Editor: Chi Misaki Phòng họp bên kia vẫn đang chờ văn kiện, không còn cách nào khác, Nhạc Tuyết Vi chỉ có thể đi cầu xin sự giúp đỡ từ bên ngoài. Phòng làm việc rộng lớn ở bên ngoài, còn có 4 vị thư ký chịu sự quản lý của Tổng giám đốc, chịu trách nhiệm hoàn thành những chỉ thị mà Tổng giám đốc đưa xuống, chủ yếu là phụ trách một chút giấy tờ cũng công việc tiếp đãi, mà người đứng ở trung gian chính là thư ký riêng cùng trợ lý Tổng giám đốc... Nói cách khác chính là Hách Tích Âm cùng Nghê Tuấn, hiện tại đổi thành Nhạc Tuyết Vi cùng Nghê Tuấn. "Các tiền bối, xin chào, tôi muốn hỏi một chút, văn kiện mà Tổng giám đốc cần cho cuộc họp ngày hôm nay là phần nào các vị có biết không?” Bốn vị thư ký liền trao đổi ánh mắt với nhau, cười đáp: "À, cái này thì chúng tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ phụ trách công tác ở phòng ngoài, còn những chuyện quan trọng như thế này đương nhiên không đến lượt chúng tôi quản. Lại nói, vừa rồi không phải thư ký Hách cũng đã bàn giao công việc cho cô rồi sao? Thư ký Hách vô cùng cần thận, làm sao có thể không nói cho cô biết văn kiện để ở chỗ nào? Hẳn là cô không nhớ rõ ràng đi?" Lời nói cũng những người này nhìn từ ngoài thì có vẻ vô cùng hợp lý, song rõ ràng Nhạc Tuyết Vi có thể cảm nhận được địch ý của các cô ấy! Các cô ấy và Hách Tích Âm cùng một phe, đối với cô đều vô cùng không chào đón. Không tìm được sự giúp đỡ từ phòng thư ký, Nhạc tuyết Vi chỉ có thể trở lại, chính mình tự tìm. "Hừ, cô ta thì giỏi lắm đấy! Đại học còn chưa có tốt nghiệp thế mà đã với cao muốn ngồi lên vị trí này!" "Đúng vậy, vẫn là bị thư ký Hách chèn ép đi, thư ký Hách cũng đã đi theo Tổng giám đốc bao nhiêu năm rồi..." "Chậc chậc, điều này còn không rõ sao? Tổng giám đốc cũng chỉ là thấy cô ta trẻ đẹp tươi mới chút thôi! Để xem một thời gian nữa cô ta còn có thể tâm cao khí ngạo như vậy hay không!" ... Phòng họp lại điện thoại tới thúc giục, Nhạc Tuyết Vi không còn cách nào khác, trong ngăn tủ đều là văn kiện, cô không thể nào biết được đâu mới là văn kiện Tồng giám đốc cần! Kết quả chính là Nghê Tuấn trở về lấy văn kiện. Cũng vì vậy mà ngay ngày đầu tiên đi làm Nhạc Tuyết Vi đã bị phê bình... Sau khi hội nghị kết thúc, việc đầu tiên mà Hàn Thừa Nghị làm khi trở về văn phòng chính là chỉ trích cô. "Em không phải rất giỏi sao? Có mỗi việc đưa văn kiện đơn giản như vậy mà em cũng không làm được?” "Tôi..." Nhạc Tuyết Vi biện luận: " Vấn đề không phải tại tôi mà là thư ký Hách, cô ấy..." "Được rồi!" Hàn Thừa Nghị giơ tay lên, mi tâm nhíu chặt lại, "Không cần tìm bất cứ lý do gì nữa, không làm được thì chính là không làm được, mặc kệ quá trình như thế nào, kết quả vẫn là vì em mà tiến trình hội nghị bị chậm lại, trong hội nghị ngày hôm nay còn có đối tác làm ăn, em có biết bên phía đối phương vô cùng không hài lòng hay không?" Nhạc Tuyết Vi hết đường chối cãi, cô bèn lựa chọn im lặng đứng đó. "Thế nào? Nói em mấy câu em liền không vui?" "Không có." "Đi làm việc đi!" Hàn Thừa Nghị mắng cô hai câu, thấy bộ dáng cô cúi đầu, anh liền có chút hối hận. cô gái nhỏ này mới ngày đầu tiên va chạm với xã hội, vừa rồi có phải anh có chút hơi nghiêm khắc rồi không? Có điều, anh cũng không còn cách nào khác mà, thư ký riêng của anh- chức vụ này không phải bất cứ ai cũng có thể làm được. Nhạc Tuyết Vi yên lặng trở lại bàn làm việc của mình, bởi vì vừa mới nhận công tác, có lẽ cô trước vẫn là nên làm quen với công việc. Đơn giản chỉ là sắp xếp lại công việc một chút, liền phát hiện ra công việc chất đống như núi! Theo phán đoán của cô, nếu không nắm chắc thời gian, hôm nay cô cũng đừng nghĩ tới việc tam tầm nữa. Thời điểm giữa trưa, cô mới xem như hiểu rõ ràng. Hàn Thừa Nghị đã cùng Nghê Tuấn đi tham gia buổi liên hoan của một thương vụ làm ăn, bởi vì cô mới đi làm ngày đầu tiên nên còn rất nhiều việc cần nắm bắt, cho nên không có mang cô đi cùng. Thư ký ở phòng ngoài đều đã rủ nhau đi ăn, chỉ còn lại một mình Nhạc Tuyết Vi bận rộn. Đợi cho đến khi cảm thấy