Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 203
Editor: Bạch Nguyệt
Không thức ăn, không nước uống, Hàn Thừa Nghị cũng đành bất lực, anh không ngừng xoa xoa tay chân Nhạc Tuyết Vi, hy vọng cô có thể ấm áp một chút. Nhưng chứng bệnh lại không lạnh người, làm như vậy cũng vô ích.
Hiện tại việc cấp bách là cô cần phải ăn cái gì đó!
Tại nơi quỷ quái này, anh phải đi đâu tìm thức ăn cho cô? Không được, bọn họ phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này!
"Tiểu Tuyết, cố gắng kiên trì a, anh cõng em ra ngoài."
Hàn Thừa Nghị bế Nhạc Tuyết Vi lên đặt ở trên lưng, ngước nhìn miệng hang động, quá cao rồi. Nếu là một mình anh, trèo lên đã khó khăn, đừng nói còn muốn cõng Tiểu Tuyết, lại còn là Tiểu Tuyết đang hôn mê, muốn trèo lên là chuyện thiên phương dạ đàm[1].
[1] Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.
Hàn Thừa Nghị xoay người, ngưng thần quan sát đến tình huống bốn phía.
Nhiệt độ của hang động này rất thấp, ngoại trừ vì bề mặt thấp hơn bên ngoài, còn bởi vì nơi này có gió, hơn nữa, gió này không đơn giản chỉ là từ phía trên cửa động lưu động thổi xuống.
Nói cách khác, ngoài trừ cửa động ở phía trên, còn có một cửa vào khác, chỉ cần là chỗ gió vào thì cũng chính là cửa ra! Hàn Thừa Nghị quay đầu ra sau, mỉm cười với Nhạc Tuyết Vi, "Tiểu Tuyết, em đúng là tiểu phúc tinh[2] mà, ngay cả nơi như này cũng không vây được em. Chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài!"
[2] Tiểu phúc tinh: dùng để chỉ những người có số mệnh tốt, mang vận may đến cho những người xung quanh.
Tìm được cửa ra, Hàn Thừa Nghị liền có nhiệt huyết, cõng Nhạc Tuyết Vi trên lưng đi về hướng gió.
Hang động rất yên tĩnh, tiếng bước chân anh đi trên mặt đất phát ra tiếng xoàn xoạt.
"Tiểu Tuyết, em có sợ không? Nếu sợ, anh nói chuyện cùng em, như vậy em sẽ biết anh ở đây, sẽ không sợ." Hàn Thừa Nghị một bên đi về phía trước, một bên cười như trẻ con, hành động này có chút nhược trí, nhưng trước mặt người đang yêu một chút cũng không giống là giả.
"Em biết không, em chính là một tiểu bạch nhãn lang chưa lớn, anh đào tim đào phổi đối với em như vậy, ngay cả ba mẹ anh cùng anh cả anh còn chưa đối tốt đến thế. Em cái tiểu phôi đản[3], vậy mà thực sự nói chia tay. Anh không phải đã giải thích rồi sao? Anh và Kiều Vũ Vi thật sự không có gì, Hàn Thừa Nghị anh dám làm dám chịu, có là có, không có là không có! Còn về đứa bé..."
[3] Phôi đản: trứng thối :))
Nói đến đứa bé, đôi mắt Hàn Thừa Nghị ươn ướt, ngón út bên tay trái vô thức cử động một chút, bản thân anh lại không có cảm giác.
“Em nghĩ anh không đau lòng ư? Đứa bé là em một nửa anh một nửa, huống chi, em cũng là của anh. Em nghĩ xem, anh có bao nhiêu đau đớn? Em luôn là hỏi anh tại sao, anh nếu có thể nói đã sớm nói. Nhưng Tiểu Tuyết, anh thật sự không thể cho em biết. Anh kết hôn với em, là muốn cho em một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc cùng anh, anh muốn xây cho em một căn nhà, muốn em hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nhưng Tiểu Tuyết, con người anh… Mười năm này, đã làm quá nhiều chuyện xấu. Vì để Hàn gia tồn tại, có việc thiếu đạo đức nào mà anh chưa làm qua? Haha… Em nếu biết, nhất định sẽ nói anh không phải người. Không sai, Tiểu Tuyết, chính anh cũng biết bản thân không phải người.
