Trương thừa tướng lúc này đi tới trước mặt Chân Linh, lấy ra một chiếc thẻ được làm bằng vàng ròng giống với thẻ rút tiền ở hiện đại trao cho Chân Linh, tán thưởng nói. "Cửu Vi công tử, đây là kim bài tượng trưng cho một vạn lượng hoàng kim, chỉ cần người cầm kim bài bằng vàng này đến bất cứ quốc gia nào, bất cứ ngân hàng tư nhân nào cũng có thể lấy được một vạn lượng hoàng kim, ngoại trừ người trong hoàng thất thì Cửu Vi công tử là người đầu tiên có được nó, cho nên Cửu Vi công tử bảo quản cho thật tốt." Chân Linh tiếp nhận kim bài đoan trang liếc mắt một cái. Không thể không nói đại lục Ngân Nguyệt này lại tiên tiến đến như vậy, mới vừa rồi nàng còn đang lo lắng một vạn lượng hoàng kim phải thu xếp như thế nào, giờ đưa ra kim bài giống như chi phiếu như thế này, nàng có thể không cần lo lắng việc cất giữ một vạn lượng hoàng kim này nữa, có thể tùy ý mang theo thật là tiện lợi. "Cám ơn Trương thừa tướng, Cửu Vi nhất định sẽ bảo quản thật tốt." Cuộc thi anh tài kết thúc nhưng một màn kích thích lại sâu sắc khắc sâu vào tâm trí mọi người, ai cũng tin rằng đại danh Cửu Vi công tử rất nhanh sẽ được truyền khắp thiên hạ là thiên hạ đệ nhất công tử. Chân Linh và Bích Ba sau khi rời khỏi Tịch Vũ lâu đang định quay về vương phủ. Nhưng các nàng đi được nửa đường Chân Linh lại đột nhiên dừng lại, thần sắc nghiêm túc hiếm thấy. Bích ba không hiểu nên quay đầu lại hỏi. "Tiểu thư, sao lại dừng lại?" Chân Linh không trả lời câu hỏi của Bích Ba, chỉ thấy nàng phóng mấy cây kim cực nhanh bay về phía cây đại thụ. Tuy nói Chân Linh không có cài gọi là nội lực nhưng đới với ám khí nàng lại rất tinh thông, lực phóng ba cây kim này không thể coi thường. Bóng người phía sau đại thụ bật người hiện thân, hắn đứng thẳng trước mặt Chân Linh và Bích Ba lạnh giọng nói. "Hai vị cô nương, chủ tử nhà ta cho mời." Bích Ba bị dọa, nam nhân mặc hắc y này là ai? Nàng run giọng nói. "Ngươi... ngươi là ai? Chủ tử nhà ngươi là ai? Làm sao ngươi biết chúng ta là cô nương? Chúng ta rõ ràng..." "Bích Ba, dừng lại!" Chân Linh giọng nói bình tĩnh, anh mắt như mũi dao sắc bén nhìn hắc y nhân. Hắc y nhân bị ánh mắt của Chân Linh nhìn mà run lên, sau đó lạnh giọng nói. "Xin hai vị cô nương yên tâm, chủ tử nhà ta cũng không có ác ý, chỉ là vừa rồi biểu hiện của vị tiểu thư này tại Tịch Vũ lâu làm cho chủ tử nhà ta rất tán thưởng, cho nên mới thỉnh vị tiểu thư này đi một chuyến." "Tiểu thư, không cần đi..." Bích Ba nhìn hắc y nhân kia có hơi thở băng lãnh kia không khỏi nắm chặt ống tay áo Chân Linh. Chân Linh vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng không cần hoảng sợ. Nàng ngược lại nhìn về phía hắc y nhân, giọng lạnh lùng nói: "Được, chúng ta cùng ngươi đi một chuyến." "Cô nương, thỉnh..." Hắc y nhân dẫn đường cho Chân Linh và Bích Ba đến một gian cá nhân cách Tịch Vũ lâu không xa. Đó là một tòa nhà lịch sự tao nhã, tương đương với một tòa phủ, đường đi đỏ thẫm, lấy lưu ly làm ngói, bạnh ngọc làm lan can, tường bốn phía đều làm bằng tử sa* tinh xảo, đẹp không sao tả hết. (*Tìm hiểu về đất tử sa mời vào đây) Trong sân, khắp nơi trồng đầy hoa lan trắng, lúc này đúng vào mùa hoa nở, gió thổi qua mang theo hương thơm có mùi hoa, thanh khiết làm người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái. Phía đông của sân, có một hồ nước xanh màu ngọc bích, có một đình nghỉ chân bằng thủy tinh, ánh chiều ta chiếu lên mái đình thủy tinh tản ra ánh sáng trong suốt đến chói mắt, ánh sáng lộng lẫy hoa lệ như nước Long cung. Nhãn lực Chân Linh thật tốt, tuy cách rất xa nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy trong đình có hai gã hắc bạch nam tử đang ngồi nơi đó phẩm trà. Hắc y nhân dẫn các nàng tới đình thủy tinh, đến gần đình thủy tinh thì hắc y nhân kia không tiếng động mà rời đi. "Cô nương, rất hân hạnh được đón tiếp ngươi." Hắc y nam tử diêm dúa lẳng lơ bên trong đình thủy tinh lên tiếng.