Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 229
Editor: Nguyễn
Lòng Hàn Thừa Nghị ngứa ngáy khó nhịn, hầu kết không tự chủ mà chuyển động, cúi đầu đang muốn hôn, kết quả……
“Nôn!”
Nhạc Tuyết Vi nôn ở trong ngực anh. Rượu, điểm tâm đều nôn hết vào người anh! Trong không khí, một hỗn hợp mùi rượu cùng hương vị thức ăn khó ngửi. Hàn Thừa Nghị sửng sốt, nhanh chóng bế Nhạc Tuyết Vi lên đi thẳng vào phòng tắm.
“Tiểu Tuyết, sao lại nôn? Rất khó chịu sao?”
Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi đặt ở trên bồn cầu, vỗ lưng cô, không thèm để ý đến quần áo bản thân bị bẩn.
“A……”
Nhạc Tuyết Vi nôn xong, lắc đầu phủ nhận, “Không, không sao! Anh buông tôi ra! Sao anh giống như Hàn Thừa Nghị vậy, đừng dính lấy tôi……”
Hàn Thừa Nghị bật cười: “Em không cho anh dính thì muốn cho ai dính? Nào, đi……”
Lúc đỡ Nhạc Tuyết Vi lên, mới phát hiện bộ dáng của cô không thể nằm trên giường, hai người cọ vào nhau, quần áo đều bẩn hết. Như vậy chỉ có…… Đáy mắt Hàn Thừa Nghị tối sầm lại, cười có chút ngượng ngùng. “Tiểu Tuyết, không phải anh cố ý! Chỉ là muốn làm cho em thoải mái.”
Vừa nói vừa đem bàn tay hướng về phía Nhạc Tuyết Vi.
Bởi vì Nhạc Tuyết Vi cũng không ngoan ngoãn, Hàn Thừa Nghị thực sự phí chút thời gian mới cởi được quần áo của hai người. Dưới loại tình huống này, muốn tắm bồn là không thể, Hàn Thừa Nghị chỉ có thể mở vòi hoa sen ra, chuẩn bị tắm rửa sơ qua.
Nhạc Tuyết Vi lúc này đã khép hờ mắt, mặc cho anh sắp xếp.
Mới đầu Hàn Thừa Nghị không mang theo bất kì dục niệm nào, nhưng người yêu ở trước mắt, tuy rằng ban đầu có ý tốt, nhưng dần dần khó tránh khỏi có ý nghĩ khác. Da thịt cọ xát, sinh ra những tia lửa nóng rực.
“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết……”
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị càng ngày càng tối, khó có thể tự khống chế kéo Nhạc Tuyết Vi vào trong lòng ngực, dòng nước ấm áp chảy xuống, làm ướt thân thể cả hai, tạo nên một bầu không khí ái muội.
Nhạc Tuyết Vi ghé vào ngực Hàn Thừa Nghị, cũng không biết nguy hiểm đang tới gần, có có bị ăn bất kì lúc nào!
“A…… Nóng!”
Đột nhiên, Nhạc Tuyết Vi ngẩng mặt lên, trong miệng lẩm bẩm.
“Nóng?” Hàn Thừa Nghị hiểu sai ý, ôm Nhạc Tuyết Vi chặt hơn nữa, tươi cười thâm ý, “Cảm giác được? Không phải sao? Tiểu Tuyết, anh…… Có thể chứ?”
Nhạc Tuyết Vi nghe không hiểu anh đang nói cái gì, hỗn loạn lắc đầu, gương mặt nhỏ trắng như đá cẩm thạch, ngũ quan tinh tế, nhỏ xinh nhăn lại, bộ dáng rất thống khổ. “Nóng! Anh nghe không hiểu sao?”
Hàn Thừa Nghị cũng chưa bị dục niệm thiêu hủy lý trí, nghe được Nhạc Tuyết Vi nói như vậy, rất nghi hoặc. Trong lòng căng thẳng, Tiểu Tuyết nói nóng, đến tột cùng là chỗ nào nóng? Cúi đầu, sờ lên trán cô, lúc này mới phát hiện chỗ đó rất nóng!
