Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
Chương 201 : Sự phấn đấu của blackheart (1)
Blackheart là con trai của Ma vương Mephisto, cũng chính là con ông cháu cha nổi tiếng nhất ở địa ngục, hắn mỗi ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, vô cùng thoải mái, nhưng mà thời gian lâu rồi thì hắn lại cảm thấy cho dù bản thân suốt ngày làm mưa làm gió dưới địa ngục thì sao chứ? Đám người hầu theo đuôi suốt ngày gọi hắn là đại ca, nhưng mà phía trên hắn không phải là còn một đại ca chân chính nữa sao? Không phải hắn cũng chỉ có thể đợi đến ngày được truyền ngôi sao?
Hắn ngày này qua tháng khác chờ đợi cha mình chết để bản thân có thể lên ngôi nhưng mà đến cuối lại phát hiện máy bay đến muộn, à không, mà là cha hắn bất tử.
Hắn mỗi ngày đều mong cha mình chết nhưng cha hắn không chỉ vẫn đang còn sống mà thân thể cũng rất khỏe mạnh. Hơn nữa ông ấy cũng chưa có ý định về hưu. Có thể nói đây chính là sự bất hạnh lớn nhất của các vị thái tử trong thiên hạ!
Cho nên Blackheart quyết định sẽ không tiếp tục chờ đợi nữa mà sẽ đứng lên tạo phản!
Trong sách đã từng nói thư sinh muốn tạo phản thì ba năm cũng không thành, cho nên ma quỷ muốn tạo phản thì cho dù là ba nghìn năm cũng không chắc sẽ thành công. Hơn nữa hắn cũng không thể lừa cha mình vào trong phủ uống rượu rồi thuê một đám sát thủ đến băm ông ấy thành thịt vụn hoặc là nhân lúc tối trời tụ tập binh mã bao vây cung điện của cha hắn buộc ông ấy viết chiếu thư truyền ngôi cho hắn chứ!
Chỉ sợ là đến lúc đó chọc cho Mephisto tức giận, với binh quyền ở trong tay ông thì chỉ cần một ngón tay thôi cũng đủ để đè chết Blackheart và đám người của hắn.
Nếu đã không thể trực tiếp tạo phản thì hắn sẽ chọn đường vòng vậy. Nghe nói cha của hắn không lâu trước đó đã từng có một vụ đầu tư thất bại ở thế giới loài người, không chỉ mất đi một phần sức mạnh mà còn bị mất bản khế ước đã ký với một nghìn linh hồn.
Blackheart vừa nhìn liền biết cơ hội của bản thân đến rồi! Hắn lập tức sử dụng kỹ năng đặc biệt của các vị hoàng tử - lén lút chạy trốn.
Kế hoạch của hắn cũng rất đơn giản. Hắn sẽ đến thế giới loài người để tìm kiếm bản khế ước sau đó sẽ hấp thu năng lượng của nó, biến ngôi làng San Venganza thành địa ngục trên mặt đất. Còn bản thân hắn sẽ trốn ở trong đó, từ từ xây dựng lực lượng của bản thân, đợi đến ngày địa ngục có chuyện liền lập tức tấn công. Cái gì? Nếu địa ngục không xảy ra chuyện gì thì sao? Hắn không quản nhiều như vậy, hắn chỉ quan tâm đến việc bản thân có thể xưng vương, còn những chuyện khác thì để nói sau.
Nhưng mà khi Blackheart đặt chân vào thế giới loài người, vừa mới tìm đám đàn em để lập nhóm nhạc thì liền bị Mephisto tìm được, hiển nhiên là kỹ năng này của con trai hắn còn chưa thuần thục như nhị hoàng tử của Asgard.
Ma vương Mephisto không chỉ mắng hắn một trận mà còn thông báo đã cử Ghost Rider (Ma tốc độ) đến bắt thằng nhóc hư đốn là hắn về học bổ túc rồi, và cũng chính vì thế mà Blackheart quyết định đẩy nhanh tiến độ.
Nhưng hắn lại phát hiện tình báo mà hắn nhận được đã quá hạn từ lâu rồi. Việc này chỉ mới xảy ra ở một trăm năm mươi năm trước thôi mà, vì sao thế giới loài người lại thay đổi nhiều như vậy chứ?
Hơn nữa khi mà hắn đang khổ sở đào đất để tìm khế ước thì Ghost Rider lại đến làm phiền, hại hắn lần lượt mất đi các thành viên trong nhóm nhạc. Đầu tiên là tay chơi Ghi-ta vô cùng quê mùa, đến giọng hát chính trong nhóm, người mà lúc nào cũng tỏ ra đau buồn, cuối cùng là tay chơi Bass lúc nào cũng chỉ biết chơi.
Nhưng mà không biết vì lý do gì, có thể là vì hắn từng đến nhà thờ nên không chỉ có được manh mối về bản khế ước mà ngay đến cả con ruồi phiền phức như Ghost Rider cũng không đến làm phiền hắn nữa. Hay là vì hắn bị người khác đánh đến mức không dám bước chân ra khỏi cửa nữa?
Mà sau khi hắn tìm được nhân viên quản lý khế ước rồi đánh ông ta một trận lại phát hiện một con quỷ như hắn sau khi đi vào nhà thờ thì không chỉ đổi vận mà còn có thể nhập vào cơ thể của người khác.
Chỉ thấy lão già không đứng đắn kia vô cùng tức giận mà hét vào mặt hắn:
“Cậu xem tôi như thế này giống như đang giữ bản khế ước sao?”
Blackheart chỉnh sửa lại quần áo rồi nói: “Vậy thì bản khế ước ở đâu?”
