Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
Chương 167 : Bộ giáp xương bên ngoài
Ross vừa xem bản ghi chép kế hoạch vừa tấm tắc ca ngợi. Nhưng thân là tướng quân của nước Mỹ như ông ta, hiểu biết tuyệt nhiên không thể nông cạn như cái tên Ivan Vanko lớn lên ở Siberia kia được.
Ross vẫn nhớ mang máng, lúc Chiến tranh thế giới thứ II vừa kết thúc chưa bao lâu, khi SHIELD vẫn còn trực thuộc quyền quản lý của Mỹ đã từng thực hiện một kế hoạch bí mật mang biệt hiệu “Cái kẹp giấy”.
Chiêu mộ một số nhà khoa học hữu dụng mà lại chưa từng phạm phải những tội ác không thể tha thứ được trong Nazi và hội Hydra trước đây, dùng tự do để đổi lấy việc họ cống hiến sức lực phục vụ nước Mỹ.
Chính trong số đó có một nhà khoa học bị giam cầm đến từ nước Đức hoặc Thụy Điển, sau khi trải qua quá trình đào tạo về quan điểm giá trị cốt lõi của Chủ nghĩa đế quốc Mỹ, quyết tâm cố gắng sửa chữa sai lầm trước đây, làm người lại từ đầu, không chút do dự mà kiên quyết lao vào đóng góp hết công sức vì việc xây dựng sự nghiệp vĩ đại cho thế giới Chủ nghĩa tư bản.
Chính nhà khoa học này đã từng đề xuất lý luận tương tự như thế rồi, gắn thêm bộ phận nhân tạo bằng máy vào cơ thể người, do hệ thần kinh của cơ thể người trực tiếp tiến hành điều khiển.
Nhưng không biết vì lý do gì mà sau này, đề tài nghiên cứu liên quan đến lý luận này lại chẳng rõ nguyên nhân mà bị dừng lại, có thể là do đã gặp phải thất bại, hoặc là nhà khoa học này đã qua đời vì bệnh vài chục năm trước rồi.
Cũng là vì những điều này, sau khi đọc được bản phương án trước mắt này, tuy vẫn cho rằng rất điên rồ và liều lĩnh, nhưng Ross lại không hề cảm thấy quá bất ngờ.
“Chỉ cần hệ thần kinh không phải chịu tổn thương quá lớn, và vẫn tiếp tục duy trì sự tỉnh táo, bộ giáp cơ giới bên ngoài liền có thể đảm bảo khả năng hoạt động của cơ thể.” Ross chầm chậm gập bản kế hoạch lại rồi đặt lên bàn, dùng ngón tay gõ gõ vào cái tên trên đó, nửa thật nửa đùa nói:
“Kế hoạch Phúc âm? Ha ha, đây quả thật là một tin vui. Tôi nghĩ về sau này cho dù là bệnh nhân liệt nửa thân trên, muốn bước xuống giường đi lại cũng chẳng phải là vấn đề. Nhưng mà tôi cho rằng cô để anh ta và bộ phận điều trị hợp tác với nhau có khi sẽ càng thích hợp hơn nữa.”
“Cần phải nói tới điều này thưa tướng quân, đây chỉ là một phần của kế hoạch Phúc âm mà thôi, tên hạng mục chính thức của nó là Biên giới ngày mai.”
Alythess tuy nhiên lại tỏ ra có chút nghiêm túc:
“Đúng là công ty chúng tôi cũng có đề xuất dự định về phiên bản dân dụng của sản phẩm này nhằm nhắm đến các bệnh nhân tàn tật.”
“Chẳng qua là để cho những người tàn tật khôi phục lại khả năng cử động thì cũng có thể coi như là thiết bị y tế dân dụng.” Alythess nhíu mắt nói: “Nhưng nếu như để cho một người bình thường có thể tùy ý đánh ra một quyền mạnh năm trăm cân, liệu có còn nằm trong phạm vi dân dụng nữa hay không?”
“Cần phải biết là máy móc không giống với cơ bắp của con người, không cần phải rèn luyện lâu dài mới có thể nâng cao sức lực. Nó chỉ cần một cái máy áp suất thủy lực mà thôi.”
“Tôi biết điều đó.” Mới nãy chỉ là Ross đang nói đùa mà thôi, ông đương nhiên có thể nhìn thấy được giá trị quân dụng của bản phương án này.
“Nhưng cô thật sự có thể khẳng định là cái gọi là phương án Biên giới của ngày mai này sẽ phù hợp với quân đội hơn kỹ thuật người tăng cường Tyrant chứ?”