Nhưng mà Tiểu Tuyết, anh đời này, ngay cả bản thân cũng có thể ra tay tàn nhẫn, nhưng với em… anh luyến tiếc, không nỡ nhẫn tâm."
Nói rồi, khóe mắt tràn ra dòng chất lỏng ẩm ướt, thở dài, “Tiểu Tuyết, thực xin lỗi, anh thiếu em… thiếu ngươi một đứa bé, anh, anh không có cách nào trả lại em, thực xin lỗi, anh đã thiếu em quá nhiều!”
Gió thổi lướt qua mặt, Hàn Thừa Nghị nghiêng đầu qua một bên, nước mắt được làn gió hong khô đi. Người trên lưng lại càng lúc càng lạnh lẽo, Hàn Thừa Nghị vuốt tay cô, lòng cũng theo từng tấc mà lạnh theo.
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị bắt mạch ở cổ tay Nhạc Tuyết Vi, so với vừa rồi lại càng yếu ớt hơn. Làm sao bây giờ, nếu Tiểu Tuyết không ăn chút gì đó, nhất định sẽ bị đau đầu, cơn đau đầu này sẽ mang đến hậu quả gì, anh không biết cũng không muốn biết.
Lòng nóng như lửa đốt đem Nhạc Tuyết Vi sửa lại ôm vào ngực, Hàn Thừa Nghị ngồi xổm trên mặt đất, từng đợt sợ hãi nảy lên trong lòng. Đột nhiên, cả người rùng mình, không còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy.
Hàn Thừa Nghị rút con dao bên hông ra, đem Nhạc Tuyết Vi dựa vào trong ngực mình, hai tay đặt ở trước người cô. Ánh dao phản chiếu trên mặt anh, phối hợp với biểu tình kiên quyết dứt khoát lúc này của anh, người đàn ông này tản ra một loại khí chất anh tuấn đến cực hạn.
Tay phải anh nắm con dao, tay trái nâng cao lên, sau đó lưỡi dao sắt bén cắt qua tay trái, từ miệng vết thương ào ạt chảy ra dòng chất lỏng màu đỏ ấm áp.
Hàn Thừa Nghị nhanh chóng đem miệng vết thương đến bên môi Nhạc Tuyết Vi, lẩm bẩm, "Tiểu Tuyết, đây này... bên trong máu cũng có đường phân[4], em uống một chút, uống nhiều hẳn là sẽ không phải khó chịu như vậy, biết em hiện tại rất khó chịu, chỉ là hiện tại nói không nên lời có phải không?"
[4] Đường phân: Đường phân là con đường chuyển hóa chuyển glucose C6H12O6 thành pyruvate, CH3COCOO− + H+
Nhạc Tuyết Vi nhắm hai mắt, đôi môi dán vào cánh tay anh, máu tươi từng chút một tiến vào trong miệng cô, chậm rãi chảy từ thanh quản đến dạ dày. Hàn Thừa Nghị rất cẩn thận, động tác nhẹ nhàng, sợ cô sặc, bởi người hôn mê rất dễ bị sặc.
Cho Nhạc Tuyết Vi chút máu, sau đó lại ôm cô làm ấm, Nhạc Tuyết Vi vẫn không tỉnh lại, bất quá mạch đập lại không có dấu hiệu suy yếu nữa, tay chân cũng không còn lạnh lẽo.
"Tiểu Tuyết, có mệt không? Nghỉ ngơi tốt rồi chúng ta tiếp tục đi."
Hàn Thừa Nghị lần nữa cõng nhạc Tuyết Vi trên lưng, bước chân tiếp tục đi về phía trước. Càng đi, độ dốc dưới chân càng cao, xem ra là đang đi trên sườn núi, tiến lên phía trên.
