Editor: Nghiên Hy Nhạc Tuyết Vi không nhìn anh, cũng không giãy dụa, chỉ nhàn nhạt nói: "Buông tay ra, em rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút." "Được, anh đỡ em nằm xuống." Hàn Thừa Nghị nghe theo lời Nhạc Tuyết Vi đỡ cô nằm xuống, Nhạc Tuyết Vi không để ý tới anh nữa, mệt mỏi xoay người nhắm mắt lại, người bên này đã khiến cô mất hết ý chí, cũng lười nói chuyện với anh nữa, nói nhiều, cũng chỉ chỉ vô dụng như lời nói nhảm. Thế nhưng, khi Nhạc Tuyết Vi vừa nằm xuống, sau lưng liền có một cỗ thân thể ấm áp dính lấy cô. Là Hàn Thừa Nghị, anh giang hai cánh tay, êm ái ôm Nhạc Tuyết Vi vào lòng. Đôi môi ướt át chậm dãi hôn vào cổ cô, Nhạc Tuyết Vi cảm giác vô cùng khó chịu, đang định phát tác. Hàn Thừa Nghị vậy mà lại ngừng động tác lại, nhẹ nhàng ôm cô, giọng nói ôn nhu: "Ngủ đi, anh xoa đầu giúp em." Lông mày Nhạc Tuyết Vi nhíu lại, cả người không kiềm chế được run rẩy! Người đàn ông này, anh ta đang có tâm tính dạng gì, sau khi "giết" đứa con của cô, còn có thể coi nhưng không có chuyện gì mà ôm cô, cùng cô thân mật? Anh làm được, nhưng Nhạc Tuyết Vi cô không tiếp thụ nổi. "Anh đi ra." Nhạc Tuyết Vi không chút lưu tình đuổi Hàn Thừa Nghị, nếu còn bị anh ôm thêm dù chỉ một giây đi nữa, chắc cô sẽ không kìm được mà gắt lên mất. "Tiểu Tuyết..." Hàn Thừa Nghị ôm cô, nhưng không có dấu hiệu ngừng lại. "Tôi bảo anh đi ra!" Nhạc Tuyết Vi nóng nảy từ trên giường ngồi dậy, mới vừa rồi đã bình tĩnh lại bị anh kích động, dùng cả tay chân đẩy Hàn Thừa Nghị: "Em bảo anh đi ra, em không muốn thấy anh! Anh giết chết con của chúng ta, em sao có thể coi như không có chuyện gì nằm một chỗ với anh? Em chán ghét anh, anh đi đi, đừng đụng vào em!" "Được được được." Nhạc Tuyết Vi quả thực có chút kích động, Hàn Thừa Nghị chỉ có thể tạm thời không đến gần cô. Bác sĩ có dặn qua, lúc này không nên để cô chịu tức giận, chuyện này đối với cô có ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe sau này. "Được rồi, em nghỉ đi, anh ra ngoài trước, nghe lời anh, được không?" Nhạc Tuyết Vi thở hổn hển, phòng bị nhìn chằm chằm Hàn Thừa Nghị, rất sợ anh không nghe lời mà đến gần cô. Sau khi nhìn thấy anh thật sự xuống giường, không có hành động gì khác, Nhạc Tuyết Vi mới một lần nữa mệt mỏi nằm xuống mép giường, cô quá mệt mỏi, không còn chút lực nào để cãi vã với anh nữa. Hàn Thừa Nghị yên tĩnh đứng một bên, đến khi cô nằm xuống, mới rón rén đến gần đắp chăn lại cho cô, sau đó xoay người tắt đèn phòng. Quay đầu nhìn lại, đã thấy chiếc chăn anh mới giúp đắp lại đã bị cô đá văng. Hàn Thừa Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, lại một lần nữa bước tới kéo chăn đắp lại cho cô. Thế nhưng lại một lần nữa bị Nhạc Tuyết Vi đá văng. Anh cuối cùng dứt khoát ngồi ở cạnh giường nhìn cô, Nhạc Tuyết Vi lúc này mới yên tĩnh. Cũng không lâu lắm, tác dụng thuốc bắt đầu có hiệu quả, cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ngủ thật lâu, tỉnh lại lần nữa, đã là sáng ngày thứ hai. Cô