Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 441 : Im Lặng Không Nói Gì (3)
Đã nhìn ra rồi sao?!
Đúng vậy, từ ván cờ thứ nhất bắt đầu Dao Dao đã không chăm chú, mong người đàn ông này thắng hai ván thì có thể hắn sẽ dừng tay thôi. Ai biết, cô vẫn làm cho ván cờ vẫn cứ chơi suốt, rồi lại nhường thế là vẫn chơi tiếp. Mãi đến khi Băng Dạ vạch trần âm mưu đen tối của cô. Dao Dao mới biết, bản thân mình ngu xuẩn đến mức độ nào!
Dù sao Băng Dạ người ta cũng là đại tướng quân dưới một người trên vạn người, hơn nữa cũng đã 31 tuổi, mình chơi trò trí tuệ với người ta đâu có thể đùa được đâu. Thực sự là thông minh quá sẽ bị thông minh hại. “À... Ha ha.” cô cười xấu hổ, cúi đầu, vẻ mặt tỏ ra rất chăm chú.
Ván này, Dao Dao lấy chút ưu thế nhỏ nhoi để giành được thắng lợi, hồi hộp liếc trộm Băng Dạ một cái.
Mới phát hiện, khuôn mặt nam nhân sắc vào thời khắc này u ám cực kỳ.
Không phải chứ, cô đúng là dựa theo Băng Dạ nói mới phát huy toàn bộ thực lực, xem ra giành thắng lợi cũng là sai sao? Cuối cùng hắn muốn thế nào vậy, thắng cũng sai, bại cũng sai, lẽ nào nhất định phải lôi kéo cô chơi suốt đêm?
Đang trong lúc Dao Dao phát điên tột độ, ai biết... mây đen thui vừa chuyển một cái, gương mặt Băng Dạ thay đổi “Ây da...” thở dài một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Không ngờ cô vẫn thích lười biếng như vậy.”
Mặc dù, biểu cảm của người đàn ông vẫn lạnh như cũ, nhưng trong ánh mắt chim ưng sắc bén lại thoáng qua nụ cười thản nhiên.
Cô biết, xem ra người đàn ông này lại lấy mình làm... “cô gái kia” rồi. “Tướng quân, tôi... không phải “cô ấy” đâu.”
“Cô cũng không xứng đâu!” lạnh lùng vài phun ra.
Chân mày lá liễu của Dao Dao hơi động, nhẫn nại! Nhẫn nại! Bây giờ nhiệm vụ là lấy lòng hắn, khiến hắn vui vẻ, hắn nguyện ý nói như thế nào thì cứ nói thế đó đi. Im lặng không nói gục đầu xuống.
“Ra đây.” Băng Dạ chợt đứng lên.
Không đợi Dao Dao phản ứng kịp, hắn bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Băng Dạ này lại muốn làm cái gì nữa?! Giờ này mấy giờ rồi, còn gọi cô đi ra ngoài để làm gì?
Dao Dao nhắm mắt ỉu xìu đi theo Băng Dạ phía sau.
Chỉ chốc lát sau, Băng Dạ dừng bước, đẩy một cánh cửa phòng cuối hành lang ra sải bước vào.
Cô cũng đi vào theo, nhưng mà đập vào mắt là từng bản đồ địa hình mô phỏng, căn phòng này chắc Băng Dạ dùng để làm phòng diễn luyện mô phỏng mà, hắn dẫn mình tới đây làm chi?
“Á Tư Lan Quốc chiếm diện tích còn chưa được một nửa nước Nhật Bản to lớn kia, binh lực cũng không hơn một nửa Nhật Bản, nhưng lại là quốc gia giàu có nhất trên toàn thế giới, Liên minh châu Âu đã nhiều lần mơ ước Á Tư Lan Quốc tôi, cô có biết vì sao... bọn họ chẳng bao giờ dám tuyên chiến với Á Tư Lan Quốc không?”
