Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
Chương 214 : Thám tử lừng danh johnny blaze
Evanson bước ra khỏi phòng, sau đó đi đến khu căn cứ để xem xem có chuyện gì. Và không nằm ngoài dự đoán của anh, cái loại âm thanh của động cơ xe máy mà đi đến đâu cũng sẽ gây ra ô nhiễm tiếng ồn kia chỉ có thể do chiếc xe của Ghost Rider tạo ra thôi.
Xem ra sau một thời gian nghỉ ngơi thì Johnny Blaze đã khôi phục được khả năng biến hình của mình, nhưng chắc vì sự giáo huấn lần trước, hơn nữa là vì lần này là làm việc cho ông chủ nên hắn cũng không hét to câu ngươi có tội rồi ném cái xích sắt của mình về phía đối phương mà ngồi ở trên xe máy và nhìn Evanson chằm chằm.
Evanson cũng đáng đánh giá anh ta một cách cẩn thận, vì chuyện lần trước nên hắn chưa có điều kiện nhìn kỹ, giờ nhìn lại thì mới biết chiếc xe máy theo phong cách Goth hoặc là theo phong cách kim loại nặng của Johnny đẹp vô cùng.
Với Ghost Rider mà nói chỉ cần hắn ta dùng lửa đốt thì bất kỳ vật gì cũng sẽ như được cải tạo lại vậy, năng lực này của anh ta đúng là khiến cho người khác phải ước ao. Hơn nữa chỉ cần trải qua kiểu cải tạo này thì chưa cần biết hiệu quả hay uy lực của nó thế nào nhưng dáng vẻ bên ngoài thì đều rất ngầu và thu hút.
Quả là một loại năng lực làm người khác phải thèm muốn, Evanson nghĩ nếu anh có loại năng lực này thì cho dù có đi xe ba bánh hắn cũng sẽ có thể khiến cho người ta cảm thấy hắn đang lái phi thuyền vũ trụ.
Nhưng đáng tiếc là loại năng lực này không phải là chỉ cần có lửa địa ngục là được vì đây là một loại kỹ năng đặc biệt của riêng Ghost Rider. Nếu không lần trước hấp thu nhiều lửa địa ngục từ trên người của Ghost Rider như vậy thì hẳn anh cũng sẽ có loại năng lực này rồi.
“Hôm nay anh đến tìm tôi chắc cũng không phải là để đánh nhau chứ.” Evanson lắc đầu, cố gắng để vứt cái suy nghĩ vớ vẩn kia đi, rồi nói tiếp: “Anh có phải là nên biến trở lại bình thường để chúng ta có thể nói chuyện được với nhau. Hoặc là...” Evanson giơ chai bia trong tay lên, nói: “Cho tôi mượn ngọn lửa trên người anh để nướng mấy cái cánh gà làm mồi nhậu?”
Ghost Rider: “...” Bà nó.
Cuối cùng thì hắn cũng phải biến về hình dáng người thường, sau khi ngọn lửa tắt hẳn thì Johnny xuống xe, đi về phía Evanson rồi nói: “Bản khế ước ở đâu?”
“Ý da da...” Evanson giơ một ngón tay chỉ về phía Johnny rồi nói tiếp: “Người cộng tác, anh nên cách xa tôi một chút, chúng ta không quen thuộc đến mức có thể cùng uống rượu và trò chuyện vui vẻ đâu.”
Johnny nghe xong liền dừng lại sau đó quay về phía xe máy của mình, còn Evanson thì biết rồi nhưng vẫn hỏi lại: “Khế ước gì?”
“Khế ước San Venganza!” Johnny cũng không có thời gian để nói chuyện nhảm nhí với Evanson nên hắn đi thẳng vào vấn đề: “Kẻ cướp bản khế ước từ trong tay của người canh mộ chính là anh phải không?”
“Bản khế ước bị cướp rồi sao?” Evanson giả vờ giật mình: “Vậy anh dựa vào đâu mà nói người lấy nó đi là tôi?”
Evanson lựa chọn dùng cách che mặt trong lúc cướp bản khế ước San Venganza quan trọng đó về tay mình là để có thể tăng khả năng không chế của bản thân trong vụ việc này.
Thứ nhất là vì anh không muốn đánh nhau với Blackheart ở San Venganza nơi mà bản khế ước được hoán đổi, thứ hai là vì thời gian xảy ra cuộc chiến.
Nếu như dựa theo kế hoạch lý tưởng nhất của Evanson thì Blackheart sau khi biết được tung tích của bản khế ước thì sẽ đi đến nơi này sau đó sẽ bị Kẻ hủy diệt mà Loki phái đến đè bẹp, nếu như mọi việc xảy ra đúng như kế hoạch thì chuyện này sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Nhưng Evanson không thể nào biết được Loki sẽ ném Kẻ hủy diệt xuống vào lúc nào, cũng không thể chắc chắn việc Blackheart sẽ đến đúng giờ để bị đè bẹp cho nên chỉ có thể bỏ qua kế hoạch này và nghĩ ra một cái khác.
“Sau khi sự việc xảy ra tôi đã đi gặp người canh mộ Carter Slade rồi.” Trong lòng của Johnny cũng đang mặc niệm cho ông lão vì chuyện này mà cuộc sống bỗng trở nên thê thảm kia.
