Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 465 : Cô ấy có thai rồi?! (4)

Phong Khả Hinh nhìn bốn phía: “Anh Ba em đâu? Anh ấy không đi cùng chị?” “Thần, Thần Dật… anh ấy, anh ấy vừa có chuyện gấp nên đi rồi.”  “Ồ.” “Khả Hinh, em đi khám bệnh trước đi. Chị… chị đi trước đây. Dao Dao nhếch môi, không chờ Phong Khả Hinh bọn họ phản ứng, nhanh chóng biến mất trước mắt họ. “Thật kỳ lạ, chị dâu em không phải chỉ đi khám phụ khoa thôi sao, cần gì căng thẳng như vậy?” Nhìn thấy Dao Dao thất hồn lạc phách, Phong Khả Hinh không hiểu nhìn về phía Kỳ Liên Ngạo Vân bên cạnh.  Đôi mắt sầu muộn của anh lóe lên, mỉm cười nói: “Có lẽ... xấu hổ.” “Nguy rồi! Anh nói xem chị dâu thấy em cũng xuất hiện ở đây, có khi nào nói cho anh Ba em biết không? Tuy nhiên, với tính cách của anh Ba em sẽ không nói với ông già nhà em đâu.” Như vậy, Phong Khả Hinh cảm thấy yên tâm hơn. Dù sao cũng là con nhà khuê các, xuất thân danh môn, tuổi còn trẻ đã chạy đến khám phụ khoa cũng không vinh quang cho lắm.  “Ngạo Vân, nếu một chút kiểm tra xong, bác sĩ xác nhận rằng em mang thai, em nên làm gì đây?” “Phá đi.” Hai từ dứt khoát, Kỳ Liên Ngạo Vân thậm chí không do dự chút nào. Khuôn mặt Phong Khả Hinh đột nhiên trầm xuống:  “Nếu em mang thai, em cũng sẽ không muốn đứa trẻ này. Nhưng câu này được nói ra từ miệng của anh, em thực sự không vui!” “Khả Hinh, em đến văn phòng của bác sĩ ngồi chờ ở cửa, anh giúp em lấy số.” Thấy Kỳ Liên Ngạo Vân cố tình đổi chủ đề, Phong Khả Hinh càng thêm tức giận:  “Này, Kỳ Liên Ngạo Vân, anh có ý gì? Trốn tránh ư?” “Khả Hinh, anh không muốn cãi nhau với em!” Lời nói lạnh như băng nói ra, Kỳ Liên Ngạo Vân quay người rời khỏi. Phong Khả Hinh giơ nắm đấm lên, từ lúc sinh ra đến nay, cô được cưng chiều trong lòng bàn tay, nhưng sau khi ở bên Kỳ Liên Ngạo Vân, cô luôn cảm thấy rằng mình đã mất đi bản thân, cả một chút địa vị cũng không có. Cảm giác này thực sự... khiến người ta bực bội!  “Chết tiệt!” Vội vàng ra khỏi cửa bệnh viện, bước chân vội vã của Dao Dao cuối cùng cũng dừng lại. Làm sao đây? Lisa bên này xem như có thể tạm ổn rồi, nhưng Khả Hinh bên này thì sao? Nếu cô nói với Thần Dật thấy mình ở đây, Thần Dật sẽ nghĩ gì?  Nhưng... Khả Hinh luôn sống trong trường, ba tháng đều không về nhà một lần có lẽ không có vấn đề gì đâu? Chờ cho đến khi đứa trẻ được giải quyết, cho dù Thần Dật biết...  Ha. Anh ấy cũng không thể hoàn toàn không để ý được! Sai rồi! Thực sự là một sai lầm lớn. Cuộc hôn nhân này là một sai lầm ngay từ đầu, từ lúc Ngự Ngạo Thiên bắt cóc cô từ hôn lễ đã là sai lầm, không nên tiếp tục diễn ra, thực sự không nên tiếp tục cuộc hôn nhân ô uế này.  Nhưng... Cô lại không thể quên, khi cô từ chối hôn nhân này, ánh mắt kiên định của Thần Dật. Chỉ sợ, ngay cả khi cô lấy cái chết để từ chối, với tính cách của Phong Thần Dật cho dù trói cũng sẽ trói cô đi kết hôn! Cúi đầu, Dao Dao lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng.  Ngay lúc này... Báo cáo trong tay bị người khác giành lấy, cô lo lắng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Kỳ Liên Ngạo Vân mỉm cười, từ từ mở bản báo cáo... “Trả! Trả tôi!” Vô thức muốn giành lại.  Kỳ Liên Ngạo Vân quay người và chặn cô lại phía sau: “Cô quả nhiên đang mang thai!” Đóng báo cáo lại, anh mặt không biểu cảm quay lại: “Con của anh tôi?”  Cơ thể đóng băng tại chỗ, đôi mắt run rẩy nhìn hai phía: “Không, không phải. Đó là con của Thần… Thần Dật.” “Ha, nếu thật sự là con của Thần Dật, lúc nãy khi nhìn thấy Khả Hinh sao cô lại nhanh chóng giấu báo cáo đi, nếu là con của Thần Dật, cô hiện tại cần gì phải sợ hãi như vậy?”  