Thực cốt ân sủng khí phi, chỉ muốn nàng!
Chương 129 : Lực sát thương của nàng
Tiếng động xung quanh ngừng lại, mái tóc đen khẽ bay lên, một luồng sức mạnh rất lớn trong cơ thể nàng bùng phát như sóng lớn, Chân Linh cầm chặt ngân châm trong tay, bắn tới các hắc ý nhân, vô số ánh sáng bạc mạnh mẽ điên cuồng bắn tới, lấy tốc độ đáng sợ không kịp trốn tránh bắn vào ngực của hắc y nhân.
Hắc y nhân trợn mắt nhìn ngân châm phóng tới mình, điều kỳ lạ là hắn không thể né tránh, trợn lớn hai mắt đang hoảng sợ cực độ, không kịp thét lên chói tai thì đã đi xuống suối vàng.
Chỉ một chiêu mà giết hơn năm mươi cao thủ.
Niếp Minh Liệt nhìn Chân Linh toàn thân chấn động, nữ sát thủ áo đen nhìn Chân Linh hoàn toàn giật mình, cả Ám tổ nhìn Chân Linh biểu cảm vừa kính vừa sợ.
Không khí xung quanh, im ắng lạnh lẽo như một tảng băng lạnh.
Những người sống sót còn lại nhìn Chân Linh, quên mở miệng, chỉ còn lại nỗi kiếp sợ vô hạn không thể thốt thành lời ở trong lòng, khí tức nghẹn tại cổ họng khiến họ mất đi khả năng ngôn ngữ.
Luồng sức mạnh trong cơ thể Chân Linh lại đang điên cuồng tỏa khắp cơ thể nàng, nhưng đều bị nàng dùng ý chí kiên định trấn áp lại, lúc này nàng không thể ngã xuống, Tư Đồ Minh đang ở phía trước và không hề an toàn, nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ một ai tổn hại đến hắn, bất cứ kẻ nào…
Chân Linh hung hăng nắm chặt hai tay, mái tóc đen bay lượn càng thêm mạnh mẽ, hai mắt nàng lạnh như băng, nàng vẫn không nhúc nhính đứng nguyên tại nơi đó, chống lại luồng sức mạnh tà ác cường đại trong cơ thể.
Nữ sát thủ hắc y hoàn hồn trước tiên, nàng thấy Chân Linh thần trí trống rỗng hoảng hốt, không khỏi nảy sinh lòng dạ ngoan độc, nàng lặng lẽ lách mình, ý đồ thừa dịp mọi người chưa đề phòng chuẩn bị mà giết chết Chân Linh.
Thân ảnh nàng bay nhanh qua, Niếp Minh Liệt kịp phản ứng thì nàng đã đến trước mặt Chân Linh, bắt đầu giơ kiếm lên cao, nhắm vào mặt Chân Linh chém thật mạnh xuống.
Niếp Minh Liệt cực kỳ hoảng sợ: “Chân Linh, mau tránh ra…’’
Lời của hắn vừa nói ra, trường kiếm của nữ sát thủ hắc y đã hung hăng chém xuống đầu Chân Linh, nhưng không giống như mọi ngườ nghĩ, thanh trường kiếm kia, nào ngờ lại…bị gãy thành hai đoạn…
Đôi mắt hoảng sợ cực độ lộ ra dưới mặt na đen của nữ sát thủ nhìn Chân Linh chằm chằm, trong lòng từ trước đến nay chưa từng sợ hãi như thế này.
Vừa rồi một kiếm của nàng đã dùng hết toàn bộ công lực, cho dù đó là Tư Đồ Minh không chút thương tổn nào đón lấy một kiếm của nàng cũng phải bị thương, thế nhưng người con gái đứng trước mặt nàng chẳng những không có lấy một vết thương nhỏ, thế nhưng còn muốn đánh gãy thanh kiếm Băng Tuyết của nàng?
Trời ạ, năng lực thật đáng sợ, cô gái này là người sao?
Trong nháy mắt, Chân Linh hét lớn một tiếng, mái tóc dài của nàng điên cuồng bay lên, áo trắng của nàng bay phất phới, một đôi mắt lạnh lẽo như băng, lúc này lóe lên tia sáng màu đỏ, mê hoặc nổi bật, đôi mắt khát máu như Tu La đến đòi mạng.
Nàng tung ra một chưởng, đem nữ sát thủ hắc y kia đánh bay xa ra ngoài.
Thân thể của nữ sát thủ hắc y bay ra thật xa, lúc nặng nề rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng vang thật lớn. Mạch máu vỡ tung, mặt của nàng bị huỷ hoàn toàn do một chưởng kia, nàng nằm trên mặt đất, đau đớn đến run rẩy, sau đó thổ huyết mà chết.
Niếp Minh Liệt giờ phút này đã ngây người, trong đầu trống rỗng, nhìn Chân Linh bằng ánh mắt hoảng hốt không thôi.