“Ông ta nhận ra và chắc chắn đó là tôi sao? Không phải chứ?” Evanson có phần cảm thấy không muốn giấu giếm nữa, nhưng hắn cũng rất tò mò sao Johnny có thể tìm đến chỗ này. Phải biết rằng nơi đặt bản khế ước cũng không nằm trong phạm vi mà Ghost Rider có thể cảm nhận được, vậy thì chỉ có thể là hành động của hắn đã để lại manh mối cho đối phương biết.
“Không, ông ấy không về biết gì về người đã tập kích mình.” Johnny cầm ra một món đồ nhỏ rồi nói: “Nhưng tôi nhặt được cái này ở hiện trường.”
Evanson nhìn về phía đồ vật ở trong tay Johnny, thì ra đó là một đầu đạn, nhìn kích thước của nó thì có thể đó là đạn của súng tự động.
“Đầu đạn dùng cho súng tự động của quân đội, đây cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể có được.” Johnny nói. Tuy nước Mỹ không cấm dùng súng nhưng không có nghĩa mọi người đều có thể sở hữu súng tự động của quân đội và cả đầu đạn cùa nó.
“Chỉ dựa vào cái này?” Khi đó thì Evanson chỉ sai người đi nhặt xác của viên đạn còn đầu đạn lại nằm trong cơ thể của Ghost Rider già kia, nếu như muốn mang cả nó đi thì chỉ có cách dùng dao moi từng viên ra thôi.
Việc dùng dao nhỏ khoét hơn một trăm cái lỗ trên cơ thể của người sống chưa nói đến người bị khoét sẽ như thế nào, sợ rằng người làm việc đó cũng sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.
“Từ sự miêu tả của ông ấy thì có thể nhìn ra những người tập kích ông ấy có tác phong của nhân viên chính phủ.” Johnny vô cùng bình tĩnh nói tiếp: “Ví dụ như bọn họ không gọi người cầm đầu là đại ca hay ông chủ mà gọi là chỉ huy.”
“Hơn nữa một trong hai người cầm đầu là phụ nữ. Mà theo những gì tôi nhớ thì trong lần gặp đầu tiên của chúng ta, bên cạnh cũng có một người phụ nữ.”
“Ông ta có thể nhận ra được.” Evanson thầm nghĩ, Ghost Rider cũng được xem như là tài xế, Melinda đã che mặt, lại còn mặc một lớp áo chống đạn rất dày mà ông ta cũng có thể nhận ra cô ấy là một người phụ nữ, không hổ là người đã làm tài xế trong hơn 170 năm.
Johnny nói: “Là vì giọng nói. Lúc đó cô ta có nói chuyện.”
Evanson nhớ lại thì hôm đó Melinda có lên tiếng. Anh đã nói mà, cho dù là người có kinh nghiệm phong phú thì cũng không thể từ vóc dáng bên ngoài mà có thể nhìn ra Melinda là một phụ nữ được. Nhưng những lời này cũng không thể nói trước mặt của cô ấy.
“Điều quan trọng nhất là người cầm đầu kia biết được thân phận của Carter Slade nhưng lúc rời đi lại khẳng định ông ấy không thể đánh lại hắn ta.” Johnny cúi đầu khiến cho người khác không thể thấy rõ ánh mắt của hắn ta, giống như đang đeo một cái kính râm vậy, hắn nói:
“Anh đã từng nói cho Mephisto biết mục đích của anh đến New Mexico, tôi đã nhìn thấy hình ảnh của chiếc búa kia trên các bản tin, nhưng sau khi đến đây thì tôi lại bị các đặc công ngầm khống chế.”
“Sau khi xâu chuỗi tất cả các manh mối mà tôi có được như đặc công, phụ nữ, không sợ hãi sức mạnh của Ghost Rider thì cũng chỉ có thể là anh thôi.” May mắn mấy năm nay hắn vẫn còn nghiện xem phim hoạt hình, xem ra việc xem hết 700 tập “Thám tử lừng danh Conan” không phải là vô bổ.
“Không thể nói...” Evanson nói: “Tuy rằng những suy luận của anh rất dở nhưng tôi phải thừa nhận người mang bản khế ước đi là tôi.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong khế ước giữa chúng ta với Mephisto không có một điều khoản nào nói rõ về bản khế ước.” Nhiệm cụ của Evanson là giết chết Blackheart, còn nhiệm vụ của Johnny là tìm lại bản khế ước, nhưng đó chỉ là mệnh lệnh mà Mephisto thêm vào sau đó và không hề có trong bản khế ước. Nên Evanson rất tò mò: “Vậy đâu là nguyên nhân khiến cho anh phải làm nó cho bằng được?”
“Blackheart đã nguyền rủa bạn gái của tôi.” Johnny nói: “Cho nên...”
“Cho nên anh đã dẫn bọn hắn đến chỗ của tôi?” Evanson nhìn sang một hướng khác, có hai người đàn ông đang từ từ lại gần.
“Với những người đã ký khế ước mà nói thì việc thờ hai chủ là điều tối kỵ nhất.” Nhìn thấy Blackheart đang từ từ lại gần nhưng Evanson lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
173 chương
306 chương
915 chương
484 chương
67 chương
71 chương
46 chương
124 chương