Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 200
Editor: Nguyễn
“Tam, tam thiếu?”
Tài xế nhìn thấy Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi ra, mà Nghê Tuấn không đi theo phía sau, lắp bắp kinh hãi, tình huống này là như thế nào?
“Mở cửa!” Hàn Thừa Nghị giống như ăn hỏa dược, ai gặp anh thì người đó xui xẻo.
“Dạ!”
Tài xế không nói một câu vô nghĩa, chạy nhanh mở cửa xe, Nhạc Tuyết Vi còn ở trong lòng ngực anh, liều mạng giãy giụa, “Buông tôi ra, đồ cường đạo lưu manh.”
Hàn Thừa Nghị ném Nhạc Tuyết Vi vào trong xe, phân phó tài xế: “Lái xe!”
“Đi, đi đâu ạ?” Tài xế run rẩy hỏi, tình huống này làm tài xế khó xử!
“Ngươi nói đi đâu? Về biệt thự!” Hàn Thừa Nghị rất muốn nện một quyền vào đầu tên lái xe như đầu heo này.
“Dạ……” Tài xế bị dọa không nhẹ, giẫm chân ga, xe ‘vèo’ một cái liền đi.
Không biết tại sao, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy này tình hình thật sự rất buồn cười, nở nụ cười. “Ha ha…… Ha ha…… Ai da, cười chết ta! Sao lại buồn cười như vậy? Ha ha……”
Nhạc Tuyết Vi cười rộ lên, đúng như tên của cô, tường vi trong tuyết, đã thuần khiết lại kiều diễm, Hàn Thừa Nghị vốn đang nổi điên bởi vậy mà nháy mắt lại xuôi xuống, ánh mắt trở nên nhu hòa, cầm lòng không đậu mà cầm tay, hôn cô một cái.
“Nha đầu hư, không thấy anh tức giận sao? Sao lại cười?”
Bị Hàn Thừa Nghị hôn, Nhạc Tuyết Vi không cười, đông cứng rút tay về, cùng anh bảo trì khoảng cách nhất định, ôm tay nhìn anh, “Không thể cười sao? Bộ dáng này của anh, giống như là đang ghen, chẳng lẽ không thể cười sao?”
Cái gì mà trầm trồ khen ngợi? Rõ ràng anh đang ghen!
Hàn Thừa Nghị không có mặt mũi thừa nhận, mạnh miệng trả lời lại một cách mỉa mai: “Ghen? Thật đúng là buồn cười! Nhạc Tuyết Vi, anh chỉ muốn nhắc nhở em, em là người đã có chồng, đã trễ thế này, cùng một người đàn ông đến đây rất dễ dàng bị người ta nói! Em không bận tâm mặt mũi, nhưng Hàn Thừa Nghị anh không thể làm vậy!”
Nhạc Tuyết Vi nâng tay hướng Hàn Thừa Nghị, nhíu mày nói, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Tôi chỉ đùa một chút, chẳng lẽ sẽ thật sự nghĩ anh ghen sao? Tôi tự hiểu được, tự biết tôi chỉ có mấy cân lượng, tôi nào có bản lĩnh làm anh ghen? Nhiều nhất cũng chỉ là Hàn tổng không chịu được đồ vật của mình bị người khác chạm vào thôi.”
Chuyện này sao lại biến thành như vậy? Hàn Thừa Nghị hối hận muốn một phát cắn đứt đầu lưỡi! Nếu biết mạnh mẽ chống lại làm Tiểu Tuyết hiểu lầm, anh nhất định sẽ thừa nhận mình ghen tỵ.
“Tiểu Tuyết……”
Mất bò mới lo làm chuồng thì đã chậm.
Nhạc Tuyết Vi nhắm mắt lại dựa vào cửa sổ xe, không thèm để ý tới Hàn Thừa Nghị.
Di động cô rung lên trong túi, Nhạc Tuyết Vi mới nhớ tới cô quên mất Lương Tư Văn, nhanh chóng nghe điện thoại: “Alo? Sevin…… Thật ngại quá, tôi có chút chuyện, đêm nay tôi không thể mời anh ăn cơm, hôm khác nhé! Hôm khác tôi mời anh.”
“Có việc? Không sao, cô đi đi, còn dịp khác mà. Tôi ở thành phố T nghỉ ngơi một thời gian, còn cơ hội gặp mặt, tôi ở hào phòng, nếu cô có thời gian thì gọi cho tôi, tôi hy vọng có thể gặp cô một lần trước khi rời đi.”
Lương Tư Văn thực săn sóc không hỏi Nhạc Tuyết Vi có chuyện gì, hơn nữa còn nói rõ hành trình của anh.
Nhạc Tuyết Vi nhớ kỹ, nói có thời gian sẽ liên hệ. “Được, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, trong xe an tĩnh quỷ dị, ánh mắt Hàn Thừa Nghị giống như bàn ủi dừng trên người Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi giả vờ không phát hiện, nhắm mắt lại tiếp tục hờ hững.
