Văn, Hàn Thừa Nghị thật sự không có biện pháp đặc biệt, anh có thể làm chỉ là đưa ra cảnh cáo.
Sáng hôm sau khi hội nghị kết thúc, Hàn Thừa Nghị liền tìm Lương Giai Văn đem mọi chuyện nói trắng ra.
" Giai Văn, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, tổ tiên hai nhà cũng là thế giao, tôi hi vọng về sau chuyện như thế này không cần tiếp tục diễn ra!" Hàn Thừa Nghị nói thẳng, đem tài liệu tra ra được đưa tới trước mặt cô, khiến cho Lương Giai Văn hết đường chối cãi, "Gã bác sĩ kia tôi đã xử lý, tôi không muốn có lần thứ hai, cô nói xem?”
Đối mặt với bằng chứng, sắc mặt Lương Giai Văn cứng ngắc, dù sao cũng bị phát hiện, không thể không thừa nhận.
Lương Giai Văn nở nụ cười, lạnh lùng nói:"Đúng vậy, là tôi làm! Nhưng là, tôi sẽ không dừng! Cho dù lần này không thể hại được cô ta, tôi sau này cũng sẽ tìm biện pháp khác!"
Hàn Thừa Nghị kinh ngạc, không hiểu:" Giai Văn, Kiều Vũ Vi có chỗ nào đắc tội cô? Sao cô lại ác như vậy?"
"Hừ!" Giọng Lương Giai Văn đầy mỉa mai, "Đắc tội ở đâu? Cô ta còn sống chính là đắc tội tôi! Thừa Nghị, cô ta rốt cuộc là tốt ở điểm nào? Diện mạo bình thường, tính cách thô tục... Cô ta căn bản là không có điểm nào xứng với anh! Anh thích cô ta ở điểm nào? Bại bởi loại người như cô ta, tôi không cam lòng! Cô ta một thân bệnh tật, cố ý ở trước mặt anh giả vờ đáng thương, Thừa Nghị, anh sẽ bị cô ta liên lụy cả đời! Anh phải có một cuộc sống hạnh phúc!"
Đối mặt với những lời thông báo của Lương Giai Văn, cực đoan ích kỷ, Hàn Thừa Nghị rất kinh ngạc, cũng hiểu được một nữ nhân với trái tim băng giá, tâm địa ác như vậy, có chỗ nào đáng để yêu? Nam nhân, ít nhất là anh, đương nhiên thích một người thiện lương, đơn giản.
Lương Giai Văn, quả thật là không thích hợp với anh.
"Haiz..." Hàn Thừa Nghị biết không thể cùng cô ta nói rõ ràng, cũng lười nói, " Giai Văn, tôi đã nói rồi, chúng ta chính là bạn bè, tôi muốn làm gì, không cần cô phải khoa tay múa chân. Cô tự giải quyết cho tốt đi, đi ra ngoài làm việc đi!"
"Thừa Nghị..." Lương Giai Văn không cam lòng, từng bước tiến về phía trước.
Hàn Thừa Nghị giơ tay lên ngăn cản cô, "Đi ra ngoài đi! Tôi cũng không muốn nói gì nữa."
Nói xong, đã cúi đầu, không muốn để ý đến cô. Lương Giai Văn cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, bao nhiêu nỗi hận đều trút lên trên người Kiều Vũ Vi!
Trại an dưỡng Đế Đô, khu riêng của Kiều Vũ Vi.
Trong phòng tiếp khách, Kiều Vũ Vi nhìn Lương Giai Văn ngồi đối diện, vẻ mặt nghi ngờ, trong ấn tượng cũng không nhận ra cô, cô là ai, muốn tìm nàng làm cái gì?
Y tá bưng lên đồ uống, Kiều Vũ Vi khách khí giương tay lên: "Mời... Không biết vị tiểu thư đây, tìm tôi có chuyện gì không? Chúng ta quen nhau sao?"
Lương Giai Văn cười khinh miệt, không lên tiếng. Nghĩ đến thái độ lãnh đạm của Hàn Thừa Nghị... Lương Giai Văn trong cơn giận dữ, cầm cái ly trong tay, đột nhiên giơ tay hất nước vào mặt Kiều Vũ Vi!