Mọi người trong Ám tổ khiếp sợ quá độ, lúc này mỗi người đều không dám lớn tiếng thở mạnh.
Xung quanh núi Tuyết Diễm, mùi máu tanh lạnh lẽo lan tràn, những giọt máu thấm vào lớp băng, hình thành một khung cảnh buồn bã giống như địa ngục nhân gian.
Chân Linh vẫn như cũ im lặng đứng ở nơi đó, vừa rồi luồng sức mạnh trong cơ thể nàng thiếu chút nữa đã phá tan ý chí của nàng, cuồng dã mà phát ra, cũng may cuối cùng nàng vẫn kiên cường, đem sức mạnh kia ngăn chặn, bằng không một chưởng vừa rồi, không chỉ đơn giản giết chết nữ sát thủ hắc y, chỉ sợ ngay cả Niếp Minh Liệt và Ám tổ cũng sẽ chết theo.
Sát khí trên người Chân Linh phai nhạt dần, mái tóc của nàng cũng rũ xuống, nhẹ nhàng buông xuống hai vai, váy trắng của nàng cũng nhẹ nhàng bay lên, phiêu dật bay theo gió, như một đóa sen trắng nở ra trên băng tuyết, cứng cỏi xuất trần.
Cuối cùng nàng cũng đã hoàn toàn khắc chế sức mạnh tà ác trong cơ thể, trong khoảng thời gian ngắn, sức mạnh này sẽ không thể áp đảo ý chí của nàng được, Chân Linh bởi vì giết người mà sinh ra tâm bệnh khiến toàn thân đau đớn run tẩy, cũng bởi vì sự kiên quyết lần này khiến nó dần mất hẳn, sau này nàng không cần phải vì giết người mà đau khổ, cuối cùng nàng cũng vượt qua mọi khó khăn.
Tư Đồ Minh, chàng từng liều mình bảo vệ ta, hiện tại, ta sẽ lấy mạng mình che chở cho chàng.
Chân Linh thu hồi suy nghĩ đi đến trước mặt Niếp Minh Liệt đang ngu ngơ, nhẹ giọng nói: “Niếp Minh Liệt, đi thôi, chúng ta lập tức tới Mị Dạ Đế quốc.”
Niêp Minh Liệt trong lúc này vẫn đang kiếp sợ chưa có hoàn hồn, hắn ngẩn người a một tiếng, cũng không hiểu rõ những gì Chân Linh nói.
Chân Linh nhìn thấy Niếp Minh Liệt vẻ mặt sững sờ như thế, chắc là sự đáng sợ của nàng doạ rồi. Nàng nhẹ nhàng vỗ vai Niếp Minh Liệt, cất tiếng nói: “Niếp Minh Liệt, ngươi cứ tiếp tục sững sờ thì trời sẽ sáng mất.”
Niếp Minh Liệt liền giật mình, kịp phản ứng lại nói với Chân Linh: “Chân Linh, ngươi vừa mới nói cái gì?” Ánh mắt hắn nhìn Chân Linh vẫn mang theo nỗi khiếp sợ, lần này tuyệt đối không để hắn làm mất thêm thời gian.
“Niếp Minh Liệt, chúng ta lập tức xuất phát, ta sợ càng kéo dài, thương thế của Tư Đồ Minh càng thêm nghiêm trọng.” Chân Linh nói xong liền đi đến xe ngựa.
Sắc mặt Niếp Minh Liệt đanh lại, quay sang hô lớn với thành viên Ám tổ vẫn còn đang khiếp sợ quá độ: “Ám tổ nghe lệnh, mọi người chuẩn bị trở về Mị Dạ Đế quốc.”
Thành viên Ám tổ còn đang giật mình, không ai trả lời ngay với Niếp Minh Liệt.
Niếp Minh Liệt híp đôi mắt hẹp dài lại, nhân tài của Ám tổ mới ý thức được sự sững sờ quá độ của mình, áp chế khiếp sợ, đồng loạt trả lời. "Rõ."
Chân Linh đi vào trong xe ngựa, chỉ thấy dung mạo đẹp như nguyệt của Tư Đồ Minh ngày càng nhợt nhạt, nàng đưa tay xoa khuôn mặt lạnh như băng, chậm rãi vừa cúi xuống hôn vừa dịu dàng nói bên tai hắn: “Tư Đồ Minh, ta nhất định sẽ không để cho chàng xảy ra chuyện, ta chờ chàng nói cho ta biết tất cả mọi việc, những chuyện trong quá khứ, tất cả của ta và chàng."
Nàng đỡ Tư Đồ Minh xuống xe, đi tới bên cạnh Niếp Minh Liệt, hai người cùng đỡ Tư Đồ Minh đi đến một núi tuyết cực kỳ bằng phẳng.
HẾT CHƯƠNG 129
Truyện khác cùng thể loại
735 chương
10 chương
10 chương
45 chương
44 chương
60 chương