Tiểu Tuyết sốt rồi!
Dù anh đang rất khát vọng, nhưng bây giờ cũng không phải lúc thích hợp. Hàn Thừa Nghị lấy khăn tắm, bao bọc Nhạc Tuyết Vi ra khỏi phòng tắm, đặt cô ở trên giường. Ngay sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Nghê Tuấn, “Là ta, gọi bác sĩ tới đây, Tiểu Tuyết không thoải mái.”
Lúc bác sĩ tới, Hàn Thừa Nghị đang nửa quỳ trước giường, kéo tay Nhạc Tuyết Vi. Điều này làm cho bác sĩ thực sự chấn động không nhỏ, đường đường là Hàn tam thiếu, lại quỳ trước người khác? Xem ra, người trên giường chắc chắn không bình thường…… Chẳng lẽ nghe đồn Tam thiếu si tình rốt cuộc đã có người mới?
“Mau tới đây, đứng đó làm gì?”
Hàn Thừa Nghị không kiên nhẫn quát, bởi vì sợ hãi sẽ kinh đọng Nhạc Tuyết Vi nên cố tình đè thấp thanh âm.
“Dạ.”
Bác sĩ làm kiểm tra cho Nhạc Tuyết Vi, nói: “Tam thiếu, không phải chuyện gì lớn, thời tiết nóng, cách ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi không quy luật, có dấu hiệu bị cảm nắng, cũng không quá nghiêm trọng, hơi sốt nhẹ, uống thuốc xong, chờ rượu tỉnh, nghỉ ngơi cho tốt sẽ không sao.”
“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi!”
“Dạ.”
Hàn Thừa Nghị đau lòng nhìn Nhạc Tuyết Vi ngủ, bây giờ cô ngủ an ổn, không náo loạn nữa. Giơ tay vuốt ve gương mặt cô, Hàn Thừa Nghị lắc đầu tự trách, “Đều tại anh không tốt, giao cho em nhiều việc như vậy, làm em mệt rồi. Thực xin lỗi, ai bảo em cùng Lương Tư Văn lui tới? Đừng trách anh, anh chỉ có thể làm như vậy.”
Nói rồi, nắm tay Nhạc Tuyết Vi, đặt ở bên môi một nụ hôn, ánh mắt nhu hòa như trăng lên cao……
Trong lúc ngủ mơ, cảm thấy khát nước, Nhạc Tuyết Vi mở mắt ra muốn uống nước, mới phát hiện mình ở một nơi lạ lẫm, thoạt nhìn như là phòng tổng thống. Cổ họng khô khốc, đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy giọng nam trầm thấp từ ban công truyền đến.
Thanh âm này, Nhạc Tuyết Vi đã quá quen thuộc, nhất thời thanh tỉnh, nhẹ nhàng xuống giường, đi tới ban công.
“Ừm, hôm nay rất bận…… Con không lừa mẹ, mẹ có thể xem trên báo, hôm nay đặt móng Đông Giao Mall …… Đi thăm mẹ? Con không có thời gian!” Hàn Thừa Nghị đau đầu đỡ trán, điện thoại là mẹ gọi tới, bây giờ anh không muốn gặp bà, mỗi lần đến gặp bà thể nào cũng là một lần xem mặt.
Trong bóng đêm, thanh âm Hàn Thừa Nghị vang lên thần bí mê hoặc, giọng điệu ôn nhu làm người ta không kìm hãm được là sẽ trầm luân.
Nghe được anh nói như vậy, trong lòng Nhạc Tuyết Vi không khỏi chua xót, anh ôn nhu như vậy, nhất định là Kiều Vũ Vi…… Im lặng, nắm chặt đôi tay, xoay người, trở lại trên giường.