Tư duy của Băng Dạ nhảy cũng quá nhanh đi mà!? Từ chơi cờ vây mà sao lập tức biến thành đàm luận vấn đề quốc tế được hay vậy??? “Bởi vì quốc gia các anh là cường quốc đầy súng ống đạn dược.”
Băng Dạ lắc đầu.
“Bởi vì nhân dân các anh thông minh.”
Băng Dạ lại lắc đầu.
Rõ ràng những thứ này đều nằm trong tài liệu viết, nếu như Băng Dạ bác bỏ từng cái một như vậy, cô... “đoán không được rồi.”
Băng Dạ xoay người cầm lấy một cây gậy, ngón tay xích lại bản đồ địa hình mô phỏng gần mình nhất: “Đây là bản đồ địa hình Á Tư Lan Quốc tôi.”
Quan sát bản đồ địa hình rất thật kia, Dao Dao nhỏ bé nhíu mày lại: “Bốn phía là biển?” vầng sáng thoáng hiện: “Bởi vì Á Tư Lan Quốc chú trọng đào tạo hải quân?!”
“Không chỉ vậy mà còn có không quân.” Băng Dạ buông cây gậy trong tay xuống, đôi mắt chim ưng sắc bén chậm rãi nhìn về phía Dao Dao: “Tôi hỏi cô, nếu như bây giờ có 100 lục soát quân hạm lấy bốn phương tám hướng vây quét Á Tư Lan Quốc tôi, cô là tổng chỉ huy, cô có biết trước tiên phải bảo vệ hướng nào không?”
“Hả?” đợi một chút... Có chỗ nào không đúng đây mà? “Băng... Băng Dạ tướng quân, tôi... tôi không hiểu quân sự.”
“Không sao, cô cứ đem vấn đề của tôi liên tưởng thành ván cờ chúng ta vừa mới chơi, công là con đen; thủ là con trắng, cô chỉ có một chút hi vọng sống biết giữ lại tinh vị nào để lật đổ ván cờ chứ?”
“Tướng, tướng quân, quân sự không phải chơi cờ, nếu như anh hỏi tôi về cờ vây biết giữ lại tinh vị nào, đáp án của tôi là giữ lại chủ tinh vị. Nhưng về quân sự phải bảo vệ ở phương hướng nào, tôi thật không biết rồi.”
“Cô cho rằng, chủ tinh vị Á Tư Lan Quốc là cái nào?!”
Haiz, cảm tình Băng Dạ cứ không nghe cô nói là sao vậy? Cô nói là chuyện của cô, Băng Dạ nói là chuyện của Băng Dạ, thực sự là... người đàn ông khiến người ta buồn bực! Răng Dao Dao thầm cắn nát, thuận tay chỉ phía đông bản đồ địa hình mô phỏng: “Bảo vệ ở nơi này!”
“Lý do.”
“Dựa theo lời tướng quân anh vừa mới nói, vua Á Tư Lan Quốc phải lấy hải quân và không quân làm chủ. Nếu khu vực biển đã bị người vây quanh, vậy thì phải bảo vệ không quân. Phía đông là căn cứ quân sự không quân Á Tư Lan Quốc, cho nên, phía nam, phía tây, phía bắc đều có thể thất thủ. Duy nhất chỉ có không nên để phía đông phương thất thủ. Như vậy ít ra còn có thể dựa vào lấy không quân lật đổ!”
Có thể sao?
Không nói đáp án, người đàn ông này nhất định sẽ không buông tha cho mình, cô chỉ có thể tùy tiện cho đáp án. Mặt không chút cảm xúc quan sát nét mặt Băng Dạ, cô lẳng lặng đang mong đợi Băng Dạ có thể cứ như thế mà buông tha chính mình, kêu mình đi ngủ.
