Evanson gần như "miễn cưỡng" đồng ý trợ giúp Nick Fury trong kế hoạch lần này, sau đó liền chào tạm biệt rồi về nhà. Nếu không thì còn có thể làm gì được đây? Ở lại đây cùng đặt tên kế hoạch với lão Nick Fury kia sao? Trước mắt cái gọi là kế hoạch bước thứ hai kia chỉ là xác định có sử dụng được Cosmic Cube hay không mà thôi. Nhưng muốn tìm nơi nào làm chuyện này và tiến hành cải tạo từ chỗ nào, hơn nữa ngoại trừ Evanson ra còn muốn những ai tham gia nữa? Những điều này đều chưa được quyết định nên sau khi tính toán chuyện này cần Evanson phát huy tác dụng của mình, cũng chính là chính thức bắt đầu tiến hành thí nghiệm Cosmic Cube, ít nhất cũng phải hơn bốn tháng.  Khoảng thời gian lâu như vậy, Evanson cũng sẽ không để lãng phí hết, như vậy đã đủ để anh làm nhiều chuyện rồi. Đêm trước đó, Evanson cuối cùng đã trở về căn hộ mà bản thân đã xa cách lâu ngày, thật ra cũng không lâu lắm, mới chỉ một tuần gì đó thôi. Anh đỗ xe ở cửa ra vào, sau khi trở về sẽ tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon, dù sao sự việc liên tiếp xảy ra mấy hôm nay đã khiến anh không nghỉ ngơi đủ rồi. Nhưng còn chưa đợi anh bước vào cửa thì đã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo sau lưng khiến anh không rét mà run.  "Có lời nói thẳng, nói được làm được, đây chính là sự kiên nhẫn của tôi! Uổng công anh có thể nói ra những lời này!" Giọng nói này vốn trong trẻo dễ nghe nhưng Evanson lại nghe thấy trong đó sự oán hận vô cùng mãnh liệt. Lúc này Evanson mới đột nhiên nghĩ tới ngày đó anh đã đồng ý với Claire rằng buổi tối sẽ cùng chơi game nhưng kết quả là anh cho người ta leo cây hẳn một tuần lễ liền. Evanson cứng ngắc xoay người, nhìn Claire cười mà như không cười đang nhìn mình chằm chằm, nhưng anh có thể hiểu rõ ràng sự uy nghiêm và khủng bố của một Đại tù trưởng thị tộc Pigeons.  "Cái đó, Claire à... Anh thật sự không phải cố ý cho em leo cây..." Evanson hốt hoảng giải thích: "Ngay từ đầu anh cũng không ngờ lần này làm ăn lại rắc rối như vậy nên thời gian mới kéo dài như thế." "Làm ăn gì mà cần phải lâu như vậy? Vật dụng thần bí mở rộng thị trường tiêu thụ sao?" Claire liếc mắt nhìn cánh cửa tan hoang của Evanson, giống như đang nói lại còn có người tìm anh nói chuyện làm ăn? Hắn ta không sợ chết uổng sao? "Anh không chỉ mua món đồ thần bí mà anh còn có rất nhiều những công việc kiêm chức khác..." Evanson thần bí nói: "Ví dụ như... thám tử tư."  "Hả?" Claire vừa nghe thấy vậy lập tức có hứng thú, cũng dùng giọng điệu thần bí như vậy nói: "Giống như... chức nghiệp của một học sinh cấp ba mãi mãi học năm đầu tiên à?" "Hả... Cũng gần như vậy." Evanson thầm nghĩ, đối phó với dạng trạch nữ thế hệ thứ hai này thật dễ dàng, dễ dàng dời lực chú ý của cô sang chủ đề khác. "Vậy thì lần này anh đi phá án rồi?" Claire tò mò hỏi.  "Đúng vậy, anh..." Evanson vừa muốn mở miệng nói lại bị đối phương ngăn lại. "Em biết quy tắc trong nghề của các anh..." Ánh mắt Claire âm thầm liếc nhìn người đi trên đường, giống như đang muốn bàn bạc với đối phương: "Anh tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức của khách hàng nhưng nếu anh có thể kể cho em một chút chuyện gì đã xảy ra thì vào trong tiệm của em đi." Cứ như vậy, không đợi Evanson từ chối, anh đã bị Claire lôi vào trong cửa hàng bên cạnh.  "Được rồi, kính thưa các vị khách, hôm nay chúng tôi đóng cửa rồi, cám ơn sự chiếu cố của các vị." Claire kéo Evanson vừa trở lại tiệm đã lớn tiếng để những vị khách có thể nghe được. Có thể nói Evanson vừa bị lôi vào đã bị đánh một cái thật mạnh, hắn phát hiện hiện giờ khách hàng đang mua đồ trong tiệm của Claire còn nhiều hơn tổng số khách trong một tuần của tiệm mình. Nhưng cũng may Evanson đã bị đả kích như vậy nhiều lần rồi, sớm đã quen mắt mù tai điếc rồi. Haizz... Vì sao nghe ra lại đau xót như vậy chứ.  "Được rồi, bây giờ thì nói đi." Đợi đến khi khách hàng đã đi hết rồi, Claire lập tức tò mò giống như chú mèo nhỏ mà sáp lại, quyết định nghe câu chuyện trinh thám của Evanson. "Á..." Đầu óc Evanson nhanh chóng xoay chuyển, giờ khắc này hắn giống như phụ thể của Conan Doyle, phụ thể của Edogawa Rampo, phụ thể của lão tặc Gosho Aoyama, giờ phút này hắn không phải là một người..." Sự việc lần này chủ yếu là ân oán tình thù giữa hai gia tộc..." Nửa giờ sau, Evanson rốt cuộc kể lại câu chuyện sống động như thật này. Hắn phát hiện bản thân không đi viết tiểu thuyết thì thật là lãng phí tài năng rồi.  Mà lòng hiếu kỳ của Claire cũng vậy. Cô vô cùng thỏa mãn nói: "Nói cách khác thì chính là quý công tử của một gia đình hắc đạo vì bất mãn với sự khống chế của cha mình mà bỏ nhà trốn đi, sau khi thu nạp thuộc hạ liền quyết định giết chết cha mình mà thế chỗ, hơn nữa còn xúi giục cha của hắn phái sát thủ tới?" "Còn một gia tộc khác cũng là một gia tộc lớn, nhưng con trai trưởng của gia tộc đó mạnh mẽ chống đối cha của mình, vì vậy mà bị người cha đuổi ra khỏi nhà, anh em của anh ta sau đó đột nhiên phát hiện bản thân là con nuôi, tâm lý bất ổn quyết định giết chết anh của mình, ép chết người cha, đi tới đỉnh cao đời người?" "Còn anh ở trong chỉ Đông đánh Tây, châm ngòi cho lực lượng hai bên đấu loạn với nhau, cuối cùng hoàn toàn giải quyết sự việc rồi?"  "Ừ, chi tiết cũng gần như vậy." Evanson gật đầu đồng ý nói. "Hừ." Claire làm mặt quỷ: "Có quỷ mới tin lời của anh. Gia tộc hắc đạo nào sẽ mời anh làm thám tử chứ? Mắt bọn họ đều mù rồi hả?" "Ha ha!" Evanson cười vang, trong lòng thầm nói em có thể không cần tin nhưng người mời anh quả thật rất đen tối, hơn nữa hai mắt quả thật cũng mù rồi.  "Nhưng thôi, nể câu chuyện này của anh không tồi, em sẽ rộng lượng bỏ qua cho anh." Claire đột nhiên cười nói. "Nhưng..." Claire chạy ra phía cửa ra vào, khóa cửa lại: "Anh phải làm xong chuyện đã đồng ý với em mới được. Cũng không nhiều đâu, khuya hôm nay đánh thắng 50 trận là được rồi!" "Thắng 50 trận?" Vẻ mặt Evanson trắng bệch, suốt đêm cũng đánh không hết đâu! Tôi đây đã hai đêm không ngủ rồi đấy.  Một đêm qua đi... Evanson lê cái thân mỏi mệt đi từ trong quán Claire ra, cả người giống như bị ép khô. Nếu quả thật bị một mỹ nữ làm đến ép khô thì trong lòng hắn không chừng sẽ đẹp hơn biết bao, nhưng đây rõ ràng trai đơn gái chiếc ở chung trong một phòng, lại là thời điểm đêm khuya thanh vắng, bọn họ lại chơi game, không làm gì cả, chuyện này bi thương đến mức nào đây. "Hử?" Evanson mơ màng sờ lên cửa nhà nhưng lại phát hiện có một người đàn ông nhìn chằm chằm xe của mình.  Evanson cảm thấy kì quái, mặc dù xe của mình quả thật rất thu hút người khác nhưng chiếc xe này anh cũng đã dùng một thời gian rồi, hàng xóm quanh đây đều đã quen với sự tồn tại của nó rồi, sau khi sự mới lạ xuất hiện một thời gian thì sẽ có rất ít người dừng bước quan sát giống như vậy. Vì vậy Evanson để ý một chút nhưng anh càng nhìn càng sinh nghi vấn. Đầu tiên, người đàn ông này nhìn có vẻ rất cường tráng, cơ bắp nửa thân trên cũng rất phát triển, Evanson có thể nhìn ra được đây không phải loại cơ bắp do tập gym luyện thành vì không có bất kì cơ bắp chết nào trên người.  Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn chiếc xe chăm chú rất phức tạp, có tang thương, có bất ngờ, có hoài niệm, thậm chí còn có căm hận nhưng duy chỉ không có vẻ ao ước khi lần đầu nhìn thấy chiếc xe này giống như những người bình thường khác mà thôi. Cách ăn mặc của người này dường như có xuất thân là quân nhân, mồ hôi thấm ướt vạt áo sơ mi màu xám có in cờ hiệu nước Mỹ đằng trước, nửa người dưới mặc quần quân phục màu vàng nhạt. Khoan đã... Evanson nhướng mày, phong cách quần quân phục hẳn đã sớm bị đào thải mới đúng... Người đàn ông này nhìn bề ngoài có vẻ như hơn hai mươi tuổi, hắn hẳn không có cơ hội mặc loại kiểu dáng quân phục thế này chứ nhỉ?  Ừ... Có khi nào... Hai mắt Evanson híp lại nhớ tới một người, không phải là hắn đấy chứ.