Nhíu mày, vươn tay, Tống Đình Phàm nói: “Tống Đình Phàm” – “Trần Lâm”. Mỉm cười trả lời, cậu rất muốn cười vì lời giới thiệu quá ngắn gọn kia nhưng lại không dám – “Tôi vừa mang mắt kính trả lại trong tiệm cậu, buổi sáng cảm ơn cậu” – “Không cần cảm ơn, cũng không phải chuyện gì to tát” Trần Lâm không nghĩ vì chuyện này mà cảm ơn tới cảm ơn lui, liền chuyển đề tài: “Làm sao vậy? Nhìn thấy trận thế này nên không dám đi vào?”. Thuận tiện lại hất hất cằm chỉ vào bên trong oh Tống Đình Phàm thật không ngờ Trần Lâm vẫn dùng giọng điệu đùa giỡn như ban sáng nói với mình. Hắn hơi bất ngờ, nhưng thoáng chốc ánh mắt lại mị mị, trong mắt hiện lên một mạt thâm ý rất nhanh làm người ta không rõ ràng, cũng không biết Trần Lâm có nhìn thấy rõ ràng hay không – “Tôi vừa vặn cũng chuẩn bị ăn cơm trưa, tiếp thêm can đảm cho anh, cùng nhau đi vào thôi?” Không biết vì sao, sau khi thấy động tác hất hất cằm kia, Tống Đình Phàm cũng không có ý định cự tuyệt lời đề nghị này, hơn nữa nhìn bên trong hắn chắc chắn mình không có can đảm đi vào, cảm giác cũng có chút ý tứ Vì thế gật gật đầu, Tống Đình Phàm cùng Trần Lâm vào oh. Cửa mở ra, mùi đồ ăn hỗn hợp, mùi nước hoa nữ tính, lại thêm hơi thở nặng nề đầy CO2 của mọi người, tất cả cũng đập vào mặt làm Tống Đình Phàm nhíu mày thật sâu. Ngay cả chân cũng không muốn bước vào trong, trong lòng bắt đầu hối hận vì đã đáp ứng đề nghị của người này Nhìn Tổng Đình Phàm như vậy, Trần Lâm kì thật cũng có điểm tự trách mình, trách mình mới vừa rồi miệng mồm nhanh nhẩu không quan tâm đến ý kiến của người kia. Cậu thừa biết mỗi người đều có một thói quen riêng, đôi khi không thể dễ dàng thay đổi được – “Bằng không, anh ra ngoài đợi, tôi vào mua rồi cùng quay về cửa hàng của tôi ngồi ăn, anh xem được không?”. Trần Lâm đưa ra ý kiện, suy nghĩ một chút, xem như đây là hành động biểu đạt một ít lời xin lỗi của mình. Tuy rằng đương sự có thể không nhận ra đây là một hình thức xin lỗi, nhưng ít nhất làm thế bản thân Trần Lâm cũng sẽ không tự trách mình nữa Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm tự nhiên nói ra những lời này, hắn rất muốn đáp ứng, nhưng lại băn khoăn dù sao đây cũng chỉ là lần thứ hai gặp mặt, như vậy có được không? Khi hắn còn đang do dự, Trần Lâm đã dùng sức đẩy hắn ra ngoài. Đứng bên ngoài, Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm vội vàng cầm lấy khay, tiếp đó đến quầy chọn thức ăn. Trần Lâm đang cầm khay đồ ăn, nhìn những thức ăn trước mắt, mới phát hiện cậu thế nhưng đã quên hỏi người kia… có ăn kiêng hay không thích ăn món nào không…. Cho nên, sau đó mọi người có thể nhìn thấy cảnh tượng mỗi khi Trần Lâm chọn món nào, cậu luôn hướng người kia trình bày một phen, sau đó xem biểu tình của người kia, hoặc gật đầu, hoặc lắc đầu, ý bảo có chọn món đó hay không mới bỏ lên khay. Hình ảnh đó duy trì đến khi Trần Lâm mang đồ ăn đến quầy thanh toán mới chấm dứt Đẩy cửa đi ra, Tống Đình Phàm nhìn thấy trên mũi Trần Lâm đã lấm tấm mồ hôi, nhưng Trần Lâm không để ý, lại còn tự tay gói kĩ đồ ăn, đưa lên trước mặt Tống Đình Phamg: “Này, ăn cho bằng hết mới thôi, haha”. Tống Đình Phàm nhíu mày, xem như đồng ý lời nói của cậu Trần Lâm khoát vai Tống Đình Phàm, miệng còn nói: “Đi thôi, về lại cửa hàng ngồi ăn, không cần đứng lại chỗ này thêm nữa, anh đứng lâu như vậy có khi người khác nghĩ là ăn xin”. Nói xong, còn không quan tâm Tống Đình Phàm có phản ứng gì, Trần Lâm đã cười Tống Đình Phàm nghe thế, biết người này lấy hắn ra trêu đùa, thân thể cứng ngắt một chút, Trần Lâm đương nhiên nhận ra. Lập tức cậu điều chỉnh biểu tình, thu hồi tươi cười, nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi hay nói đùa, người khác sẽ không nghĩ như vậy đâu, có người ăn xin nào mà ăn mặc như anh chứ”. Nói xong, nhìn thấy người kia vẫn bất động, Trần Lâm hoàn toàn hiểu được mình càng nói thì càng sai, vừa rồi chỉ là muốn giải thích một chút nhưng lại lấy hắn ra trêu đùa lần nữa Nhất thời, Trần Lâm cũng không biết xử trí sao, chỉ thì thầm trong lòng: mình cũng không phải người hay nói giỡn, hôm nay