Thuận Tay Dắt Ra Một " bảo bảo"

Chương 98 : Thuận Tay Dắt Ra Một

“Tâm tình của ái phi quả là không tệ, đang ở đây thưởng thức phong cảnh sao?” Ba người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Hoàng thượng đen mặt ‘Nóng bòng’ mà nhìn Tiểu Tiểu, còn có… Sóc vương vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa! Tiểu Tiểu khinh bỉ mà nhìn Sóc vương một cái, hiện giờ mình cũng chưa cùng Lân vương làm ra chuyện gì không dám nhìn mặt người khác, hắn tỏ ra cái vẻ mặt đó làm quái gì chứ? Thật hoài nghi hắn không phải là đàn ông, đàn ông đâu có bụng dạ hẹp hòi như vậy đâu? “Hoàng thượng, sao huynh lại đến đây?” Lân vương nhìn về phía Hoàng thượng, không có chút chột dạ nào cả, vẻ mặt hắn vẫn điềm tĩnh mà hỏi. “Lân, chẳng phải đệ nói muốn hồi phủ à? Sao vẫn còn ở đây chứ?” Ánh mắt của Hoàng thượng vẫn luôn chăm chú nhìn Tiểu Tiểu, giọng điệu nói chuyện với Lân vương thì lại dịu đi không ít. Xem ra giữa người với người thật đúng là có sự khác biệt, đối với mình, hắn nói với giọng điệu hận không thể nuốt chửng Tiểu Tiểu luôn, nhưng đối với Lân vương, thì lại lộ ra sự quan tâm thân thiết của huynh trưởng. “Hoàng huynh, đã lâu đệ không đến thăm mẫu hậu rồi, lúc đi ra bỗng muốn đến thăm mẫu hậu, trùng hợp ở chỗ mẫu hậu đụng phải Tiên phi…vừa nãy bên chỗ mẫu hậu, Tiên phi còn đồng ý cho đệ dẫn Điểm Điểm về phủ nữa đó! Hai người bọn đệ không phải đang chuẩn bị đi ngay bây giờ hay sao?” Lân vương nhìn Điểm Điểm, cười nói: “Điểm Điểm, con xem tay của con kìa, còn không mau tới bên hồ rửa sạch đi?” Điểm Điểm bật cười ha ha: “Thúc thúc, tay của thúc cũng bẩn quá đi!” Vừa nói, Điểm Điểm vừa làm mặt ngáo ộp, rồi thần bí mà cười với Tiểu Tiểu một cái, trong lòng Tiểu Tiểu cả kinh, vừa nãy nó lại làm ra trò quái quỷ gì nữa hay sao? Cười thiệt là gian! Dù sao thì tay của hai người cũng rất bẩn, Lân vương dắt Điểm Điểm di đến bên hồ, hắn dịu dàng giúp Điểm Điểm rửa sạch tay, rồi lại rửa tay của mình xong thì mới dắt Điểm Điểm trở lại: “Hoàng huynh, thời gian không còn sớm nữa, đệ hồi phủ trước đây!” Hoàng thượng đáp trả một tiếng, Tiểu Tiểu yên lặng nhìn hai người bọn họ rời khỏi. Đã đi được rất xa, vẫn còn nghe thấy được tiếng nói cười của hai người: “Thúc thúc, bên ngoài có trò gì vui?” “Cái gì cũng có, con muốn chơi gì thúc thúc đều dẫn con đi, chịu không?” “Được đó, con chưa từng ra bên ngoài chơi bao giờ, thúc phải dẫn con đi chơi hết một lượt, còn mấy món ngon nữa, con muốn ăn…” Đúng là không có nghĩa khí! Tiểu Tiểu bực dọc nhướn mày, hai người thì ra ngoài đi chơi vui vẻ, để lại mình ta ở chốn này ứng phó với hai tên đàn ông lòng dạ không trong sáng này hử? Lân vương thật ngốc, mà Điểm Điểm thì đúng là vô lương tâm. Nhìn hai người càng đi càng xa, Tiểu Tiểu cũng xoay người chuẩn bị hồi cung, trong tẩm thất của nàng, còn có một đống thứ hay ho trên giường, nếu như không nhanh chóng trở về, cung nữ mà đi vào dọn dẹp, thế thì phiền phức lắm đây. “Nàng muốn đi đâu?” Hoàng thượng kéo lấy cánh tay Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu bực bội nhìn tay hắn: “Điểm Điểm đi rồi, trời cũng sắp tối, thần thiếp đương nhiên là hồi cung.” Lườm hắn một cái, vấn đề đơn giản như vậy mà hắn cũng không nghĩ ra được, thật không biết hắn làm Hoàng thượng thế nào nữa? “Trẫm đương nhiên biết là trời đã tối, sao nàng lại ở cùng với Lân vương tại