Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
Chương 2 : Ba Món Thần Khí Nhảm Nhí
Sau khi cất bản đồ và bách khoa vào lại không gian tùy thân, anh tiếp tục nhìn, tiếp theo mới là thứ hay đây, ồ yeah, là thần khí, là ba món thần khí, chính là ba thần khí bổn mạng của Warlock đây nhé nhé nhé.
Thống Khổ (Affliction): Ulthalesh - Deadwind Harvester, một cây liềm khổng lồ.
Hủy Diệt (Destruction): Quyền Trượng Sargeras, một cây pháp trượng.
Kiến Thức Ác Ma (Demonology): Sọ Manari, một cái đầu lâu và một con dao nhỏ được làm từ xương.
Ba món thần khí này trong game có thể gọi là vô cùng thông dụng, hàng trăm ngàn đại lãnh chúa đều sở hữu nhưng nếu đem vào thế giới thực thì sẽ trở thành một vũ khí với lực sát thương cực lớn, so với các trang bị vũ khí thông thường thì sẽ giống hệt một khẩu súng lục, nếu gặp phải RPG (*) thì đương nhiên có khi còn trở thành tên lửa đạn đạo, chuyện này còn tùy vào khả năng của người sử dụng.
Nhưng sự đánh giá của Evanson lúc này lại là: khốn khiếp.
Thần khí đúng là tốt đấy, là món đồ tốt mà bao nhiêu người mong có được nhưng thần khí của Warlock lại không nằm trong số đó. Thật ra, Warlock là một chức nghiệp cực kỳ đam mê sức mạnh, bởi vì chức nghiệp này đã sinh ra bao nhiêu nhân vật phản diện, chẳng hạn nổi tiếng nhất chính là Guldan. Có thể đảm bảo rằng không một Warlock nào sau khi phát hiện ba thần khí này xong mà có thể bình tĩnh được, nhưng cũng sẽ không có một Warlock nào dám trực tiếp cầm thần khí trong tay. Thông thường mà nói, kẻ nào bất cẩn dám làm thế thì một là trực tiếp bị thần khí hút mất linh hồn, hai là sẽ bị thiêu cháy thành tro. Đỡ hơn một chút thì sẽ bị thần khí khống chế tâm trí rồi trở thành nô lệ của nó, bị thần khí sử dụng chứ không thể sử dụng thần khí. Chỉ có những Warlock đủ mạnh có thế giới tinh thần kiên định như bức tường, hơi thở vĩnh hằng thì mới dám nói mình đã hoàn toàn làm chủ được ba thần khí.
Cho nên, nhìn thấy ba món thần khí nằm trong không gian tùy thân của mình, Evanson cảm nhận thấy một luồng khí nhảm nhí ập ngay vào mặt. Bởi vì khoan nói đến việc sử dụng, ngay cả việc lấy chúng ra khỏi không gian tùy thân còn không dám nữa chứ đừng giỡn. Nếu thật sự lấy ra, Ulthalesh sẽ lập tức giết hết mọi sinh mạng trong phạm vi một cây số, bóng tối và ngọn lửa tà năng sẽ thiêu rụi cả khu phố này. Sọ Manari thì sẽ mê hoặc mọi sinh mệnh trí tuệ ở đây, khiến họ phải thần phục nó, sau đó sẽ mở cổng dịch chuyển đến không gian ác ma. Nếu cùng lúc lấy hết tất cả ra thì cả thế giới này sẽ bị hủy diệt.
Giờ đụng phải mấy thứ này, chi bằng lao đầu vào lò phản ứng hạt nhân chết luôn cho rồi.
Tạm thời khoan chú ý đến ba món đồ chơi nhìn thì hết sức ngầu nhưng căn bản không thể dùng được ấy, Evanson phát hiện một món đồ cuối cùng trong không gian tùy thân, một quyển sách bìa da đen. Trên quyển sách có một bùa chú nhìn vô cùng tà ác và đáng sợ, sờ vào có một cảm giác dựng hết cả tóc gáy. “Mong rằng đây đây không phải da người, khi đọc cũng sẽ không lột da của mình ra.”
Evanson thử lẩm bẩm đánh vần các ký tự trên sách, anh phát hiện ra mình chẳng thể đọc được một chữ nào trên đó cả, nhưng lại có thể hiểu rõ ý nghĩa của nó, đây chính là một hình thức giao lưu linh hồn. Dòng chữ trên bìa ghi là “Bách khoa pháp thuật Warlock”.
“Hả? Cái tên này sao nghe có vẻ... trực tiếp thế? Sao không gọi bằng mấy cái tên hay hay kiểu như Sách Tử Linh, Sách Hắc Ám, Bí Kíp Ác Ma gì đấy?” Chê bai cái tên chẳng khác gì theo kiểu tên gọi từ điển này xong, Evanson bắt đầu nghiên cứu cách sử dụng quyển sách.
Gọi tên, không có phản ứng. Nhấn hai lần vào bìa, không có phản ứng. Không lẽ phải trích máu mới nhận chủ sao? Cắn vào ngón tay một cái rồi nhỏ một giọt máu lên, cũng không có phản ứng gì. “Thôi chết, đừng nói là đồ vô dụng nhé, thế này mà gọi là phúc lợi gì chứ?”
“Tên ngốc này làm cái gì thế?”
“Sách thì đương nhiên phải mở ra đọc, cậu ta không biết sao?”