Thật ra ông đã nghiên cứu kỹ thuật người tăng cường hết nửa đời người, tuy nhiên cuối cùng lại đi đến kết thúc vì thất bại, nhưng ông cũng đúc kết ra được một ít phương pháp và kinh nghiệm. Nhưng về bản phương án trước mắt này, trước đây ông thực sự đã từng nghe nhắc tới, nhưng cũng chỉ ngừng lại ở mức nghe nói mà thôi, căn bản là chẳng biết gì về nó nên ông hơi không chắc về điều này lắm.”
“Ông hẳn là đã thấy mấy cái xác người tăng cường trở thành thế nào rồi chứ?” Sacrolash hỏi: “Ông cảm thấy thế nào?”
“Ừ… Nói thật lòng thì… rất là kinh khủng.” Ross trả lời một cách khô khan.
Tuy rằng Ross chưa tận mắt nhìn thấy mấy người tăng cường đó nhưng ông đã coi qua những tư liệu được quay lại. Hình dáng của những người đó đã không còn thuộc phạm trù người thường nữa rồi, còn vẻ ngoài thì… ây da, tuy không đến mức tồi tệ nhưng cũng xấu tới mức không kết bạn được.
“Tôi có thể vô cùng có trách nhiệm mà nói với ông.” Sacrolash trịnh trọng nói:
“Vì nguyên nhân kỹ thuật trước mắt, tất cả những người bình thường trải qua quá trình thành người tăng cường đều sẽ biến thành hình dạng đó, hơn nữa việc biến đổi này lại không thể chuyển ngược lại, chỉ cần tiến hành tăng cường, cả đời đều sẽ mang bộ dạng đó. Ông cảm thấy binh sĩ của anh đã có thể hy sinh vì tổ quốc đến mức thế này chưa?”
Ross chẳng cần nghĩ ngợi gì thì cũng biết điều này chắc chắn là không thể rồi. Suy cho cùng thì việc đi lính cũng chỉ có vài năm, mà diện mạo thì lại ảnh hưởng tới hạnh phúc cả một đời. Mà tinh thần hy sinh vì tổ quốc của đa số binh lính Mỹ thì… thôi, mọi người đều biết rồi đấy.
“Nhưng vấn đề máy móc này không giống vậy, chỉ cần không có sai sót trong quá trình lắp đặt thì sẽ không gây ra chấn thương gì, sau khi tháo bỏ cũng chẳng khác gì người bình thường, nói cho cùng thì nó chẳng qua cũng chỉ là một công cụ được kết nối tương đối chặt chẽ với cơ thể người hơn mà thôi.”
“Hơn nữa, bộ giáp này có thể hỗ trợ binh sĩ, có thể liên tục duy trì vận động trong 2 giờ đồng hồ với tốc độ 25 km/h, có thể khống chế tốc độ chạy nước rút 100 mét trong vòng 8 giây, tay không lật ngược một chiếc xe con, trang bị tăng áp không khí được gắn vào phía sau, có thể giúp binh sĩ nhảy qua tường cao 25 mét so với mặt đất. Bộ phận thấm hút dưới lòng bàn chân có thể giúp chúng ta chạy trên một bức tường vuông góc với mặt đất trong thời gian ngắn. Có thể nói, những việc gì người tăng cường làm được thì nó đều làm được, người tăng cường không làm được thì nó cũng có thể làm được.”
Còn phải cám ơn liệt sĩ Ivan Vanko của chúng ta, ông ta không chỉ sắp xếp lại bản vẽ của Genos mà còn thiết kế thêm những chức năng này theo ý kiến của Sarah.
“Hơn nữa thiết bị này còn có thể giúp ta tránh được rất nhiều những lời lên án này nọ, nào là chủ nghĩa nhân đạo, trái với cam kết vũ khí sinh hóa, tất cả những điều này đều có thể tránh khỏi.”
“Nhưng mà…” Ross xoa cằm, mở tập văn kiện chỉ lên đó và nói: “Nhưng mà lực phòng hộ này cũng có phần kém quá đúng không?”
Chẳng trách Ross sẽ nói như vậy, bộ giáp mà văn kiện trình bày quả thật là có bố cục tương đối đơn giản. Mũ giáp là kiểu che nửa đầu, nối liền với một chuỗi kim loại giống như cột sống, hai bên sườn có một trang bị hình vuông, phía trên mỗi bên đều có hai lỗ thoát khí, đó chắc hẳn chính là trang bị kết nối hệ thần kinh với thiết bị phản lực tăng áp. Những vị trí còn lại, ngoài trước ngực và phần bụng là có giáp chắn ra thì còn lại đều là các giá đỡ trống hoác hình thành từ trục áp suất thủy lực và các khớp nối máy móc, dù có cho là những món đồ này phân bổ khắp người đi chăng nữa thì khả năng phòng hộ căn bản chỉ bằng không mà thôi.