nơi này? Sao ? Trẫm không sủng hạnh nàng, nàng liền di chuyển mục tiêu đi dụ dỗ Lân vương à? Mới mấy tháng không gặp, liền không chịu nổi sự tịch mịch rồi sao?” “Hoàng thượng, con mắt nào của người thấy ta dụ dỗ Lân vương vậy? Nói chuyện vô căn vô cứ, người bắt được hai người bọn ta lên giường rồi hay sao? Chẳng lẽ ở bên hồ này mà cũng có thể…” Tiểu Tiểu tức giận nhìn hắn, hắn bây giờ thiệt là ấu trĩ, y như một đứa trẻ vô lí sinh sự vậy. “Nàng…nàng nói chuyện liền không chút kiêng dè như vậy hay sao? Hay là nàng vốn đã dâm đãng vậy rồi?” Nổi giận chặn lại những lời sắp nói của Tiểu Tiểu, mặt của Hoàng thượng từ đen chuyến sang tái. “Ban nãy người nói chẳng phải là ý này hay sao? Ta ra sao không nhọc Hoàng thượng quan tâm…Hoàng thượng, nói thật cho người biết vậy, trên giường trong tẩm thất của ta vẫn còn một tên đợi ta trở về xử lí nữa đó, người có muốn đến đó xem thử không?” Tiểu Tiểu cười khì một tiếng, trong đầu nàng đột nhiên nghĩ ta một ý, có phải nên cho hắn chứng kiến thủ đoạn của đám nữ nhân trong hậu cung của hắn không nhỉ? “Cái gì…trên giường của nàng? Nàng…” Hoàng thượng khó hiểu mà nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười ranh mãnh, không giống như đang trêu đùa, nhưng cũng tuyệt đối không phải nghiêm túc. “Đi thì đi, nàng cho là trẫm không dám à?” Hứ, tưởng là như vậy thì trẫm sẽ không tới đó sao? Trẫm cứ muốn đến đó xem thử nàng đang giở trò quỷ gì đấy, không tin nàng có thể làm nên trò trống gì. “Sóc vương gia, ngài cũng cùng đi tới đó xem chứ? Bổn cung cảm thấy ngài có hứng thú với chuyện của bổn cung lắm đó nha?” Tiểu Tiểu nhướn mày liếc về phía Sóc vương, cái tên Vương gia trước nay bất hòa với nàng này, thật không biết có phải kiếp trước mình có thù với hắn hay không nữa. “Hoàng thượng và ‘Thụy Tiên’ về phòng, một người ngoài như ta không nên chen vào thì tốt hơn, hoàng huynh, trời cũng không còn sớm nữa, đệ về trước đây…” Sóc vương phủi mông, hắn cóc thèm đi, chỗ đó bảo đảm là chẳng có gì tốt lành, còn không bằng đi tìm… Lân vương và tiểu cung nữ tên Điểm Điểm kia còn vui hơn ấy? …………… Dọc đường, hai người chẳng nói lời nào, sóng vai mà đi, cung nữ thái giám đụng phải đều len lén nhìn Tiểu Tiểu và Hoàng thượng. Tiểu Tiểu cười khẽ một tiếng, chẳng phải chỉ là đi cùng với Hoàng thượng thôi sao? Người trong cung nhìn nàng như nhìn quái vật vậy, nếu như Hoàng thượng nghỉ lại ở Lâm Tiên cung của nàng, không biết bọn họ sẽ còn nghĩ thế nào nữa? “Hoa Nguyên, không ai vào tẩm thất của ta đấy chứ?” Về đến Lâm Tiên cung, Tiểu Tiểu nhìn Hoa Nguyên đang canh giữ ngoài cửa, còn có cửa phòng đang đóng chặt kia nữa, trong lòng nàng thả lỏng đi không ít. “Hồi nương nương, Hoàng thượng, không có!” Thấy Hoàng thượng đi theo phía sau, Hoa Nguyên vội chạy tới, những nô tài khác trong viện nghe được cũng mau chóng chạy đến quỳ xuống. Sau khi nương nương ra khỏi lãnh cung, đây vẫn là lần đầu tiên Hoàng thượng tới Lâm Tiên cung đó nhá. “Thế thì tốt, Hoàng thượng, mời vào!” Tiểu Tiểu cung kính nói xong, quay đầu nói với nô tài ở ngoài viện: “Các ngươi cũng theo bổn cung đi vào!” Mọi người nghe ra được sự tức giận trong khẩu khí của Tiểu Tiểu, đều khó hiểu mà liếc mắt nhìn nhau, sao bỗng dưng nương nương lại tức giận vậy? Bình thường tính tình của nương nương rất tốt, nhưng lúc giận lên cũng khiến cho người ta ăn không tiêu, giống