Dần dần, khuôn mặt tuấn tú kia của Băng Dạ không chút cảm xúc trở nên có chút âm trầm, con ngươi màu hổ phách của hắn vừa chuyển: “Cô thực sự sinh ra ở Nhật Bản sao?!”
Sao? Cô bại lộ chỗ nào rồi sao? Sao Băng Dạ đang yên đang lành lại hỏi đến vấn đề này?
Không có mà, thật sự không có điểm nào bại lộ mình là người Trung Quốc mà, chẳng lẽ?!
Vị đại tướng quân này trời sinh ra đã là người bị bệnh thần kinh?
Ngoại trừ lý do này, cô thực sự không thể giải thích được gì thêm, từ chơi cờ đột nhiên chuyển sang vấn đề quân sự; lại đến vấn đề chuyện tòng quân chuyển sang chuyện quốc tịch của cô nữa, kiểu này chẳng có dấu hiệu nào tư duy nhảy vọt cả, xin lỗi, cô theo không kịp tư duy của Băng Dạ. “Tướng quân... tôi... tôi buồn ngủ. Có thể, cho tôi đi ngủ không?”
“Tôi hỏi cô một lần nữa, cô cứ xác nhận cô thực sự sinh ra ở Nhật Bản như vậy sao?! Cũng như xác nhận tuổi của mình đúng là vậy sao?!”
Không được sinh ra ở Nhật Bản, cô khẳng định không thể xác nhận mà. Nhưng tuổi tác... cô đương nhiên có thể...
Đợi đã! Dao Dao chợt nhớ ra cái gì đó.
Nhớ lại ký ức từ đầu mình có, là mẹ nói cho cô biết, hiện tại cô đã 6 tuổi, nhưng thực tế cuối cùng thực sự lớn bao nhiêu không thể nào tìm hiểu. Nếu không phải là Băng Dạ đàm luận bắt đầu vấn đề này, từ nhỏ đến lớn thực sự cô cũng không từng hoài nghi tới tuổi của mình!
Nhưng...
Băng Dạ lặp đi lặp lại nhiều lần hỏi quốc tịch và tuổi tác mình, rốt cuộc có mục đích gì sao? “Tướng quân, cuối cùng ngài muốn hỏi cái gì?”
“Cô từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng mất đi ký ức sao?” Hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, nhưng trong mắt sắc sảo của Băng Dạ lại tràn đầy khát vọng.
Giờ khắc này...
Cô lần thứ hai cảm nhận được Băng Dạ hoài niệm với “cô gái kia”.
Cũng rõ ràng mà, vì sao suốt đêm nay tư duy Băng Dạ biết nhún nhảy nhanh như vậy. Đại khái là...
Lại có liên quan tới cô gái kia có quan hệ mà!?
“Tướng quân, tôi đích thực sinh ra ở Nhật Bản, 19 tuổi, hơn nữa chẳng bao giờ mất trí nhớ. Xin lỗi, tôi thật sự cần nghỉ ngơi rồi.” Lần này, Dao Dao chưa cho Băng Dạ có bất kỳ cơ hội đặt câu hỏi gì đã quay lưng đi ra khỏi căn phòng mô phỏng quân sự này.
Trái tim “thình thịch” xuất hiện phập phồng dữ dội, Dao Dao đi bộ càng nhanh hơn.
Vì sao, vì sao phải đột nhiên khẩn trương, hoảng sợ như vậy?
Sao mỗi lời thắc mắc của Băng Dạ lại có thể nói trúng tim đen như vậy chứ?!
Mất trí nhớ, tuổi tác, quốc tịch!
Băng Dạ không thể nghi ngờ hắn đang khát vọng tìm cô gái kia, nhưng... tại sao cô phải sợ hãi như vậy?!
Suốt cả đêm, Dao Dao không ngừng bị suy nghĩ của mình chạy rong ruổi, cố gắng ngừng nghĩ, không nên miệt mài theo đuổi quá khứ của mình.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
159 chương
165 chương
20 chương
62 chương