Editor: Bạch Nguyệt Hàn Thừa Nghị không biết, sau khi anh ngắt điện thoại, Nhạc Tuyết Vi không đến trường học, mà mang theo hành lý rời khỏi nhà. Cô vốn nghĩ rằng bản thân có thể thanh thản học hết hai tuần, nhưng thực tế cô không thể chờ được. Hàn Thừa Nghị vừa mới đi hai ngày, cô đã nhớ anh ấy đến phát điên rồi! Hai người vừa mới tân hôn, làm sao có thể chịu được chia cách? Cô muốn trở về thành phố T, trở lại bên cạnh hắn! “Tam thiếu phu nhân.” Nhạc Tuyết Vi vừa mới ra khỏi cửa, vệ sĩ phụ trách bảo vệ cô liền tiến lên hỗ trợ. Vệ sĩ mang hành lý của cô hướng phía xe đi tới, cung kính hỏi, “Tam thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu vậy ạ?” “Tôi muốn quay về thành phố T, các anh không cần phải nói cho Hàn Thừa Nghị! Tôi không muốn anh ấy biết tôi trở về!” Nhạc Tuyết Vi cười tủm tỉm nói. Bộ dạng của đám vệ sĩ nhũn ra, tam thiếu phu nhân nói như vậy, sao có thể không nghe? Vì thế, Nhạc Tuyết Vi bảo không nói cho Hàn Thừa Nghị biết, bọn họ liền thành thành thật thật gật đầu đáp ứng. “Ít nhất chúng tôi cũng phải liên hệ cho phi cơ...” Nhạc Tuyết Vi vẫn lắc đầu, “Không cần, tôi không phải tam thiếu của các anh, tôi tự mua vé trở về là được, không cần phải làm như vậy! Vé máy bay tôi đã đặt trước ở trên mạng, chỉ cần tới sân bay lấy thôi, các anh giúp tôi thu dọn hành lý là tốt rồi, cảm ơn!” “Vâng.” Vệ sĩ giúp Nhạc Tuyết Vi mang hành lý lên xe, trước khi đi, Nhạc Tuyết Vi còn nghênh đón một vị khách. “Tuyết Vi?” Nhạc Tuyết Vi vừa chuẩn bị lên xe, không nghĩ tới có người gọi cô, quay đầu lại, thì ra là Biên Khắc, ngạc nhiên, “Biên Khắc? Anh tới tìm em ư? Anh làm thế nào biết em ở chỗ này? Anh cố tình tìm địa chỉ em ở à? Hay anh vừa vặn đi ngang qua đây?” Biên Khắc vẫn bộ dạng thẹn thùng như cũ, ấp úng nói: “Anh, anh vừa mới đi hỏi thăm bạn học, hơn nữa biết em sáng nay có hai tiết dự thính, cho nên, cho nên... cố ý tới đón em cùng đi học.” Vừa nói vừa nhìn chiếc xe đang ngừng một bên, hỏi: “Em đây là... muốn đi du lịch ư?” Nhạc Tuyết Vi nhìn Biên Khắc trong chốc lát, suy nghĩ từ lúc quen biết anh ta cho tới nay, bộ dạng Biên Khắc như vậy thật đáng nghi, giống như là có ý thích mình. Nhưng hiện tại cô đã kết hôn, bị người khác thích thì là điều rất phiền toái. Vì vậy, Nhạc Tuyết Vi dao sắc chặt dây rối(*), nói thẳng: “Không phải, em đi về nhà. Thời gian trước em cùng với chồng mình giận dỗi cho nên mới chuyển tới đây. Nhưng mà, hiện tại bọn em đã làm hòa cho nên em hôm nay liền trở về.” “A...” Biên Khắc vừa nghe xong lời nàng nói, cả người đông cứng, sắc mặt cũng thay đổi, lời nói khó khăn lắm mới thốt ra được: “Em, em... em đã, có chồng rồi?” “Vâng.” Nhạc Tuyết Vi gật gật đầu, giữa hai đầu lông mày thể hiện sự mãn nguyện cùng vui mừng, “Thật ngại quá, bởi vì thời gian quen biết anh không lâu, cho nên chưa nói việc này với anh. Còn có việc gì nữa hay không, bây giờ em phải đi, không thể cùng anh tới trường được, sau này nếu có cơ hội sẽ gặp lại!” Nói rồi hướng Biên Khắc vẫy tay, không quay đầu lại bước lên xe. Đám vệ sĩ đều biết rõ thân phận của Biên Khắc, đó chính là Biên gia tiểu thiếu gia của nước A, cho dù là người mù cũng nhìn ra Biên tiểu thiếu gia có tâm tư gì với tam thiếu phu nhân! Nhưng mà, nhìn thái độ cự tuyệt lưu loát của tam thiếu phu nhân, quả nhiên không hổ là nữ nhân mà tam thiếu nhìn trúng, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại không có lấy một tia ham hư vinh, ánh mắt của tam thiếu thật đúng là tốt! (*) Dao sắt chặt dây rối: thẳng thừng, không vòng vo, lằng nhằng. Câu tục ngữ này xuất phát từ truyền thuyết Alexander cắt nút thắt Gordium (Gordium là thủ đô của vương quốc Phrygia ở Tiểu Á). Chuyện kể rằng, Phrygia lúc ấy không có vua. Một nhà tiên tri ở thành Telmessos đã tiên tri rằng kẻ tiếp theo đi vào thành trên chiếc xe bò sẽ làm vua xứ Phrygia. Và kẻ đó là Gordias, một nông dân nghèo tới từ Macedonia. Gordias đã cho xây dựng thành Gordium, thủ đô mới của Phrygia. Midas — con trai của Gordias, đã giữ lại chiếc xe bò năm xưa trước cung điện của mình, cái ách của chiếc xe được buộc chặt bởi một nút thắt rất phức tạp, sợi dây được làm bằng vỏ cây dương đào. Lời tiên tri truyền rằng kẻ nào gỡ được nút thắt này sẽ trở thành kẻ thống trị Asia (Asia, theo người Hy Lạp lúc đó, chỉ bao gồm vùng Tiểu Á và Trung Đông). Và thế là năm 333 TCN, Alexander tới Phrygia. Ông thử gỡ nút thắt Gordium nhưng không thể tìm được đầu sợi dây để gỡ nút. Và thế là Alexander bèn rút kiếm chém đứt nút thắt.