(Vì trong tiếng TQ chỉ có xưng hô là ta - ngươi, Hàn Thừa Nghi nói chuyện với mẹ, Nhạc Tuyết Vi lại hiểu lầm là nói chuyện với Khiều Vũ Vi)
Lễ phục trên người đã bị thay ra, bây giờ trên người cô khoác áo tắm, vừa rồi nhìn thấy trên người Hàn Thừa Nghị cũng khoác áo tắm, chẳng lẽ, bọn họ đã…… Nhạc Tuyết Vi che ngực, nhíu mi, chung quy vẫn là để anh thực hiện được?
Mải suy tư, Hàn Thừa Nghị từ ban công đã đi vào.
“Tiểu Tuyết, tỉnh rồi? Còn khó chịu không?”
Bộ dáng quan tâm của anh làm Nhạc Tuyết Vi không nhịn được cười lạnh, “Hừ!” Anh không đạt danh hiệu Ảnh đế thì thật là phí phạm!
Hàn Thừa Nghị cảm giác được sau khi Tiểu Tuyết tỉnh lại, lại cả người đầy gai, không thân thiết. “Tiểu Tuyết, anh……”
“Không cần phải nói, không cần giải thích.” Nhạc Tuyết Vi đột ngột ngắt lời, nhíu mày, “Không phải là chuyện nam nữ sao? Tôi không sao cả, dù sao cũng là chuyện hai bên cùng có lợi, Hàn tổng yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà dây dưa với anh!”
Hàn Thừa Nghị vừa nghe, sắc mặt trầm xuống, mím chặt môi.
“Đúng rồi, có thể cho tôi một bộ quần áo không? Tôi không thể ăn mặc như này mà đi ra ngoài được, nếu tôi mặc như này từ đây đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt với Hàn tổng.” Nhạc Tuyết Vi không biết đã làm Hàn Thừa Nghị tức giận, bực bội nói.
“Hừ…… Chuyện nam nữ? Em không sao cả? Nhạc Tuyết Vi, em còn khiêu chiến điểm mấu chốt của anh như vậy, đừng cho là anh sẽ dung túng em, có chút lời nói có thể nói, có chút lời nói, tuyệt đối không thể nói!” Thanh âm Hàn Thừa Nghị lạnh như sương, cho dù là tức giận, Nhạc Tuyết Vi nói cũng qua.
“Đừng gọi tôi là Nhạc Tuyết Vi! Tôi không quen Nhạc Tuyết Vi, không phải là Nhạc Tuyết Vi của anh! Anh…… Dựa vào cái gì mà giáo huấn tôi? Không phải anh cũng là người như vậy sao? Chuyện XXX đó cũng theo nhu cầu mà thôi!” Nhạc Tuyết Vi gào lên, trong lúc nhất thời giương cung bạt kiếm, châm chọc nói, ai cũng không chịu nhượng bộ!
“……” Hàn Thừa Nghị tức giận không nói lên lời, gật đầu, “Được, được!”
Anh xoay người, ném quần áo vừa sai người mang đến tới trên người Nhạc Tuyết Vi, cánh tay chỉ vào cô, cả giận nói: “Mặc vào, cút cho tôi!”
Cút? Anh bảo cô cút?
Đáy mắt nóng lên, nước mắt ủy khuất đảo quanh trong hốc mắt.
Nhạc Tuyết Vi ngồi xổm xuống, nhặt quần áo lên, cắn răng đi vào phòng tắm. Phía sau truyền đến thanh âm Hàn Thừa Nghị lạnh lùng, “Hừ, còn đi vào phòng tắm làm gì? Không phải không sao cả sao? Lúc này lại giả vờ cái gì! Thay đi, ở trước mặt tôi mà thay!”
“Anh!” Nhạc Tuyết Vi quay đầu lại, căm tức nhìn anh, anh lại nhục nhã cô như vậy!