là làm sao vậy a Tống Đình Phàm nhìn người bên cạnh ủ rũ, chỉ biết tâm tình của mình cũng không kém cậu ta là bao, vì thế liền làm bộ ho khan một tiếng, cũng tươi cười nói: “Khụ, nếu không đi, đồ ăn sẽ nguội”. Nói xong liền bước nhanh về phía trước. Trần Lâm lúc này mới biết nguyên lai người kia cố tình đùa giỡn mình chứ không bực bội gì, thật đúng là người xấu. Bất quá chính mình tựa hồ…. Không chán ghét Về đến cửa hàng của Trần Lâm, mấy nhân viên trong cửa hàng đều kinh ngạc nhìn hai người đi vào, nhất là khi bọn họ nghe ông chủ nói: “Tống tiên sinh, theo tôi vào bên trong ngồi ăn đi”. Lại cả kinh rơi cằm xuống đất Phải biết rằng, ông chủ của bọn họ không dễ dàng để người khác vào bên trong cửa hàng, bởi vì nơi đó ngoài một kho hàng nho nhỏ còn là phòng ngủ của cậu. Chính xác mà nói thì nơi đó có một buồng vệ sinh đơn giản, một gian bếp nhỏ, không gian còn lại là phòng làm việc kiêm phòng ngủ, cũng có thể gọi đó là không gian riêng tư của ông chủ. Nói trắng ra cũng chính là một mặt bằng rộng lớn được chia thành 3 khoảng không gian Nhìn thấy biểu tình khoa trương của nhân viên, Trần Lâm cũng cảm thấy thực bất đắc dĩ. Kì thật, cậu vốn không định dẫn Tống Đình Phàm đi vào trong, nhưng ai bảo cậu thấy khi Tống Đình Phàm mới vừa bước vào cửa hàng đã đảo mắt nhìn quanh, khi nhìn thấy chỉ có một bàn thủy tinh ăn cơm cũng vừa là bàn trà liền gắt gao nhăn này làm chi? Trần Lâm trong lòng đoán mò, phỏng chừng nhiều người nhìn hắn ăn cơm, hắn không thích; mà chính mình đã nói sẽ dẫn hắn về cửa hàng ăn cơm, tất nhiên phải làm người ta thoải mái một chút, như vậy mới không làm…. người ta và chính mình thất vọng. Nhìn Tống Đình Phàm nghe cậu nói câu này, mày hắn hoàn toàn tản ra, Trần Lâm rất tin tưởng chính mình đã đoán đúng Tùy tiện phân phó nhân viên cửa hàng vài câu, vờ như không thấy biểu tình giật mình của các nàng, Trần Lâm vội vàng mang Tống Đình Phàm đi vào trong Lấy chìa khóa mở cửa phòng ngủ, Trần Lâm có chút ngượng ngùng nói với Tống Đình Phàm: “Tùy ý ngồi đi, nơi này hơi nhỏ, haha. Tôi bày đồ ăn ra là có thể ăn”. Nói xong, lại cười bổ sung một câu: “Úc, đúng rồi, chỗ kia có phòng vệ sinh, anh có thể đi rửa tay trước” Tống Đình Phàm nhìn theo hướng ngón tay Trần Lâm đang chỉ liền thấy tại căn phòng duy nhất này, bên cạnh giường còn có một khung cửa hẹp, có lẽ là buồn vệ sinh Khi đi đến buồng vệ sinh, Tống Đình Phàm âm thầm đánh giá chỗ hiện tại, căn phòng này: tường đều sơn một màu trắng, tổng thể cảm giác thực sạch sẽ, ngăn nắp. Nhất là trong buồng vệ sinh còn có một cửa sổ, mang ánh sáng mặt trởi vào, làm căn phòng vạn phần sảng sủa. Giữa phòng có một chiếc giường, bên cạnh đặt một ngăn tủ tam giác đơn giản, hơn nữa trên đầu giường còn có ba hàng kệ sách. Một chiếc máy tính để bàn, một chiếc sô pha màu vàng tùy tiện sắp đặt, đến gần hơn nữa sẽ thấy bên kia cửa có một bàn ăn bằng thủy tinh hình tròn, Trần Lâm đang lục tục sắp đồ ăn lên đĩa mang ra bàn, đây chính là phòng bếp và bàn ăn. Bàn chỉ đặt hai chiếc ghế đối diện nhau Đánh giá một vòng, cảm giác duy nhất của Tống Đình Phàm là cách bài trí nơi này thật khoan khoái nhẹ nhàng, không chút câu nệ. Thật xứng với chủ nhân căn phòng Rửa tay đi ra, Tống Đình Phàm đã thấy Trần Lâm sắp xếp xong đồ ăn đặt trên bàn. Nhìn kĩ, đều là những món nhà làm: măng xào, gà quay, cá nấu dưa chua, còn có thêm một phần cà tím nướng. Tổng cộng là 4 món ăn thể hiện thành ý chiêu đãi của chủ nhân, lại không lãng phí. Tống Đình Phàm cảm thấy rất hợp ý mình Trần Lâm thấy hắn nhìn chằm chằm vào đồ ăn, nghĩ thầm, không biết có phải hắn nghĩ mình chuẩn bị đồ ăn quá ít hay không, vì thế mới giải thích: “Chúng ta chỉ có hai người ăn, nên tôi không mua nhiều lắm để tránh lãng phí, hơn nữa tôi cũng đã nấu cơm nên không mua cơm bên 0h, ăn như vậy anh không ngại chứ?”. Trần Lâm vừa xới cơm, vừa giải thích với Tống Đình Phàm, biểu tình có chút quẫn bách. Tống Đình Phàm lắc đầu: “Như vậy rất tốt”. Trần Lâm đưa chén cơm vừa bới xong cho Tống Đình Phàm, sau đó cũng bới cho mình một chén, hai người cùng nhau ăn cơm