bị một tiếng động lớn bên ngoài đánh thức, hình như có người ra ra vào vào dọn dẹp thứ gì đó ở bên ngoài. Thỉnh thoảng nghe được thanh âm: "Cái này để chỗ này, những thứ này không được động tới, để xuống là được... được rồi, đi ra ngoài đi!" Dần dần yên tĩnh lại, giống như tất cả những người dọn đồ khi nãy đã đi hết. "Mọi chuyện xong rồi chứ?" Bất chợt vang lên thanh âm của Hàn Thừa Nghị. "Tam thiếu yên tâm, mọi chuyện đã xong, trong vòng 24 giờ bọn sẽ thay phiên nhau trông nom thiếu phu nhân, sẽ không xảy ra sơ xót gì." Âm thanh này mặc dù bé, nhưng Nhạc Tuyết Vi dựng lỗ tai lên nghe vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, lúc này liền không nhịn được cười. Cho người trông cô 24 giờ? Sợ cô chạy, bày ra cái dáng vẻ thâm tình này cho ai nhìn? Còn không phải là vì cô sao? Tiếng bước chân lộp bộp truyền tới, Nhạc Tuyết Vi vội vàng nằm xuống, kéo chăn lên nhắm mắt giả vờ ngủ, cô bây giờ dù nhìn cũng không muốn nhìn thấy Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị đẩy cửa phòng bước vào, ngồi xuống cạnh mép giường, đưa tay xoa nhẹ gò má cô, hành động này của anh khiến cho Nhạc Tuyết Vi không nhịn được mà run lên, Hàn Thừa Nghị phát hiện, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, ngay sau đó cười đáp: "Tỉnh rồi à? Vậy mau đứng lên đi, ngủ lâu như vậy, mau dậy ăn một chút, để bụng đói không tốt!" Nhạc Tuyết Vi không để ý tới anh, nhắm hai mắt không nhúc nhích, chẳng qua là vẻ mặt của cô lại hoàn toàn bán đứng cô rồi. Ngay sau đó, một hơi thở ấm ấp quen thuộc đến gần cô, trên môi cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng, tiếp đó một đầu lưỡi xông vào miệng cô, có ý đồ cạy môi cô ra để tiến vào. Nhạc Tuyết Vi sống lưng vụt lên một tia lạnh lẽo, mở bừng mắt ra, nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, khiếp sợ đến không còn gì để nói. Anh tại sao lại đối xử với cô như vậy? Sự căm hận dâng lên mãnh liệt, Nhạc Tuyết Vi đưa tay lên tóm lấy Hàn Thừa Nghị, há miệng hung hăng ngậm lấy môi anh cắn một cái thật mạnh. Máu tươi rỉ ra từ trên môi Hàn Thừa Nghị, trong lưỡi truyền đến một mùi máu tanh. Hàn Thừa Nghị bỗng dưng mở mắt ra, lông mày sít chặt, nhưng lại không động đậy, giữ nguyên tư thế đó, để mặc cho Nhạc Tuyết Vi cắn. Máu tươi từ miệng anh tràn ra, dần dần hòa vào môi cô. "..." Dựa vào nhau gần như vậy, trong con ngươi của mỗi người đều hiện lên hình ảnh của đối phương. Nhạc Tuyết Vi nhìn dáng vẻ anh vẫn không nhúc nhích, cuối cùng cũng phải chịu thua trận, chán nản buông anh ra, nghiêng người sang, không lên tiếng lại nằm xuống kéo chăn đắp lại, cả người cuộn tròn lại, từng chút, từng chút run rẩy. "Tiểu Tuyết?" Khóe miệng Hàn Thừa Nghị vẫn không ngừng chảy máu tươi, anh cũng không để ý tới, đưa tay về phía Nhạc Tuyết Vi, nhẹ nhàng kéo chăn ra, không ngoài suy đoán thấy Nhạc Tuyết Vi đang ôm mặt nghẹn ngào khóc nấc không thành tiếng. Một người mẹ mất đi đứa con của mình, Hàn Thừa Nghị biết, anh làm như vậy là không đúng, cả đời này vô luận anh có yêu thương cô thế nào cũng không đủ nữa. "Tiểu Tuyết, đừng khóc, sẽ đau mắt đó, nín đi được không?" Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng chạm vào da thịt mềm mại của cô, lau đi những giọt nước mắt, cùng vết máu loang lổ trên khóe miệng. Nhạc Tuyết Vi hất tay anh ra, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn anh, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm anh như vậy. Cô thật không hiểu tại sao, sau những chuyện đã xảy ra, anh vẫn có thể coi như không có gì ngồi nói với cô những lời này. Người đàn ông này, cô đấu không lại, chẵng lẽ cô cứ như vậy bị anh khống chế trong lòng bàn tay, muốn làm gì thì làm sao? Không, không thể nào! Cô đã mất đi đứa con, cô sẽ không để bản thân mình chịu tổn thương thêm nữa. Cô nhất định phải nghĩ biện pháp rời xa anh, không để anh được như ý. Nhạc Tuyết Vi sau khi trở về từ bệnh viện thì Hàn Thừa Nghị cũng ở nhà với cô luôn, rất nhiều ngày anh không vẫn chưa đến công ty. Mọi chuyện đều được anh giải quyết trong thư phòng, hội nghị thì họp qua video call, những việc có thể giao cho Nghê Tuấn thì liền giao hết cho cậu ta. Có cuộc đàm luận thất bại, bắt buộc anh phải ra mặt thì anh mới miễn cưỡng đi một chuyến, nhưng làm xong sẽ trở về rất nhanh. Chẳng qua là để cho người hầu trông nom, anh không yên tâm, anh phải tự mình lo cho cô. Anh sẽ không nói, cũng không giải thích, rất nhiều chuyện, có giải thích cũng không được. Anh hy vọng dùng loại phương thức này để cho Nhạc Tuyết Vi biết, cô đối với anh quan trọng biết bao nhiêu. Nhưng thật sự, anh đã đánh giá thấp đau đớn trong lòng Nhạc Tuyết Vi rồi. "Em đang nghĩ gì vậy, xuất thần như vậy?" Hàn Thừa Nghị xử lý xong công việc trên tay, trở lại phòng ngủ, liền thấy Nhạc Tuyết Vi đang ngẩn người nhìn chằm chằm lên trần. "Ừ..." Nhạc Tuyết Vi đáp một tiếng, đây là câu đầu tiên cô nói với anh sau những ngày này, "Không có việc gì làm, đếm một chút xem trên trần nhà có mấy đóa hoa." "..." Hàn Thừa Nghị hơi ngạc nhiên, anh còn tưởng lần này cô vẫn như vậy không thèm để ý đến anh, không nghĩ tới cô nói chuyện. Chẳng qua là một câu đáp lại đơn giản, nhưng lại khiến anh mừng rỡ như điên. Khó nén nổi vui mừng, Hàn Thừa Nghị thử bước tới nắm lấy tay Nhạc Tuyết Vi. Cô cũng không có giãy dụa, cũng không giống phản ứng của hai ngày trước, mà là nghiêng mặt sang nhìn anh, đôi tay nhỏ bé khẽ cọ một cái. Hàn Thừa Nghị chỉ cảm thấy một cỗ ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay rồi đi thẳng vào trái tim anh. "Tiểu Tuyết..." Hàn Thừa Nghị nhỏ giọng gọi cô, rất sợ đây chỉ là một giấc mộng. Nhạc Tuyết Vi khẽ nhếch khóe miệng, nâng tay lên khẽ chạm vào mặt Hàn Thừa Nghị, đầu ngón tay tỉ mỉ vuốt ve làn môi anh. Khuôn mặt ửng hồng khẽ nhăn lại, ảo não than nhẹ: "Thật xin lỗi, cắn anh bị thương, có đau không?" Hàn Thừa Nghị chợt ngẩn người, không tự chủ ôm cô vào lòng. Anh không đau, so với nỗi đau của cô thì anh có đáng là gì? Chảy máu thì sao? Có