Cục Bảo Vệ Hậu Cần và Tấn Công Phòng Ngự Chiến Lược Lãnh Thổ, chính là tổ chức SHIELD. Từ cái tên có thể nhận thấy, tấn công, phòng ngự, hậu cần, hầu như tất cả mọi thứ liên quan đến sự an toàn của quốc gia thì SHIELD đều có quyền lực can thiệp. Nhỏ thì là cảnh sát bắt cướp, lớn thì là đầu đạn hạt nhân được chuyển vào Nhà Trắng, tất cả đều thuộc phạm vi chức quyền của tổ chức này. Thời gian SHIELD chính thức được thành lập là vào Thế Chiến thứ 2, cùng lúc với tổ chức đối địch của mình là Hydra. Nhưng thật ra hai tổ chức này giống như hai mặt sấp ngửa của một đồng xu, lịch sử thật sự bắt nguồn từ tận thời kỳ Ai Cập cổ đại cơ. Mục tiêu của cả hai bên xem ra có vẻ giống nhau, đó chính là bảo vệ sự an toàn của người dân trên toàn thế giới, nhưng lý tưởng thì lại có sự khác biệt lớn. SHIELD cho rằng, người dân thế giới không những cần được an toàn mà còn cần có cả tự do, thế giới phải do người dân làm chủ. Còn lý tưởng của Hydra lại là phải để cho một lãnh tụ tài giỏi lãnh đạo tất cả, mọi người muốn được an toàn thì phải hi sinh tự do, mỗi người trên thế giới đều sẽ như một xác sống sống dựa vào vật chủ. Người dân không cần lo nghĩ gì cả, lãnh tụ sẽ lo nghĩ thay họ, đây chính là lý tưởng của Hydra. Nhưng cả hai tổ chức đối địch này khi gặp phải uy hiếp thì thái độ sẽ giống hệt nhau, đó là phải tiêu diệt đối phương. Nhưng tất nhiên giới hạn của SHIELD sẽ cao hơn Hydra một chút. “Hả, là cục gì thế? Anh có thể nói lại lần nữa không? Còn không thì gọi ngắn gọn thôi.” Đây là phản ứng đầu tiên của Evanson khi nghe xong cái tên ngầu như thế. Không phải anh giả vờ không biết mà thực sự là cái tên Cục Bảo Vệ Hậu Cần và Tấn Công Phòng Ngự Chiến Lược Lãnh Thổ trong tiếng Anh dài đến ba mươi từ, sắp thành câu thần chú luôn rồi, nên người bình thường mà nghe sẽ khó mà nhớ được. Coulson nhún vai: “Không phải chỉ có một người nói như thế, cậu có thể gọi chúng tôi là SHIELD cũng được.” Evanson phẩy tay: “Được rồi, nghe tên cũng biết các người là một tổ chức lớn, không biết các người đến cửa tiệm nhỏ này của tôi để làm gì vậy?” Biết mình sớm muộn gì cũng sẽ tiếp xúc với SHIELD nên Evanson đã có sự chuẩn bị, nhưng chưa gì mà đã bị tìm đến thế này, khiến anh cũng có chút bất ngờ. Nghĩ đến đây, anh liền đưa mắt nhìn con Husky đang nằm trên sàn, cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân, con Husky khịt khịt mũi, còn cái đuôi thì vẫy liền hai cái, Evanson lập tức nhận được thông tin, ngoài hai người này ra thì không còn ai khác nữa. (Xin được nói rõ lần nữa, thông tin này là do con chó dùng liên kết linh hồn để gửi, không liên quan gì đến cái đuôi của nó cả). Chỉ có hai người, thế thì có vẻ không phải đến bắt mình đem đi thí nghiệm rồi. Mà lúc này, Evanson cuối cùng cũng nhận ra hai người trước mặt mình là ai rồi. Phil Coulson, cánh tay đắc lực của giám đốc Nick Fury, còn được gọi là hình mẫu của đặc vụ, sau này sẽ trở thành giám đốc của SHIELD. Còn Melinda May, chính là chiến hữu thân thiết của Coulson, nhưng sau này cấp độ đặc vụ sẽ còn cao hơn Coulson một bậc. Dù gì cũng đã hai mươi năm trôi qua, còn nhớ được tình tiết trong truyện diễn biến thế nào đã là giỏi lắm rồi, huống hồ gì là ngoại hình của nhân vật? Vả lại đây cũng chỉ là hai đặc vụ không đến mức nổi tiếng lắm, nếu đổi lại là Captain America hay Thần Sấm Thor mặc y phục chiến đấu thì Evanson còn nhận ra còn chứ nếu mặc thường phục thì có ma mới biết họ là cọng hành nào. “SHIELD luôn dốc sức bảo vệ cho sự an toàn của thế giới, và trong lý tưởng này, điều quan trọng nhất chính là ngặn chặn mọi người biết được những thông tin mà họ chưa sẵn sàng để biết. Chúng tôi chính là một đường bảo vệ, đứng giữa thế giới này và những thế giới kỳ dị khác.” Coulson giới thiệu về lý tưởng của SHIELD, sau đó nhìn Evanson rồi nói: “Cho nên chúng tôi mới tìm đến cậu.” Evanson nghiêng đầu: “Ừ, thế bán hàng giả là kỳ dị sao?” “Bán hàng giả thì không phải, nhưng bán hàng giả