“Không thể làm giống như kiểu của Người Sắt sao?” Ross đề nghị.
Ross nói như vậy là có dự tính của mình, Người Sắt bây giờ đã nổi tiếng khắp nơi, mà quân đội lại vô cùng ham muốn trang bị đó, nếu như vào lúc này có thể đưa ra một sản phẩm tương tự, việc hợp tác sẽ trở nên vô cùng thuận lợi.
“Làm được thì có thể làm được…” Sacrolash khó xử nói: “Nhưng mà hoàn toàn không tính ra.”
“Iron Man vốn dĩ đã có hệ thống điều hành thông minh, còn có lò phản ứng Arc Reactor với nguồn năng lượng thế hệ mới, hợp kim siêu cứng do Tony Stark đặc chế, lại còn hệ thống vũ khí được dốc hết tâm sức xây dựng, không thể thiếu bất kỳ một trong những yếu tố này.”
“Với hệ thống kỹ thuật của chúng ta hiện nay hoàn toàn có thể thay thế trí thông minh nhân tạo (AI), nhưng khả năng chiến đấu của bộ giáp trụ làm ra từ vật liệu và hệ thống vũ khí thông thường sẽ như thế nào, tôi nghĩ là ông đã thấy trên tin tức vài ngày trước rồi.”
“Ừm…” Ross trầm ngâm do dự ừ một tiếng. Ông quả thật là đã xem rồi, những sản phẩm của Justin, ngoài việc một mình đánh đấm mọi thứ tan tành ra, khả năng chiến đấu so ra có thể nói là một trời một vực.
“Nhưng cho dù là một bộ giáp trụ giống như thế, chi phí chế tạo cũng có thể lên đến một trăm triệu đô Mỹ, hừm, tỷ lệ giá và chất thật sự là thấp đến đáng thương. Lại còn không cách nào giải quyết được vấn đề về khả năng cung cấp năng lượng. Căn cứ vào những trang bị dự trữ năng lượng hiện có mà nói, nhiều nhất chỉ có thể cung cấp đủ năng lượng để bộ giáp đó hoạt động liên tục trong vòng hai mươi phút. Trừ phi cô có thể cài đặt một lò phản ứng hạt nhân mini cho nó, hoặc là có thể lấy được lò phản ứng Arc Reaction từ chỗ Tony.”
Sacrolash cuối cùng cười hỏi: “Ông cảm thấy trước mắt, với quan hệ giữa quân đội và Tony thì liệu hắn ta có đưa cho ông chăng?”
Dù cho có đưa chăng nữa, chẳng qua cũng sẽ chỉ vất mấy cái đã bị cháy qua mà thôi. Hiện tại Tony và quân đội đã trở mặt nhau rồi, được chưa? Lại còn mấy cái lò phản ứng hạt nhân quy mô nhỏ gì gì, ông cố chờ thêm vài năm nữa, nói không chừng sẽ có người phát minh ra được thôi, đừng sốt ruột ha.
“Cho dù không thể làm được giống như vậy, những bộ phận quan trọng trên cơ thể, chẳng hạn như trên đùi phải có giáp trụ che chắn lại chứ. Trên chiến trường, nếu như những vị trí đó mà bị thương thì thật sự là vô cùng phiền phức.”
“Không nhất thiết phải thế.” Alythess nói:
“Chức năng quan trọng nhất của những vị trí đó chính là sở hữu khả năng cử động, nhưng bộ giáp này đã đảm bảo được điểm này rồi, cho dù không còn vị trí đó đi chăng nữa, chỉ cần có bộ giáp này trên người thì sẽ không ảnh hưởng đến việc cử động.”
“À… à…” Ross giật giật khóe miệng nói: “Cô không nghĩ đến sự đau đớn của binh sĩ?”
Trên đùi trúng một phát súng mà cô còn muốn bộ giáp lôi anh ta cưỡng chế di chuyển nhanh? Chi bằng cô để cho anh ta chết ngay lúc đó ở đấy nhanh một chút. Đồng thời dựa vào ý chí chiến đấu của binh lính Mỹ, phỏng là lúc đó anh ta sẽ ngay lập tức nằm dài ra đất, chờ đợi quân địch bắt đi một cách vô ích, làm gì có chuyện chịu đựng đau đớn như thế mà miễn cưỡng di chuyển.