chảy máu nhiều hơn cô sao? Chỉ cần một câu nói này, Hàn Thừa Nghị cảm thấy đủ rồi, quá đủ rồi. "Tiểu Tuyết, đừng nói như vậy, phải là anh xin lỗi em, xin lỗi con..." Nhạc Tuyết Vi tựa đầu trên vai anh, khóe miệng mang theo một tia cười nhạt, anh nói như vậy thì sao? Đứa trẻ đã mất rồi, lời nói bây giờ cũng chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa. "Khi nào em có thể đứng lên? Em đã lâu rồi chưa có đi thăm ba." Bây giờ trên đời này, yêu thương cô thật lòng chỉ có ba. Có thể cô có lỗi với ba nhiều lắm. Nhiều năm như vậy, cô trừ chọc cho ông không vui, cũng chưa từng làm qua một chuyện tốt. Khi mất đi đứa con, Nhạc Tuyết Vi mới cảm nhận được, bất hiếu là tội lỗi nặng biết bao! Ba bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, cô lại còn đem chuyện này tới dày vò ông, thật sự quá không nên. Nhạc Tuyết Vi trừng mắt nhìn, trong con mắt trong suốt hiện lên vài mạch máu rõ ràng. Trên mặt thống khổ cười một tiếng. Hàn Thừa Nghị trong ngực căng lên: "Đừng vội, chờ em khỏe hẳn, anh sẽ dẫn em đi." "Ba em, ông ấy vẫn khỏe chứ?" Nhạc Tuyết Vi ngoẹo đầu. "Ừm, rất tốt, bác sĩ nói ông hồi phục rất nhanh, khả năng trở thành người thực vật rất nhỏ, em không cần quá lo lắng!" Nhạc Tuyết Vi yên lặng níu chặt lấy ga giường, gật đầu nói: "Vậy được, em sẽ chờ, Hàn Thừa Nghị, anh sẽ ly dị với em sao?" Thanh âm cô rất nhẹ, nhưng lại mang cho Hàn Thừa Nghị một lực trấn động vô cùng to lớn, anh không dám tin cau mày nhìn cô: "Em nói gì?" Nhạc Tuyết Vi ngơ ngác nhìn anh, anh lại bắt đầu đóng kịch rồi sao? Anh thật thích diễn xuất rồi, anh không mệt mỏi sao? Thật ra thì anh cũng chẳng cần diễn, anh lợi hại như vậy, từ khi hai người quen biết, chỉ cần là việc anh muốn là, có việc gì anh không làm được sao? Còn cô giống như một kẻ ngu si, biết rõ như như vậy nhưng vẫn mù quáng lao vào anh, để rồi bị anh đánh đến thương tích đầy mình. Giờ cô đã thua, thua thật rồi, cô cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa! Nhạc Tuyết Vi chậm chạp lắc đầu, trên mặt không biểu tình nói: "Không có gì, không nghe rõ thì thôi vậy." Cô xoay người, lại nằm xuống. Hàn Thừa Nghị cả người đổ vỡ, anh khiến cô mất con, khiến cô bị bệnh, khiến cô sợ hãi... Lo được lo mất như vậy, anh thật sự đã mất đi sự tự tin khi đứng trước mặt cô rồi. Hàn Thừa Nghị cúi người ôm cô vào lòng, tựa bên tai cô nhẹ giọng: "Đừng suy nghĩ lung tung, Tiểu Tuyết, anh xin em, đừng suy nghĩ gì cả, chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách ra." "Ừ." Nhạc Tuyết Vi đột nhiên muốn cười thật lớn, mở mắt ra nhìn anh gật đầu một cái, đôi mắt tròn xoe bọng nước, bởi vì mới phá thai, mấy ngày nay cả người cô đã gầy gò đi không ít, khuôn mặt bụ bẫm trước đây đã biến mất, bù lại là một khuôn mặt hoàn mĩ hơn. Cô, giống như trưởng thành lên không ít, so với trước đây lại càng xinh đẹp quyến rũ khiến cho người ta không thể rời mắt. Trong mắt Hàn Thừa Nghị, cô mê người như vậy. Anh giống như trúng tà của cô, thần hồn điên đảo!