“Đó là ai? Chính là người đàn ông em hẹn?” Hàn Thừa Nghị lại không chịu để yên.
Làm một sinh vật giống đực có tính công kích rất mạnh, Hàn Thừa Nghị nhạy bén ngửi được hương vị kẻ địch, sinh ra bản năng phải bảo vệ con mồi. Tiểu Tuyết là của anh, dù là ai cũng đừng hòng mơ tưởng thọc gậy bánh xe!
Nhạc Tuyết Vi hờ hững, coi như không nghe thấy.
“Không nói lời nào? Không nói lời nào thì anh có thể điều tra, em ở bên anh lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết bản lĩnh của anh sao?” Giọng Hàn Thừa Nghị trở nên tức giận, anh lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Nghê Tuấn.
“Alo, Nghê Tuấn, ta……”
“Anh!” Nhạc Tuyết Vi đột nhiên mở mắt ra, đoạt di động của anh, hét lên, “Anh điên rồi, anh cho rằng anh ấy là ai? Anh ấy là người quen của tôi ở nước A, anh ấy đến thành phố T, tôi với anh ấy chỉ là gặp mặt, ăn một bữa cơm mà thôi! Chúng tôi là quan hệ trong sáng. Anh cho rằng mỗi người đều giống anh sao? Trai gái ở bên nhau là chuyện như vậy sao? Anh lạm tình, một chân đạp nhiều thuyền, đó là chuyện của anh! Đừng nghĩ tôi cũng giống anh!”
Hàn Thừa Nghị bị đoạt di động, chẳng những không tức giận, mà tâm tình của anh lại rất tốt! Anh thích Tiểu Tuyết quát anh, vô cớ gây sự với cô! Tiểu Tuyết là của anh, dù giận hay làm nũng, đều chỉ có thể làm với một mình anh!
Nhưng anh cũng không bởi vậy mà xem nhẹ chuyện vừa rồi.
“Em nói thật sao? Thật sự chỉ là ăn cơm, không có gì khác?”
“Không có!” Nhạc Tuyết Vi trừng anh một cái, quát, “Nói đúng hơn, đến ăn cũng chưa kịp ăn, anh vừa lòng chưa? Anh đừng làm bảo những người đó đi quấy rối người ta, người ta cũng không trêu chọc anh. Có nghe hay không?”
“Em ra lệnh cho anh?” Hàn Thừa Nghị tâm tình rất tốt, câu môi, chỉ cần là Tiểu Tuyết nói, anh sẽ vui vẻ đồng ý.
Nhạc Tuyết Vi thật không biết nên trả lời như thế nào, sao anh lại hỏi như vậy? Ra lệnh cho anh? Anh nói giỡn thành nghiện sao?
“Tôi ra lệnh cho anh? Tôi có tư cách ra lệnh cho anh? Tôi là gì của anh? Niềm vui mới hay tình yêu cũ? Tôi có thể ra lệnh cho anh sao?” Nhạc Tuyết Vi không kiên nhẫn nhíu mi, “Ta xin anh, cầu xin anh đó?”
Lại nói sai rồi! Lần này Hàn Thừa Nghị thật muốn tát mình một cái, ngốc thật? Sao không nói một câu dễ nghe? Lại nói làm Tiểu Tuyết tức giận.
“Anh sai rồi, đều là anh không tốt, anh không điều tra, không quấy rầy…… Được không? Em nói gì, anh đều nghe hết!” Hàn Thừa Nghị hoàn toàn bại hạ trận, cùng người mình yêu đấu, chưa cần đấu đã tự thua.
Trải qua một hồi, trong lòng Nhạc Tuyết Vi cũng không chịu nổi, không cắt đứt với Hàn Thừa Nghị, tình hình càng ngày càng rối làm cô cực kỳ bực bội.
Xe tiến vào biệt thự, dừng ở cửa chính, không đợi Hàn Thừa Nghị mở cửa xe cho Nhạc Tuyết Vi, tự cô đã đi xuống, tự giác đi vào bên trong.
Trong lòng Hàn Thừa Nghị vui vẻ, vội vàng đuổi theo Nhạc Tuyết Vi, lấy lòng nói: “Em chưa anh gì, anh bảo phòng bếp làm cho em ít đồ ăn, em có muốn ăn món gì không?”
“Không cần! Tôi không đói!”
Nhạc Tuyết Vi mặc kệ anh, chẳng lẽ anh cho rằng cô và anh hòa thuận? Thật buồn cười. Vào cửa, thay giày, đi thẳng đến thư phòng trên lầu.
Hàn Thừa Nghị theo sát phía sau, đi theo cô vào thư phòng.
Nhạc Tuyết Vi tìm kiếm trên giá sách, cô không nhớ rõ cô để chứng minh thư ở đâu, nhưng cô khẳng định mình không để trong tủ khóa, hay là ở ngăn kéo?