“Ừm, hay là chúng ta có thể cắm thêm máy dò vào cột sống để thêm thuốc giảm đau liều cao, sau khi những binh sĩ này bị thương sẽ ngay lập tức tiêm vào, như vậy thì cho dù là đoạn chi tại chỗ thì anh ta cũng sẽ không cảm thấy đau đớn.”
Alythess đang đưa ra đối sách ngay tức khắc.
“Nhưng nếu như lúc đó đầu đạn mắc kẹt trong thịt, lại còn trải qua việc cưỡng chế di chuyển, sau khi về lại e rằng thật sự phải đoạn chi rồi.” Ross trợn to mắt nói.
“Bộ giáp nhân tạo dân dụng của công ty chúng ta có thể giải quyết vấn đề thương tật của anh ta.” Alythess lạnh lùng nói.
Ross lúc này chính là đang rủa thầm một vạn lần, mọi người đều nói là không gian thì không phải thương gia, nhưng mà các cô thế này cũng thật là quá lộ liễu rồi chăng? Cố tình hạ thấp khả năng phòng hộ xuống, dẫn đến việc gây thương tật cho binh sĩ, sau đó lại muốn họ quay lại mua bộ giáp dân dụng của cô, chết tiệt, đây rõ ràng là cố tình lên kế hoạch hết rồi!
Ý, không đúng. Ross bỗng dưng nghĩ tới. Nếu như quả thật binh lính bị tàn tật, vậy chẳng phải nghĩa là chi phí cho bộ phận nhân tạo này sẽ phải do quân đội chi trả hay sao, lại còn hỗ trợ thương tật quanh năm suốt tháng về sau này nữa, đây chắc chắn là một khoản chi phí lớn. Chi bằng… chúng ta thương lượng một chút, bỏ luôn cả cái tấm chắn trước ngực đó đi, dứt khoát để cho tên xấu số đó tử trận liền luôn cho rồi.
“Yên tâm, ông xem đi, những món này đều là loại giáp nhẹ, là loại mà các binh chủng đặc công hoặc các đặc vụ cần cử động linh hoạt chuyên sử dụng. Dựa theo đặc điểm nhiệm vụ, họ không cần phải có quá nhiều tấm chắn phòng hộ, những thứ đó sẽ gây cản trở tới hành động.”
Nhiệm vụ binh chủng đặc công thường thực hiện đều là những hành động tối mật, rất ít khi giao chiến chính diện với quân địch, cho nên hy sinh đi một ít khả năng phòng hộ để tăng cường tốc độ di chuyển, chuyện này cũng coi như là quyết định chính xác.
“Đối với những binh sĩ phải đột kích chính diện, chúng tôi có bộ giáp hạng nặng có hỏa lực mạnh và khả năng phòng hộ cực tốt. Đương nhiên nếu nói về mặt linh động thì không thể bằng loại giáp nhẹ này được.”
“Chuyện này không thành vấn đề.” Ross bày tỏ mình đã nắm vấn đề. Giao chiến chính diện thì chắc chắn là toàn bom mưa lửa đạn, cho dù động tác của anh linh hoạt đến mấy thì cũng không tránh nổi đường đạn nên khả năng phòng hộ và hỏa lực xem ra quan trọng hơn hẳn.
“Nếu như quả thật giống như hai cô giới thiệu như vậy…” Ross giơ giơ bản phương án: “Vậy tôi có thể khẳng định quân đội sẽ hợp tác với các cô.”
“Nhưng mà…” Lúc này Ross lại bắt đầu khó xử:
“Nói thật lòng thì trước đây đã có người từng đề nghị phương án tương tự thế này, nhưng những nghiên cứu về phương diện này đều chẳng đi đến đâu. Thế nên đối với đa số mọi người mà nói, hệ thống kỹ thuật này của cô thực sự quá lạ lẫm, tôi không dám bảo đảm liệu quân đội sẽ phê duyệt khoản kinh phí nghiên cứu lớn cho các cô.”
Căn cứ vào những gì Ross biết, hình thức hợp tác cho những hạng mục thế này thường sẽ là các cô đề xuất một thiết kế trông có vẻ tin cậy, đồng thời có thể khiến quân đội có hứng thú, sau đó quân đội sẽ cấp cho các cô một khoản tiền khuyến khích các cô tiếp tục nghiên cứu, cuối cùng sẽ đem thành phẩm về.