“Sao, cảm thấy khó nghe?” Hàn Thừa Nghị đi lên hai bước, tới gần Nhạc Tuyết Vi, thở dài, “Biết là khó nghe, về sau đừng nói lung tung nữa……”
‘Bốp’!
Lời xin lỗi tới quá muộn, Nhạc Tuyết Vi nâng tay lên tát vào mặt anh. Ngập ngừng nói: “Hàn Thừa Nghị, anh đừng khinh người quá đáng! Đừng tưởng rằng anh có tiền có thế thì có thể tùy ý khi dễ người khác! Tôi nói cho anh biết, ít nhất không phải là tôi!”
Nói xong, ôm quần áo xoay người chạy ra khỏi phòng.
Hàn Thừa Nghị sững sờ, ngây ngốc sờ gương mặt bị đánh, đau đầu đỡ trán. Nên làm sao bây giờ? Anh lại làm hỏng rồi, tình huống vẫn dậm chân tại chỗ, một chút tiến triển cũng không có!
Nhạc Tuyết Vi ở toilet thay quần áo, ra khỏi khách sạn đế đô, đã rạng sáng.
Trên người cô không có di động cũng không có tiền, muốn gọi xe cũng không có cách. Không xong, bây giờ về như nào đây?
Chợt có một chiếc Ferrari màu đỏ ở trong bóng đêm dày đặc bay nhanh tới, dừng ở trước mặt cô. Đây không phải…… xe của Lương Tư Văn sao? Nhạc Tuyết Vi nhìn biển số xe, xác định đây đúng là xe Lương Tư Văn. Không phải Lương Tu Văn đi nước A ư, nhanh như vậy đã trở về?
Xe dừng lại, cửa xe mở ra, Lương Tư Văn một thân phong trần mệt mỏi bước xuống.
“Tinh Tinh.”
“Tu Văn, thật là anh!” Nhạc Tuyết Vi nhoẻn miệng cười, “Sao anh lại ở đây? Không phải hai ngày nữa mới trở về sao?”
Lương Tư Văn ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, mỏi mệt dựa vào cổ cô, phát ra một tiếng thở dài thích ý, “Để anh dựa chút, mệt mỏi quá. Vốn là hai ngày nữa, nhưng bởi vì anh thật sự nhớ tân nương của anh, cho nên, liền nhanh chóng làm cho xong rồi trở về. Gọi điện thoại em không nhận, lại nghe chị nói em ở đây, tiệc tối đã kết thúc rồi sao? Có thể trở về rồi?”
“……” Nhạc Tuyết Vi nào biết nói chuyện tiệc tối, lung tung gật đầu, “Có thể đi rồi.”
“Vậy lên xe đi!”
Lương Tư Văn ôm vai cô, vừa mới quay người lại, liền nghe được mặt một tiếng quát lớn.
“Nhạc Tuyết Vi!”
Là Hàn Thừa Nghị.
Sợ Nhạc Tuyết Vi bỏ đi, anh phát hiện cô không cầm túi, sợ cô không về được nhà, cố ý đuổi theo, nhưng bây giờ xem ra, anh lo lắng là dư thừa rồi! Sao cô lại không vào được nhà chứ? Không vào được thì có chỗ khác có thể tới.
Nhạc Tuyết Vi xoay người nhìn, chỉ thấy Hàn Thừa Nghị phẫn nộ đi tới, ném cái túi về phía cô. “Cầm đi! Vừa rồi, em để quên trong phòng anh.”
Nói rồi, khiêu khích nhìn Lương Tư Văn.
Sắc mặt Lương Tư Văn căng thẳng, kinh ngạc nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi vẫn chưa để ý đến điều này, cầm túi, kéo Lương Tư Văn, “Tư Văn, chúng ta đi!”
Lương Tư Văn giấu nghi vấn trong mắt, muốn hỏi lại không hỏi được. Mùi thuốc súng trong mắt hai người đàn ông, càng ngày càng ác liệt……
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
31 chương
60 chương
69 chương
67 chương
29 chương
59 chương
60 chương
52 chương