“Bị người cướp đi rồi.” Carter Slade giống như sắp khóc vậy.
“Là ai?”
Blackheart tức giận hỏi.
Thật sự thì Carter Slade cũng không biết được đối phương là ai, nhưng người đó đã bịt kín mít thì sao mà biết được ai là ai.
Nhưng mà Blackheart lại không nghĩ vậy, hắn nghĩ thầm trong lòng, lão già ông cũng kín miệng lắm! Sau đó lại tiếp tục một trận đấm đá: “Ông có nói hay không?”
“Tôi thật sự không biết gì cả.” Carter Slade kêu lên vô cùng thảm thiết.
“Tôi chỉ biết hắn đang làm việc cho cha cậu.”
“Ghost Rider?” Blackheart hỏi. Chẳng lẽ bộ xương đó làm vậy là muốn triệt để giải quyết việc này?
“Không phải.” Carter Slade còn ước gì Blackheart sẽ đi tìm đám người đã phá nhà mình ấy chứ, vì vậy ông ta vội nói:
“Từ trước đến nay thì Ghost Rider vẫn luôn làm việc một mình còn lần này lại là một đám người.”
“Tên Ghost Rider kia đang ở đâu?”
Blackheart tiếp tục hỏi: “Tôi có chút nhớ hắn.”
“Cậu muốn làm gì?” Hai con mắt của Carter Slade híp lại.
“Tôi muốn hắn tìm bản khế ước giúp tôi.” Blackheart trả lời một cách thản nhiên.
“Hắn sẽ không nghe theo lệnh của cậu.” Carter Slade nói.
“Thế thì chưa chắc.” Blackheart nói.
“Nếu như tim của hắn ở trong tay tôi thì chuyện đó không phải là do hắn quyết định.”
……
Ngày thứ hai, căn cứ Quake.
“Cô vẫn cho rằng tôi làm vậy là rất quá đáng?” Evanson và Melinda vừa đi vừa nói chuyện.
“Đúng vậy.” Melinda không hề giấu giếm mà nói ra suy nghĩ của mình.
“Người kỵ sĩ già kia là một người tốt.” Trong suy nghĩ của cô, việc Carter Slade vì không muốn bản khế ước San Venganza rơi vào trong tay của ác quỷ mà giấu nó đi chính là hành động của một người anh hùng. Thế mà Evanson không chỉ tìm đến nhà mà còn bắn hơn hai trăm viên đạn lên người của ông ấy.
“Những người làm giao dịch với ma quỷ đều không phải là người tốt.” Evanson nói.
“Carter Slade, cảnh sát trưởng ở Texas là một người chính trực nhưng lại quá tham lam nên bị bỏ tù để chờ ngày thi hành án treo cổ.” Evanson nói đến đây liền cười:
“Cô đoán xem là ai đã cho ông ta sự tự do?”
Melinda lắc đầu, đáp án của câu hỏi này đã vô cùng rõ ràng, vốn không cần phải nói gì nhiều: “Nhưng mà ông ấy cũng đã rất cố gắng để thế giới loài người không biến thành địa ngục.”
“Đó là vì ông ta quá ngu xuẩn.” Evanson bĩu môi.
“Nếu như ông ta lúc đó giao bản khế ước cho Mephisto vậy thì Mephisto sẽ mang một nghìn linh hồn đó xuống địa ngục để làm thức ăn, vấn đề của San Venganza cũng sẽ được giải quyết ngay lúc đó, vậy thì sẽ không còn phiền phức đến tận bây giờ.”
“Hơn nữa cho dù Mephisto bỗng nhiên lên cơn điên, không so đo được mất thì việc ông ta muốn biến nơi này thành địa ngục cũng không thể làm được. Bởi vì cho dù ông ta có thể tránh được sự giám sát của Giáo hội pháp sư thì cũng không thể tránh khỏi...”
Hai người Evanson và Melinda lúc này cũng vừa đi đến một căn phòng lớn, ở bên trong là nhóm người của Thor, Evanson liền chỉ vào bên trong rồi nói: “Bọn họ?”
Melinda nhỏ giọng nói: “Asgard.”
“Đúng vậy.” Evanson nói.
“Nếu như Mephisto muốn gây sự ở thế giới loài người thì thần Odin sẽ dẫn người đánh hắn trở về địa ngục.”
“Vương tử điện hạ, ngài thấy thế nào?”
Evanson đi vào trong phòng, hướng về phía Thor để hỏi thăm: “Ngài đã quen với cuộc sống ở đây chưa?”
“Gọi tôi là Thor đi.” Thor nói.
“Tôi vẫn ổn, mọi người ở đây đều rất khách sáo.”
Sao có thể không khách sáo được chứ, Coulson vì không muốn có sai lầm gì trong vấn đề ngoại giao mà đã căn dặn những nhân viên trong căn cứ không nên xảy ra xung đột với những vị khách đặc biệt này.
“Vậy là được.”
Evanson gật đầu.
“Nhưng tôi thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm, là đang lo lắng điều gì sao?”
“Tôi đang suy nghĩ.” Thor trả lời.
Hàng lông mày của Evanson khẽ nhướng lên, suýt chút nữa liền nói ra câu người như anh mà cũng biết suy nghĩ sao?
“Nếu anh không ngại thì có thể nói ra, có lẽ chúng tôi có thể giúp được anh.”
“Các anh... Ha ha ha?”
Thor vừa cười vừa lắc đầu, bỗng nhiên sau đó lại nhìn về phía Evanson:
“Nhưng có lẽ anh có thể.”
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
173 chương
306 chương
915 chương
484 chương
67 chương
71 chương
46 chương
124 chương