“Tiểu Tuyết, em tìm gì thế? Anh tìm giúp em……”
“Tìm chứng minh thử để hiến gan cho Kiều Vũ Vi” Nhạc Tuyết Vi thuận miệng đáp.
Sắc mặt Hàn Thừa Nghị lại không tốt, anh không muốn để Nhạc Tuyết Vi hiến gan, dù chuyên gia khẳng định sẽ không tổn hại đến sức khỏe của cô. Nhưng lại lấy gan trong bụng Tiểu Tuyết! Cái này bảo anh sao mà chịu được?
Nhưng Nhạc Tuyết Vi kiên trì như vậy, anh không có cách nào khác. Đương nhiên, anh sớm biết, ngoài miệng cô lợi hại, nhưng kỳ thật bên trong lại tốt hơn bất kỳ ai, nếu không chuyện hiến gan lớn như vậy, cô sẽ không đáp ứng dứt khoát như vậy, thái độ còn cường ngạnh như vậy.
Yêu cô, chỉ có thể bởi vậy mà càng ngày càng nhiều.
Nhạc Tuyết Vi tìm kiếm ở ngăn kéo, đột nhiên thấy một túi văn kiện màu vàng, nói thầm nói: “Là cái này sao? Ở trong túi văn kiện này sao?”
Lúc này Hàn Thừa Nghị cũng không để ý túi văn kiện này là gì.
Chỉ thấy Nhạc Tuyết Vi mở túi văn kiện ra, bên trong lại không phải là chứng minh thư, mà là báo cáo DNA của Kiều Vũ Vi và một người đàn ông! Lúc ấy bị Hàn Thừa Nghị tiện tay để trong ngăn kéo, anh không để ý, cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ bị Nhạc Tuyết Vi mở ra.
“Đây là cái gì?” Nhạc Tuyết Vi rút ra báo cáo, đồng thời Hàn Thừa Nghị cũng nhớ tới đó là cái gì.
“Tiểu Tuyết……” Hàn Thừa Nghị đột nhiên có loại dự cảm xấu, cảm giác lại sắp có chuyện xấu! Nhưng tình huống trước mắt này, anh muốn ngăn cản đã không có khả năng.
Nhạc Tuyết Vi xem xong báo cáo, thần sắc thực cổ quái. Cô không cách nào hình dung cảm thụ trong lòng, nhìn đến tư liệu kia, cô á khẩu, không nói gì được! Trong báo cáo, mẫu A là Kiều Vũ Vi, mẫu B là người đàn ông trung niên giấu tên, nhưng kết quả lại là trùng khớp 99.9%?
Đây nói lên điều gì? Kiều Vũ Vi không phải chị cùng cha khác mẹ với cô sao? Nói cách khác, người cha cô hận mười mấy năm, trên thực tế không phản bội mẹ cô? Đột nhiên sự thật làm Nhạc Tuyết Vi ngạc nhiên, không có lời gì để nói!
Nhạc Tuyết Vi chậm rãi đem tầm mắt chuyển hướng Hàn Thừa Nghị, giơ báo cáo trong tay, chất vấn anh: “Sao anh có thứ này?”
“Đây……” Hàn Thừa Nghị biết, sợ là Tiểu Tuyết lại hiểu lầm, sớm đã luống cuống, hốt hoảng giải thích, “Em nghe anh nói, lúc ấy ba em còn hôn mê, em lại vừa sảy thai, cho nên anh chưa nói, anh sợ em……”
Giải thích hiển nhiên là phí công!
“Sợ tôi cái gì?” Nhạc Tuyết Vi cười lạnh đánh gãy Hàn Thừa Nghị, ánh mắt mang theo cừu hận căm tức nhìn anh, “Sợ tôi nói chuyện Kiều Vũ Vi là đứa con hoang ra? Hàn Thừa Nghị, anh còn muốn nói gì? Anh thật đúng là tình sâu vô cùng với Kiều Vũ Vi! Anh sợ chị ta sẽ chịu không nổi sao?”
“Tiểu Tuyết, anh……” Hàn Thừa Nghị hết đường chối cãi, hối tiếc không kịp.
“Ha ha……” Nhạc Tuyết Vi ngửa mặt lên trời cười to, “Anh thật là có tâm! Nếu không phải tôi phát hiện thứ này, ba tôi phải cõng tội danh phản bội mẹ tôi cả đời! Vì Kiều Vũ Vi, anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Anh vì chị ta như vậy, còn luôn miệng nói trong lòng chỉ có tôi? Anh muốn tôi tin anh như nào? Tôi tin anh, nhưng anh có thể tin tôi sao?”
Báo cáo bị ném về phía Hàn Thừa Nghị, trang giấy tung bay ở giữa không trung, rồi rơi xuống đất. Nhạc Tuyết Vi đau lòng mở cửa rời đi, từ đây về sau, cô không còn chút hy vọng hão huyền với Hàn Thừa Nghị!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
31 chương
60 chương
69 chương
67 chương
29 chương
59 chương
60 chương
52 chương