Phía trước dần dần hiện ra chút ánh sáng, chiếu lên địa thế, cửa ra có lẽ là ở trên mặt đất. Hàn Thừa Nghị lập tức vui vẻ, "Tiểu Tuyết, thấy không? Phía trước có ánh sáng, chúng ta sắp đi ra ngoài rồi!"
Nói rồi, bước chân liền nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã bước tới cửa động.
Hàn Thừa Nghị một lần nữa thả Nhạc Tuyết Vi xuống ôm vào trong ngực, lại đưa miệng vết thương đến bên miệng Nhạc Tuyết Vi, "Tiểu Tuyết, em uống hai lần nữa, nơi đây là hoang đảo, anh không biết tình huống bên ngoài như thế nào, phòng ngừa vạn nhất anh bị cái gì cắn, muốn cho em hai ngụm cũng không được."
"Tốt, đủ rồi chứ? Đủ rồi, đủ rồi thì chúng ta nỗ lực hơn, đi ra ngoài a!"
Hàn Thừa Nghị tự hỏi tự đáp vui vẻ vô cùng, ngữ khí kia hoàn toàn là ở một đứa trẻ.
Cõng Nhạc Tuyết Vi trên lưng đi tới cửa động, sợ cành cây quét qua làm cô bị thương, cố ý đem cô sửa lại ôm vào trong lồng ngực, dùng cái ôm che chắn cho cô.
Rốt cục, hai chân Hàn Thừa Nghị dừng ở cửa động, trước mặt là một mảnh đất rộng lớn.
"Tiểu Tuyết, ra ngoài rồi!"
Hàn Thừa Nghị một bên nói một bên cúi đầu nhìn Nhạc Tuyết Vi, sắc mặt cô tốt lên rất nhiều, xem ra là máu anh đã phát huy tác dụng, như vậy thật tốt.
Đây là một con đường dốc, Hàn Thừa Nghị cõng Nhạc Tuyết Vi từ lòng đất đi lên, tiếp tục hướng phía trước đi xuống thêm vài bước sẽ trực tiếp tới bờ biển, Hàn Thừa Nghị trong lòng vui mừng, nơi đó tầm nhìn thoáng đãng, cho dù không có thiết bị định vị, Nghê Tuấn muốn tìm thấy bọn họ cũng dễ dàng hơn nhiều.
Đương lúc Hàn Thừa Nghị chuẩn bị ôm Nhạc Tuyết Vi đi xuống, lại không phát hiện trên nhánh cây hai bên có rắn đang tới gần bọn họ.
Có lẽ rắn nghe được mùi máu trên cánh tay Hàn Thừa Nghị, sau đó nó liền cắn một ngụm lên trên miệng vết thương của anh.
"Ai da!"
Hàn Thừa Nghị ăn đau, bỗng nhiên phản ứng lại, muốn vùng cánh tay ra, nhưng Nhạc Tuyết Vi vẫn còn ở trong lồng ngực anh! Vì thế một tay đỡ lấy Nhạc Tuyết Vi, cánh tay trái hung hăng vung lên ném con rắn ra, hai chân đạp lên thân hình dài bảy tấc của nó, đè mạnh hai ba lần, con rắn liền mất đi sinh khí.
Nhưng Hàn Thừa Nghị lại cảm giác không được tốt, sau một lát, đầu của anh bắt đầu choáng váng. Không xong, đây là rắn độc!
"Tiểu Tuyết..."
Hàn Thừa Nghị trước khi mất đi tri giác cố gắng dùng hết sức đẩy Nhạc Tuyết Vi xuống dưới sườn núi, trên mặt đất này quá nguy hiểm, không biết có còn con rắn độc thứ hai nào hay không, Tiểu Tuyết từ nơi này trượt đến bờ biển, ít nhất không cần lo lắng điểm này.
Anh chỉ kịp tự hỏi đến đó, trước mắt liền tối sầm, thân hình cao lớn mạnh mẽ ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự...