đói bụng, các thư ký ở phòng bên ngoài cũng đã trở lại, mơ hồ còn nghe thấy các cô ấy đang đùa giỡn nhau. Nhạc Tuyết Vi cảm thấy có chút khó hiểu, thư ký Tổng giám đốc tập đoàn D.S đùa giỡn như vậy không sợ bị người ta dị nghị sao? "Các tiền bối, các chị đã làm xong việc của mình rồi à?" Nhạc Tuyết Vi tò mò, đi ra hỏi một câu, thuận tiện cũng muốn ra ngoài tìm kiếm ít đồ ăn. Lại là những ánh mắt này, ánh mắt gần như là bài xích Nhạc Tuyết Vi, coi cô như người ngoài cuộc. "Đúng vậy! Đều đã xong việc rồi." "A! Thật nhanh nha!" Mấy người kia nói như đương nhiên phải thế, Nhạc Tuyết Vi cũng gật đầu ca ngợi, quả thực hiệu suất làm việc của các cô ấy thật cao, xem ra tác phong của cô còn quá chậm, quả nhiên người mới còn cần nhiều cố gắng. "Thư ký Nhạc là muốn đi đâu?" Có người giả bộ quan tâm hỏi cô. "Tôi còn chưa được ăn cơm."Nhạc Tuyết Vi đáp. "Ai nha!" Trong số đó có một người khoa trương dơ tay xem đồng hồ, thở dài nói: "Làm sao bây giờ? Hiện tại đã quá giờ nghỉ trưa, cũng nên bắt đầu làm việc rồi. Thư ký Nhạc chỉ sợ hiện tại cũng không thể rời khỏi đơn vị công tác rồi" Nhạc tuyết Vi nhìn đồng hồ, quả thực cũng đã 2 giờ chiều. Vậy phải làm sao bây giờ, cô rất đói bụng mà! Bởi vì là ngày đầu tiên đi làm, nên buổi sáng hồi hộp đến không ăn được gì. Cô còn đang do dự, cửa phòng liền bị đẩy ra, Hàn Thừa Nghị dẫn theo Nghê Tuấn trở lại. Nhóm thư ký lập tức trở lại vị trí của mình, bộ dáng vô cùng bận rộn. Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, vừa rồi không phải các cô ấy đều nói đã xong việc rồi hay sao? Hàn Thừa Nghị bắt gặp Nhạc Tuyết Vi đang đứng ngây ngốc ở cửa, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại đầy vẻ quan tâm hỏi cô: "Đứng ở chỗ này làm gì?" Cấp trên cũng đã trở lại, Nhạc Tuyết Vi nào dám trốn đi ăn gì nữa? Cô chỉ còn cách ôm bụng, nói: "Không có việc gì, tôi trở về làm việc đây." Nói xong, khuôn mặt nhăn nhó buồn rầu quay trở lại bàn làm việc, đối mặt với đống văn kiện chất như núi, ngón tay Nhạc Tuyết Vi gõ bàn phím như bay, hận không thể có thuật phân thân, bớt chút thời gian tới quan tâm cái dạ dày đang đói meo của cô, không biết cô còn có thể chống đỡ được tới lúc tan tầm hay không? Thời gian làm việc của nhân viên cấp cao đều từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, nhưng hiển nhiên, ngày hôm nay dù đã 5 giờ cô cũng cũng chưa thể tan tầm. Kim đồng hồ chỉ qua số 5, mọi người ở bên ngoài đã rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại mình cô cùng Hàn Thừa Nghị. Đến 6 giờ, cuối cùng Hàn Thừa Nghị cũng kết thúc công việc. Hàn Thừa Nghị thấy cô ngồi ở chỗ kia vội vàng cả ngày, hiện tại mới tới hỏi thăm cô. Anh thong thả bước đến bên cạnh bàn làm việc của cô, dựa vào mép bàn cầm lấy một phần văn kiện lật xem. Vừa xem liền phát hiện ra có chỗ không đúng. "Cả ngày hôm nay em bận rộn làm cái gì?" Hàn tổng cảm thấy anh nhất định phải chỉ dạy cho vị thư ký vừa mới nhận chưc không lâu này một chút mới được. "Uh`m? Chỉnh sửa văn kiện nha!"Nhạc Tuyết Vi vội tới mức đầu cũng không thèm ngẩng lên. Hàn Thừa Nghị nhếch môi, giọng đầy mỉa mai cười, nói: " Ở trường em nhất định là một sinh viên cuồng ghi chép." "..." Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thừa Nghị, "Có ý gì?" "Có ý gì?" Hàn Thừa Nghị cười lạnh, "Tôi chính là mắng em ngu ngốc!" "Anh!" Nhạc Tuyết Vi trừng lớn hai mắt đầy tức giận, người này dựa vào đâu mà nói cô như vậy? Ngày đầu đi làm được như vậy đã cực kỳ không dễ dàng gì rồi, thế nào mà anh vẫn còn muốn chọc vào nỗi đau của cô? "Hừ!" Hàn Thừa Nghị ném văn kiện lên mặt bàn, ngón tay thon dài đè ở trên kẹp văn kiện, trên gương mặt đẹp trai không hề nhìn ra dấu vết của sự mệt mỏi khi phải làm việc cả ngày trời: "Hôm nay em không có đến phòng thư ký nhận công việc? Tất cả những việc tôi giao cho em ngày hôm nay, bây giờ vẫn còn chất đống ở đây?" "..." Nhạc Tuyết Vi gật gật đầu, cái này, chẳng lẽ có gì không đúng sao? Không phải là cô chậm, mà là công việc cần giải quyết quá nhiều!