"..." Kiều Vũ Vi bất ngờ không kịp đề phòng, rất là khiếp sợ, đưa tay lau đi nước trái cây trên mặt, ngẩng đầu khó tin nhìn Lương Giai Văn, nổi giận mắng, "Cô có phải hay không có bệnh! Từ bệnh viện thần nào tới đây? Cô biết tôi là ai không? Gặp cô là đã cho cô mặt mũi lắm rồi!"
"Hừ!"
Lương Giai Văn khinh thường cười lạnh, đối với Kiều Vũ Vi, cô thật sự không để vào mắt.
Lương Giai Văn tuy rằng ngoan độc, nhưng xuất thân của cô cao quý, khí chất cùng giáo dưỡng Kiều Vũ Vi chẳng thể so được, không cùng một cấp bậc, điểm này chính là sự thật, cho nên khi bại bởi Kiều Vũ Vi, Lương Giai Văn mới có thể không cam lòng đến vậy!
" Cô là ai? Chẳng qua là ỷ vào Hàn Thừa Nghị mà thôi! Như thế nào, áo dâng đến vươn tay cơm đưa đến liền há mồm, sung sướng trải qua cuộc sống hào hoa xa xỉ, liền cho bản thân là công chúa?” Lương Giai Văn đứng lên, hai tay chống ở trên mặt bàn, nửa người trên hướng về phía Kiều Vũ Vi.
" Đúng thì thế nào? Mắc mớ gì tới cô? Cô nếu biết tôi là người của Hàn Thừa Nghị, khuyên cô không nên kiêu ngạo như vậy, chờ tôi nói với anh ấy, cô chờ mà xem... A..."
Kiều Vũ Vi nói còn chưa dứt lời, Lương Giai Văn đã muốn nâng tay lên, hung hăng quăng cô một tát!
"ba" một tiếng, Kiều Vũ Vi kinh ngạc trừng Lương Giai Văn, "Cô điên rồi? Lại dám đánh tôi?“
“ Đánh cô thì sao? Tôi còn chưa đánh đủ đâu!” vẻ mặt Lương Giai Văn điên cuồng ngang ngược, hận ý giấu ở khóe mắt đuôi lông mày, nói xong đã giơ tay lên, lại cho Kiều Vũ Vi một cái tát!
Kiều Vũ Vi ngồi ở xe lăn, một thân bệnh tật đã chống không lại Lạc Tuyết Vi, căn bản là chẳng có sức chống cự! Người như nàng, chỉ có bắt nạt lừa gạt Lạc Tuyết Vi đơn thuần, gặp phải người độc ác như Lương Giai Văn, lại không được.
"Cô!" Kiều Vũ Vi giận đến run, sắc mặt, môi đều đổi màu, nhìn như dấu hiệu muốn phát bệnh.
"Ha!" Lương Giai Văn cười châm chọc, "Làm sao vậy? Thân thể không chịu nổi rồi? Cô vì sao còn chưa chết? Tôi nói loại người như cô, còn sống cũng lãng phí thức ăn, vẫn là nên chết sớm chút mới tốt! Đừng có làm chậm trễ hạnh phúc của người khác!“
Kiều Vũ Vi bụm mặt, cân nhắc lời của cô, Chậm rãi mới hiểu được, do dự hỏi:" Chẳng lẽ... Cô là bởi vì Hàn Thừa Nghị?"
Bị nói trúng tâm sự, Lương Giai Văn biến sắc, trầm mặc một lát.
Chỉ là trong một giây này, Kiều Vũ Vi lập tức khẳng định cô đoán đúng. Hiểu rõ gật gật đầu, lập tức ngửa đầu cười to:" Ha ha ha... Ha ha ha..."
Cô cười rất dọa người, khiến cho Lương Giai Văn sợ đến nổi da gà. "Cô cười cái gì? Câm miệng cho tôi! Có nghe hay không?"
Kiều Vũ Vi cười chảy cả nước mắt, ôm bụng lắc lắc đầu:"Ôi, tôi thật sự là... Muốn dừng mà dừng không được! Cô cũng là người kỳ quái, cũng không biết rõ tình địch của mình là ai, liền chạy tới cửa khiêu khích? Xem cô cũng là thông minh, ai ngờ cả bụng chỉ đầy rơm rạ!"