Nhạc Tuyết Vi từ trên sườn núi rơi xuống, trực tiếp lăn tới gần bờ biển, nước biển không ngừng đánh lên người cô, nhưng cô vẫn không có nửa điểm dấu hiệu tỉnh lại.
Cách đó không xa, một chiếc thuyền cũ nát nhập cư trái phép vừa lúc chạy qua.
Trên thuyền là một người đàn ông trung niên cầm kính viễn vọng trong tay, bỗng nhiên phát hiện thấy Nhạc Tuyết Vi đang nằm gần bờ biển.
"Ê... Mau xem mau xem, bên kia có người!"
"Đi, có người thì sao? Kệ bà nó!"
"Không phải a! Đại ca anh xem, hình như là con gái!"
"Cái gì? Con gái?" Một người khác nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo, đoạt lấy kính viễn vọng, duỗi dài cổ nhìn về phía bờ biển, vừa nhìn vừa tham lam cười, "Hà hà! Quả thật là con gái!"
"Mau ghé thuyền vào nhìn xem nhan sắc thế nào. Nhanh lên!"
"Ừ..."
Thuyền nhập cư trái phép đổi phương hướng, chạy tới nơi Nhạc Tuyết Vi nằm gần bờ biển. Rất nhanh đã tới bờ, hai gã đàn ông trung niên nhảy xuống, chạy tới chỗ Nhạc Tuyết Vi.
"Ha ha... Không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy! Lần này được gửi tới hàng tốt rồi! Nhìn xem có còn sống hay không?"
Hai người ngồi xổm xuống xem xét mạch đập và hơi thở của Nhạc Tuyết Vi, tham lam trong mắt càng sâu, "Còn sống! Có lẽ không cẩn thận bị rơi xuống biển, mặc kệ, trước đem lên thuyền, đụng tới chúng ta, coi như cô ta xui xẻo!"
Hai người hợp lực, đem Nhạc Tuyết Vi đang hôn mê lên thuyền.
Mà lúc này, Nghê Tuấn đang đứng ở nơi máy bay trực thăng đáp xuống, vẻ mặt nghiêm túc chất vấn cấp dưới, "Tam thiếu đâu?"
"Không biết, là Tam thiếu bảo chúng tôi tách ra, nói như thế càng dễ tìm hơn..."
"Cư nhiên lại nói với tôi không biết? Thiết bị định vị đâu? Cũng vô dụng?" Thanh âm Nghê Tuấn lạnh băng.
"Không biết a, tách ra mới phát hiện căn bản không thu được tín hiệu của Tam thiếu..."
Chát! Nghê Tuấn giơ tay lên, một cái tát đáp xuống trên mặt người anh em, "Tất cả đều là phế vật! Phi công bay lên trời tìm, dưới mặt đất cũng đừng ngừng tìm kiếm!"
"Vâng!"
Ánh sáng ảnh đảm chiếu xuống, rốt cuộc tìm thấy Hàn Thừa Nghị trên sườn dốc gần bờ biển.
"Tam thiếu!" Nghê Tuấn nhanh vọt lên, đỡ lấy Hàn Thừa Nghị, lúc này môi Hàn Thừa Nghị đã thâm tím, hàm răng cắn chặt, thậm chí cả mắt cũng nhắm chặt thành một đường thẳng.
Tình huống này, người khác có thể không rõ, nhưng Đệ Nhất Sát Thủ Nước C Nghê Tuấn đã trải qua vô số sinh tử rèn luyện sao có thể không rõ? Tam thiếu đây là bị trúng độc!
Sao lại thế này? Với bản lĩnh của Tam thiếu, sao có thể sẽ nằm chật vật ở đây? Ba lô trên người cũng sớm không có tung tích. Còn có, Tam thiếu phu nhân đâu? Tam thiếu không tìm được Tam thiếu phu nhân? Này... Tam thiếu không tìm được Tam thiếu phu nhân sao có thể khiến cho bản thân ngã xuống?"
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
31 chương
60 chương
69 chương
67 chương
29 chương
59 chương
60 chương
52 chương