Là do biểu hiện của cô quá rõ ràng sao? Ngay cả Kỳ Liên Ngạo Vân cũng nhìn ra, vậy thì… Phong Khả Hinh cũng sẽ nhìn ra ư? Không! Có lẽ không… với tính cách của Phong Khả Hinh nếu đã nhìn ra cái gì chắc chắn sẽ gọi cho Thần Dật ngay lập tức. Có lẽ, Kỳ Liên Ngạo Vân di truyền lực quan sát ưu tú của Ngự Ngạo Thiên? Im lặng đứng trước mặt Kỳ Liên Ngạo Vân, từ từ cúi đầu xuống.  Kỳ Liên Ngạo Vân đem báo cáo trả cho cô, nụ cười trên mặt cũng dần dần thu lại: “Cô tính giải quyết như thế nào?” “Phá đi!” Giọng nói không một chút do dự, giây phút cô biết được mình đã mang thai liền quyết định, tuyệt đối không để đứa trẻ này ra đời.  “Cô bàn bạc với anh tôi sao?” Bàn bạc? Thật buồn cười, Ngự Ngạo Thiên là gì của cô, cô phải bàn bạc với anh ta? Tên khốn ấy cùng lắm vừa gieo một hạt giống tội lỗi trong bụng cô mà thôi! “Không cần!”  “Vậy đi, nếu cô cần sự giúp đỡ của tôi, chỉ cần gọi cho tôi. Phá thai cần chữ ký của người đàn ông phải không?” Đúng! Đúng vậy!  Cô có thể tìm một người đàn ông khác thay Phong Thần Dật để ký vào đơn đồng ý. Đôi mắt tuyệt vọng đột ngột có xoay chuyển, Dao Dao nhanh chóng gật đầu: “Cảm ơn, cảm ơn." “Hừ.” Kỳ Liên Ngạo Vân hừ lạnh một tiếng, không bận tâm vẫy tay:  “Đừng khách sáo, có thể gián tiếp giết chết đứa con của Ngạo Thiên, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.” Giữa đôi mắt u sầu đan xen một tia u ám, hận thù sâu đậm không nói cũng rõ. Nhìn thấy biểu cảm của anh ta, Dao Dao không kìm được hít vào một hơi lạnh. Từ trước đã rất tò mò, giữa Kỳ Liên Ngạo Vân và Ngự Ngạo Thiên rốt cuộc có khuất mắt gì? Có thể khiến anh ta căm hận người anh luôn nghĩ cho anh ta mọi điều?  Nhưng bây giờ, đây không phải là thứ mà cô muốn quan tâm, tình cảm giữa anh em họ, tất cả những thứ liên quan đến Ngự Ngạo Thiên, cô đều không muốn biết! “Đi trước đây. Luôn chờ cuộc gọi của cô bất cứ lúc nào.” Kỳ Liên Ngạo Thiên mỉm cười, xoay người biến mất trước mắt Dao Dao… Trong góc quán cà phê, Dao Dao ngồi đối diện Cung Tiểu Mạn.  Cô vừa rời khỏi bệnh viện chưa bao lâu, cô nhận được một cuộc gọi từ Cung Tiểu Mạn, hai người đã hẹn gặp nhau tại địa điểm này. Tuy nhiên, ngồi xuống đã gần nửa giờ rồi, họ luôn giữ sự im lặng, như thể mỗi người đều có tâm sự. “Tiểu Mạn, cậu đột nhiên gọi cho mình, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Dao Dao phá vỡ sự im lặng trước, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Cung Tiểu Mạn, cô cảm thấy Tiểu Mạn cần người khuyên bảo hơn. “Cậu không phải cũng nói trên điện thoại, cũng đang muốn tìm mình sao? Vẫn là cậu nói trước đi.”  “Ha ha, cậu nói trước đi.” “Đừng nhường nữa. Máy bay của cậu gặp nạn chuyện lớn như vậy. Có rất nhiều chuyện cậu muốn nói với mình phải không?” Đúng vậy, có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ với bạn bè, nhưng khoảnh khắc gặp Cung Tiểu Mạn, có vẻ như tất cả các từ đều trở nên mờ nhạt.  “Tiểu Mạn, vẫn là... cậu nói trước đi.” Thấy Dao Dao khăng khăng như vậy, Cung Tiểu Mạn bất lực mỉm cười, họ đã quen biết trong nhiều năm, cô tự nhiên biết Dao Dao là một cô gái bướng bỉnh như thế nào. Cúi đầu xuống, Cung Tiểu Mạn mặt không cảm xúc khuấy chiếc thìa trong tay, từ từ nói:  “Mình… sẽ trở lại Nhật Bản.” Không thể giải thích, rõ ràng Cung Tiểu Mạn không nói gì, chỉ nói rằng cậu ấy muốn quay trở lại Nhật Bản, đôi mắt Dao Dao trong chốc lát tràn đầy nước mắt: “Tại… tại sao?”  Đây... có lẽ là sự ăn ý giữa bạn bè, không quá nhiều lời, chỉ là một biểu cảm liền cảm nhận được tâm trạng của bạn bè ngay lúc này!