"Cô nói cái gì?" "Lương Giai Văn thẹn quá thành giận, giựt lấy cổ áo Kiều Vũ Vi.
Kiều Vũ Vi ngưng cười, không chút nào sợ hãi nhìn chằm chằm cô:" Tôi nói cái gì? Nói như vậy còn không hiểu, cô còn không hiểu?" Cô giơ tay lên đẩy tay Lương Giai Văn ra, vuốt vuốt áo quần trên người, "Tôi không phải tình địch của cô, cô nghĩ sai rồi! Tôi chỉ là vật ngụy trang mà thôi! Nói si tình chung tình với tôi toàn bộ đều là giả, người Hàn Thừa Nghị thích, cũng chỉ có một mình Lạc Tuyết Vi!"
" Lạc Tuyết Vi?" Lương Giai Văn kinh ngạc, cô là lần đầu tiên nghe được tên này. "Cô ta là ai? Cô vì cái gì nói người Hàn Thừa Nghị thích là cô ta?"
Kiều Vũ Vi lạnh lùng liếc Lương Giai Văn, "Tôi chỉ có thể nói cho cô biết đến đó, cô đại khái không biết nhỉ! Lạc Tuyết Vi, là vợ Hàn Thừa Nghị, bốn năm trước bọn họ đã đăng kí kết hôn! Chẳng qua là chưa cử hành hôn lễ mà thôi, lúc đó có một số chuyện xảy ra, Lạc Tuyết Vi trốn... Nhưng là, hiện tại cô ta đã trở về!"
Nói cũng đã nói xong, Kiều Vũ Vi nở nụ cười, nói là cười mà như đang khóc:" Ha ha, cô không có cơ hội! Hàn Thừa Nghị xem cô ta như ngọc quý! Nếu Lạc Tuyết Vi đã trở lại, bất luận kẻ nào cũng không có cơ hội."
Lương Giai Văn làm sao có thể đoán được còn có chuyện như thế? Vốn cho rằng, Hàn Thừa Nghị chỉ có Kiều Vũ Vi! Hắn từng nói, ân cứu mạng, hắn sẽ lấy cả đời báo đáp! Nhưng hiện tại, hắn bỏ xuống lời thề này, lại có thể tìm nữ nhân khác?
Hắn nếu có thể vi phạm lời thề, cưới người phụ nữ khác, vậy tại sao người đó không phải là cô?
"Cô ta là ai? Cô ta ở đâu?“ Lương Giai Văn ghen tị đến đỏ mắt, nỗi hận nhanh chóng truyền đến trên đầu Lạc Tuyết Vi!
" Ha hả." Kiều Vũ Vi cười như đang xem kịch hài, "Việc này làm sao tôi biết? Cô tự đi mà tra! Tôi nghĩ, việc này cũng thật dễ điều tra! Hàn Thừa Nghị sẽ không cùng phụ nữ khác câu tam đáp tứ, cô chỉ cần để ý xem anh ta gần đây đang quấn lấy ai, người đó nhất định là Lạc Tuyết Vi!"
Nhìn Lương Giai Văn phản ứng, cô liền biết không phải là người đơn giản, nhìn kĩ xem xét, gia thế nhất định rất tốt. Kiều Vũ Vi trong lòng cũng có chút buồn cười, Lạc Tuyết Vi ơi Lạc Tuyết Vi, mạng của cô đúng là không tốt lắm, không cần biết là khi nào đều có người liều mạng ngăn cản hạnh phúc của cô!
" Y tá, tôi mệt. Đẩy tôi về phòng nghỉ ngơi, tiễn khách!"
" Vâng."
Lương Giai Văn đi ra trại an dưỡng, càng nghĩ càng không thể nén giận!Bốn năm trước Hàn Thừa Nghị đã cưới người khác? Bốn năm trước, bọn họ chỉ vừa tách ra, hắn không phải nói đi T thị tìm Kiều Vũ Vi sao? Lạc Tuyết Vi này cuối cùng là hạng người gì?
Nhất định phải tìm ra cô ta! Mặc kệ cô ta là ai, phải nghĩ biện pháp làm cho cô ta cùng Hàn Thừa Nghị chia tay!
Đã bắt đầu, nguy cơ bủa vây tứ phía...
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
40 chương
67 chương
216 chương
60 chương