mà còn nói toàn những điều trên trời dưới biển thì đúng là kỳ dị đấy, có điều, hoàn toàn không phải, chúng tôi không phải vì việc bán hàng giả mà tìm cậu, mà là…” Melinda vừa nói đến đây thì Coulson đứng bên cạnh đã đưa ra một chiếc điện thoại di động rồi tiếp lời: “Cậu có thể giải thích việc trong đoạn phim này và việc một số người của băng Tử Cục bị mất tích không?” Evanson nhận chiếc điện thoại xem một lúc, trong đó chính là đoạn phim quay lại cảnh anh hút linh hồn của một thành viên băng Tử Cục rồi thiêu hắn thành tro. Sau đó anh tua ngược đoạn phim, phát hiện thứ quay được đoạn phim này chắc đã được lắp đặt ở đó một khoảng thời gian rồi, đồng thời từ góc độ quay thì có thể đoán nơi đó hẳn là một bãi rác. Thảo nào con Husky không phát hiện ra, xem ra chắc nó tưởng đó là rác. Khốn kiếp, lát nữa tao sẽ đem đổ hết mấy cái thức ăn cho chó đắt tiền của mày vào cầu tiêu rồi xả nước cho trôi hết. Cảm nhận thấy ác ý của chủ nhân, con chó Husky tên Hubbs đang nằm trên sàn lập tức rên ư ử rất thảm thiết, ý muốn nói có ngon thì làm đi, ai sợ ai biết liền. Không có thời gian đôi co với con chó, Evanson trả lại chiếc điện thoại rồi nói: “Không ngờ bị quay trộm mà vẫn đẹp trai như thế, có lẽ tôi nên đến Hollywood, sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền làm hiệu ứng.” “Miệng lưỡi lươn lẹo.” Melinda mắng một câu, sau đó cô nói tiếp: “Giờ cậu vẫn chưa biết vì sao chúng tôi đến tìm cậu sao?” “Hả, bây giờ sao?” Evanson ngồi trên ghế vươn vai nói với giọng điệu khoa trương: “Theo như cách nói của phim ảnh hoặc tiểu thuyết thì có lẽ các người thấy tôi quá sức quái dị cho nên muốn chiêu nạp tôi gia nhập các người bằng mọi giá, còn không thì cho rằng tôi là mối uy hiếp nên muốn tiêu diệt tôi, còn tôi lúc đó thì sẽ thi triển đủ loại kỹ năng, đấu trí đấu dũng với bọn cảnh sát phát xít để thoát khỏi miệng hổ, sau đó lại đơn thương độc mã xông vào tổng bộ kẻ địch, trong lúc tiêu diệt tổ chức tà ác thì còn quyến rũ được một đặc vụ xinh đẹp của đối phương.” Nói xong anh còn quay sang nháy mắt với Melinda, cứ như muốn nói chị chính là đặc vụ xinh đẹp ấy đấy. “Quả nhiên không hổ danh là kẻ buôn thần bán thánh, sức tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy, nhưng mà rất tiếc, không phải như thế.” Quả là một hình mẫu đặc vụ điển hình, sau khi nghe một loạt lời nói hại não của Evanson, còn bị so sánh với quân phát xít và tổ chức tà ác, thế mà Coulson vẫn có thể bình tĩnh nở nụ cười. “Không phải chỗ nào? Ý muốn nói tôi không quyến rũ được chị ta sao?” Evanson ngạc nhiên hỏi. “Tất cả đều không phải.” Melinda cũng không bị mấy lời xúc phạm của Evanson làm cho tức giận, cô vẫn trả lời như không hề có chuyện gì. Là một đặc vụ cao cấp sao có thể để mấy lời này ảnh hưởng đến tâm trạng chứ? “Thế à? Người Mỹ không phải đều rất thích nội dung như thế sao?” Evanson có vẻ rất kinh ngạc, nhưng sau đó lại nói: “Nhưng mà nghĩ lại cũng phải, là một cục tình báo cao cấp thì không thể vì một người có chút bản lĩnh đặc biệt mà lập tức chiêu mộ họ được, nhất là…” Đầu ngón tay Evanson bật lên một ngọn lửa, sau đó thì liền dập ngay: “Nhất là với năng lực đặc biệt như tôi đây, sẽ nguy hiểm chẳng khác nào vác về một quả bom có thể nổ bất kỳ lúc nào.” “Phân tích rất đúng, thế thì chúng tôi đến để khử cậu đúng không?” Coulson hỏi. “Khử tôi sao? Tôi làm sai chuyện gì chứ? Giết vài tên xã hội đen muốn vào cướp nhà tôi sao? Theo luật hình sự mà nói thì tôi chỉ phòng vệ chính đáng, chẳng qua chỉ là tôi không dùng súng thôi.” Evanson nheo mắt: “Huống hồ, cho dù các người có muốn bộc lộ bản chất như Gestapo đi chăng nữa thì cũng không thể nào chỉ cử hai người đến, nhất là sau khi đã biết rõ năng lực của tôi rồi.” “Sao cậu biết chúng tôi chỉ có hai người?” Melinda dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào Evanson. Evanson chắp hai tay lại rồi chống dưới cằm, cũng dùng đúng ánh mắt ấy trả lời lại: “Tôi chỉ biết thế thôi.”