Trong lúc Evanson đang bực bội thì đột nhiên nghe được đoạn đối thoại trên, mà giọng nói ấy lại trực tiếp vang lên từ trong đầu anh, anh nhìn vào trong không gian tùy thân, phát hiện Sọ Man’ari đang chằm chằm nhìn mình, cái sọ không hề có tí thịt nào ấy tựa hồ như đang nở nụ cười còn cây liềm khổng lồ Ulthalesh thì đang tỏa ra một ánh sáng đỏ kỳ lạ.
“Tất nhiên, nếu cậu thấy việc đọc sách phiền phức quá thì chúng tôi sẽ đích thân dạy cho cậu, chỉ cần…” Chưa kịp nghe xong, Evanson đã vội vàng đóng không gian lại, giọng nói cũng theo đó mà im bặt, xem ra chúng không thể nói xuyên qua được sự ngăn cách không gian.
“Mình biết ngay mà, phù, mình biết ngay mà, phù, mấy thứ đồ này, thần khí của Warlock, thật sự không đơn giản mà, suýt nữa là mình đã nhận lời nó rồi.” Sau khi đóng không gian lại, Evanson thở hổn hển, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
Thần khí của Warlock sao có thể đơn giản được? Chúng còn sống cả, chúng đều có linh hồn. Trong ba món thần khí này, chỉ có Quyền Trượng Sargeras là không có linh hồn, còn hai thứ kia, Sọ Man’ari khi còn sống có tên là Thalkiel, là một cao thủ Eredar chuyên nghiên cứu sức mạnh ác ma, là thầy dạy của Archimonde.
Còn Ulthalesh - Deadwind Harvester, bên trong có phong ấn linh hồn của tên ma vương đáng sợ dám khiêu chiến với Titan Sargeras, chính là Ulthalesh.
Chắc chắn chúng không chỉ hại chết một hai chủ nhân, mà với cơ thể con người bình thường hiện tại mà tiếp xúc với hai tên ác ma lão làng mấy chục ngàn tuổi này thì đảm bảo sẽ bị ăn thịt sạch sẽ trong phút chốc. Cũng giống như lúc nãy, Evanson giống hệt như bị thần linh sai khiến, suýt nữa đã đồng ý với đề nghị dạy pháp thuật của bọn chúng, đùa à, nếu để chúng dạy thì hậu quả cuối cùng chắc chắn là sẽ bị hút mất linh hồn.
Trải qua chuyện này, trước khi trở thành một Warlock bậc thầy thì tuyệt đối không được có chút giao tiếp nào với hai tên ác ma kia nữa. Còn về bậc thầy có nghĩa là đạt mức độ nào thì đợi lên cấp 98 đi rồi sẽ giải thích cho nhé.
Nhưng dù sao hai tên yêu quái kia cũng đã nhắc anh, sách là dùng để đọc, lúc nãy đúng là anh hơi bị ngớ ngẩn, xem ra là đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không quá nên bị ảnh hưởng rồi.
“Cái này không phải cũng quá nhảm sao?” Lật sách ra trang đầu tiên, vừa đọc xong mục lục, Evanson đã nổi điên ném quyển sách xuống đất, mắng to một câu.
Ba năm luyện pháp thuật, năm năm thi thử, đề bài gồm có 100 câu. Ôi trời đất ơi, đây là học pháp thuật hay là đi thi đại học thế? Nhưng mắng thì mắng, mà xem thì vẫn xem, cũng may là thứ này quả thật có thể học, chỉ cần mỗi ngày cố gắng luyện 30 đề luyện tập thì chẳng bao lâu sẽ có thể học được phép thuật, rồi qua một khoảng thời gian nữa là có thể làm được Warlock, giao tiếp được với bọn ác ma trong không gian hư không, đổi được một vài kiến thức và sức mạnh, dẫn theo vài con pe (**) đi chơi.
Tuy là nghĩ như thế, nhưng nhìn đống đề ghi ba năm tập luyện năm năm thi thử, Evanson vẫn cảm thấy có chút ngán ngẩm, nếu kiếp trước mà chăm chỉ như thế thì nói không chừng đã đỗ đại học danh tiếng, rồi nhận được tấm bằng cao, sau đó sẽ trở thành CEO, trở thành chủ tịch, có được bao nhiêu là người đẹp, rồi trở thành người thành đạt trong xã hội rồi. Xem ra tri thức chính là sức mạnh, câu này quả nhiên là không sai.
Nhưng mà không sao, kiếp trước không chăm chỉ thì kiếp này chăm chỉ vậy, hơn nữa đây không phải kiểu đơn giản như kiểu vào đại học danh tiếng, đây là pháp thuật, là pháp thuật đấy. Evanson vừa nghĩ, trong đầu vừa hiện ra tên các quyển sách “XX ở đô thành”: “Truyền thuyết thành phố XX”: “XX cực phẩm và hoa XX”…
Sau khi Evanson mơ màng xong thì mới phát hiện trời đã sáng rồi, hơn nữa còn sắp đến giờ ăn sáng, thế nên trong lòng anh tràn đầy ý chí mở cửa bước ra thế giới mới.
Thế mà, thế giới mới lại phùng mang trợn má chơi anh một vố đau điếng.
****
(*) RPG: loại súng phản lực chống tăng nhỏ dùng cá nhân, thường bắn tên lửa không điều khiển.
(**) Pet: thú cưng
Truyện khác cùng thể loại
3257 chương
82 chương
2693 chương
110 chương
89 chương
116 chương
150 chương
103 chương