Nhưng mà trong kế hoạch đại chiến tinh cầu trong thời gian chiến tranh lạnh, có quá nhiều nghiên cứu vớ vẩn được vẽ ra, đã lãng phí một khoản kinh phí nghiên cứu khoa học rất lớn của quân đội, điều này dẫn đến việc quân đội khống chế nguồn vốn vô cùng nghiệm ngặt đối với những nghiên cứu thiết bị quá hoang đường.
Mà giờ kỹ thuật mà đối phương đề nghị cung cấp này, bộ giáp và vận chuyển vũ khí này nọ nói thì hay lắm, mấu chốt là về vấn đề kết nối với hệ thần kinh, trong mắt tướng quân của phái thận trọng thì tuyệt đối chỉ là một câu truyện Ngàn lẻ một đêm.
Thế nên Ross cũng không chắc chắn, cuối cùng có thể duyệt xuống được bao nhiêu, hoặc là sẽ bảo dứt khoát không phê duyệt, tất cả đều có thể xảy ra.
“Không cần thiết.” Alythess nói
“Tôi sẽ cố gắng tranh thủ cho hai cô, rốt cuộc thì cũng… đợi đã, cô nói gì?” Hai con ngươi trợn tròn, Ross không dám tin hỏi lại.
“Tôi nói, chúng tôi không cần đến tiền quỹ quân đội.” Alythess khẳng định: “Bản thân chúng tôi có đủ kinh phí nghiên cứu và phát triển!”
Nói thật thì có ai có thù với tiền sao? Cho dù là hai cô ác ma đến chưa được bao lâu này, cũng biết những tờ giấy xanh mướt này là những món đồ tốt chứ, ít nhất mấy cô ấy cũng biết, mấy cái phấn mà bình thường các cô hay lấy ra chơi cũng đều là dùng tiền để mua đó. Cho nên đây chẳng thể là chủ ý của các cô ấy được, mà hẳn là do Evanson sắp xếp đây.
Ý? Cái này hình như lại càng không thể. Cái tên quỷ nghèo xơ đó là sao có thể vung tiền qua cửa sổ được?
Nhưng chuyện này quả thật là hết cách rồi. Thân là lãnh đạo tối cao của một công ty con rỗng tuếch, anh ta hiểu rõ muốn tạo cho người khác một cảm giác kiểu thâm sâu bí ẩn, ngoài việc có thể đem đồ khô ra, còn phải có thể bưng được kệ đỡ, nói trắng ra chính là phải tỏ vẻ thật giỏi.
Kinh phí nghiên cứu của quân đội? Hừ, ta không thèm! Thực lực của công ty ông đây thâm sâu khó đoán, quỹ tiền sung túc y như số lượng đầu đạn hạt nhân của mấy nước bán đảo, căn bản chính là chẳng thèm một ít tiền rách này của chúng mày, đừng hỏi ta tại sao, khả năng tỏ vẻ của ta cao như thế đấy!
A, tim tôi tự dưng đau quá đi.
“Nhưng mà ông cũng phải giúp chúng tôi một việc nhỏ, tướng quân ạ.” Lúc này Alythess đưa ra một yêu cầu.
“Xin cứ nói.” Ross lúc này vẫn còn bị hành vi ném tiền qua cửa sổ lúc nãy làm cho bàng hoàng, cũng không biết là do thật sự cảm thấy đối phương là một công ty thực lực thâm sâu khó dò, hay là cảm thấy ông chủ của đối phương chắc chắn là một kẻ ngốc.
“Để tiện cho việc hợp tác, tôi sẽ đăng ký thành lập một công ty tiên phong trong thời gian ngắn, chuyên dùng để sản xuất tấm chắn cho bộ giáp này, tên công ty là NERV. Chúng tôi đã chuẩn bị xong toàn bộ quỹ đăng ký và kinh phí nghiên cứu rồi. Nhưng mà gần đây SHIELD giám sát khá kỹ. Cho nên chúng thôi hy vọng ông có thể cung cấp một tài khoản ngân hàng an toàn để chúng tôi bí mật chuyển số tiền này vào.”
“Ừm?” Ross suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong tay tôi vẫn còn một tài khoản ngân hàng quân đội, chuyên dùng cho việc tiếp đón tiền quỹ này nọ, SHIELD sẽ không thể điều tra ra được. Đúng rồi, quỹ tiền đó có bao nhiêu?
“60 tỷ đô la Mỹ.”
Ross: “…” Cô có chắc là công ty mà cô thành lập là công ty tiên phong chứ không phải là tổng công ty chứ?
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
173 chương
306 chương
915 chương
484 chương
67 chương
71 chương
46 chương
124 chương