Nam Cung Thần rùng mình một cái. Khối băng này cũng có ngày bị người khác khuất phục hắn thật sự rất chờ mong. "Cẩm à, dấu màu hồng trên mặt đệ là sao vậy?" Nan Cung Thần vươn đầu, ánh mắt tràn đầy thú vị tặc lưỡi nhìn chằm chằm mặt Nam Cung Cẩm. Dấu năm ngón tay tinh tế, vừa nhìn là biết bàn tay nữ nhân. Hắn rất ngạc nhiên, nữ nhân nào lại lợi hại, dám tát vào mặt đệ đệ lạnh lùng nhà hắn, nếu có cơ hội hắn nhất định phải tìm hiểu nữ tử này mới được. Sắc mặt Nam Cung Cẩm càng lạnh lùng hơn. "Hoàng huynh, nếu không có việc gì thì ta về trước." Giọng nói lạnh như băng từ hàm răng thoát ra. "Ai... được rồi, đệ trở về đi." Gương mặt lạnh băng này khi nào mới có thể ôn nhu một chút? Nam Cung Cẩm không hề chần chừ mang vẻ mặt lạnh lùng mà rời khỏi. Sau khi hắn rời đi, Nam Cung Thần lại lấy tư thế thập phần yêu mỵ mà quay về dựa ở trên giường, khóe miệng nâng lên, ý cười trong mắt sâu xa nghiền ngẫm. Lãnh Nguyệt cư. Trong phòng sương khói lượn lờ, hương quyện bay xa. Chân Linh nhắm mắt ngồi trong thùng tắm, trong làn hơi nước lượn lờ đem làn da trắng nõn nà nhiễm một màu phấn hồng như một đóa hoa tường vi hồng nhạt kiều diễm ướt át đẹp không sao tả xiết. Chân Linh chìm trong suy nghĩ lặng lẽ vuốt tóc. Nàng xuyên qua một thời đại không có trong lịch sử, đại lục Ngân Nguyệt phân thành nhiều quốc gia nhưng những nước này đều là các tiểu quốc phụ thuộc vào quốc gia nàng đang ở, Tấn Nam Vương triều, là cường quốc duy nhất trên đại lục Ngân Nguyệt. Ngoài ra còn có một đế quốc hắc ám không có biên giới lãnh thổ - Mị Dạ. Đế quốc hắc ám này rất thần bí, không người nào có thể tìm ra. Chỉ biết là khắp đại lục Ngân Nguyệt, mặc kệ là dân tộc nào quốc gia nào đều thuộc phạm vi của nó, có thể nói nó không có quốc dân cũng có thể nói nó không có lãnh thổ của riêng mình, nhưng khắp đại lục Ngân Nguyệt này bất cứ kẻ nào cũng có thể là quốc dân của nó, mảnh đất nào cũng có thể thuộc phạm vi lãnh thổ của Mị Dạ Đế quốc. Đơn giản mà nói, Mị Dạ Đế quốc là đế quốc hắc ám cường đại nhất trên đại lục Ngân Nguyệt này. Nó có một lực lượng quân sự có thể phá hủy tất cả mọi lực lượng cường đại khác, các nước xảy ra chiến tranh thì 90% vũ khí đều xuất xứ từ Mị Dạ Đế quốc, đế quốc hắc ám này chống đỡ điều khiển khắp đại lục Ngân Nguyệt, sở hữu một lực lượng quân sự chủ chốt cùng với sức mạnh kinh tế đáng sợ. Chỉ cần Hoàng đế Mị Dạ hắc ám muốn phá hủy quốc gia nào, chỉ cần phất tay chỉ huy. Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, các quốc gia thuộc đại lục Ngân Nguyệt đều sống an ổn với nhau. Chỉ cần các quốc gia gặp nạn, Mị Dạ Đế quốc thần bí sẽ luôn luôn vươn tay giúp đỡ trăm họ giải quyết khó khăn. Điều này làm cho hoàng thất của các quốc gia đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, không hề sợ hãi bị diệt quốc ngược lại đới với Mị Dạ Đế quốc sùng bái vô cùng. Lâu dần, Mị Dạ Đế quốc ở trong lòng mọi người là đại biểu cho thần thánh, địa vị cao quý không thể xóa nhòa. Lúc này Chân Linh đối với người cai quản Mị Dạ Đế quốc tràn ngập tò mò. Nàng hoàn toàn lâm vào trần tư không phát hiện trong phòng lúc này có người đang tinh tế ngắm nhìn nàng. (ahhhh..... sắc lang!) Người này chính là Nam Cung Cẩm. Hắn chậm rãi đi về phía sau lưng Chân Ling đang nằm trong thùng tắm, bước chân bỗng nhiên dừng lại, tay giống như bị mê hoặc chậm rãi chạm vào lưng nhẵn mịn của Chân Linh. "Bích Ba, không cần hầu hạ ta, ngươi đi ra ngoài đi." Chân Linh vẫn như cũ nhắm mắt lười biếng lên tiếng. Chân Linh thấy thật lâu không có người trả lời đành phải biếng nhác mở mắt quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn, toàn thân biếng nhác liền biến mất thay vào đó là bộ dáng trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía người tới. "Nam Cung Cẩm, ta muốn tắm rửa, mời ngươi đi ra ngoài." Nam Cung Cẩm thấy vẻ mặt nàng như vậy sắc mặt liền trầm xuống, lực đạo trong tay thô bạo đem Chân Linh kéo vào lòng. "Chân Linh, ngươi không cần lại khiêu chiến tính nhẫn nại của bổn vương."(ta có bao giờ thấy hắn nhẫn nại đâu?)