như Tứ Nhi lần trước vậy. Mọi người khẩn trương đi tới ngoại sảnh, Tiểu Tiểu và Hoàng thượng ngồi ngay ngắn ở ngoài sảnh, ánh mắt sắc bén quét nhìn mỗi một người xong, tức giận nói: “Lần trước Tứ Nhi phản bội bổn cung, bổn cung niệm tình cô ta bị người khác bắt ép nên không phạt nặng, xem ra mọi người đều cho rằng bổn cung dễ ức hiếp nhỉ? Cùng một lời nói, bổn cung không thích nói hai lần, nhưng nay bổn cung đã nói ba lần rồi, vẫn có người dám phản bội bổn cung, các ngươi ăn gan hùm gan báo hả?” “ ‘Thụy Tiên’, không phải nàng nói đến xem…” Hoàng thượng khó hiểu mà nhìn Tiểu Tiểu, lúc mới vào cửa, hắn nhìn qua tẩm thất, vốn không có dấu vết của đàn ông, chẳng lẽ nàng bảo mình đến là để kêu mình nhìn nàng dọn dẹp cung nhân ra sao à? Nữ nhân trong cung, không phải đều thể hiện mặt tốt nhất với mình hay sao? Nàng làm như vậy để làm gì? Chẳng lẽ muốn lưu lại ấn tượng đặc biệt với mình chắc? Thế thì không cần đâu, nàng sớm đã in trong đầu hắn rồi. “Hoàng thượng đợi lát, nén hương mà ban nãy thiếp bảo Hoa Nguyên thắp lên người chú ý thấy rồi chứ? Đợi nén hương cháy hết, thần thiếp sẽ cho người một ‘Kinh hỉ’.” Tiểu Tiểu nhìn Hoàng thượng một cái, cảm thấy hắn cũng hơi đáng thương, vốn trước mắt hắn, đều là nữ nhân người nào người nấy xinh đẹp mỹ lệ, hôm nay để hắn chứng kiến một mặt khác của bọn họ, hi vọng lát nữa hắn đừng buồn quá! Kinh hỉ, kinh hỉ, đảm bảo sẽ kinh, hỉ hay không thì không biết. Hoàng thượng bất an ngồi đó, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào không đùng, nhưng hắn cũng rất tò mò lát nữa Tiểu Tiểu sẽ cho hắn ‘Kinh hỷ’ gì. Lòng hiếu kì khiến cho hắn lựa chọn ở lại, đưa ra một quyết định khiến cho hắn hối hận hơn nửa tháng. Nếu biết được rốt cuộc là nàng muốn làm gì, Hoàng thượng đảm bảo là sẽ không đợi ở đây, cảm giác đó quá kinh khủng, quá khó quên, cũng quá ghê tởm. “Đều không thừa nhận sao? Thế thì bổn cung thấy lạ quá nhỉ, các ngươi đều nói là trung thành tận tâm với bổn cung, thế là ai muốn hại bổn cung vậy? Đều theo ta vào phòng xem đi!” Dường như nén hương cũng sắp cháy hết, Tiểu Tiểu nắm lấy tay Hoàng thượng, ngay đến hắn cũng kéo luôn vào trong phòng. Tay? Hoàng thượng nhìn cái tay bị Tiểu Tiểu nắm lấy, một dòng điện trước nay chưa từng có truyền khắp toàn thân, hắn kinh ngạc mà nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau kia, thuận tiện cũng nắm chặt lấy. Tay của nàng rất nhỏ, rất mềm mại cũng rất ấm áp, rất dễ chịu, cứ muốn nắm mãi như vậy… Nếu như, không có tiếng kinh hô bỗng vang lên ngập phòng kia, Hoàng thượng sẽ còn tiếp tục chìm đắm. Nương theo tiếng kinh hô, Hoàng thượng cũng nhìn về phía giường, chỉ thấy trên chiếc giường rộng lớn ấy, cái chăn sớm đã bị xốc lên, lộ ra mấy thứ xanh xanh đỏ đỏ cả giường toàn là – rắn! “Á…rắn…” Cung nữ nhát gan đều té ngã xuống đất, mà mấy tên công công thì miễn cường trấn định để không bị ngã, bọn họ run rẩy lùi về phía sau, Hoàng thượng nắm chặt lấy tay Tiểu Tiểu, trên mặt rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Lúc lấy hết dũng khí mà quay đầu lại tiếp, chỉ thấy mấy thứ ghê tởm cực độ đầy giường kia, bọn chúng có đủ loại màu sắc, có con cuộn thành vòng tròn, có con thì bò lổm ngổm trên giường, có con thì nằm lên mình con rắn khác…trong cái đống dày đặc chi chít đó, loáng thoáng có thể thấy được đủ mọi loại hình đầu rắn, có dẹt, có tròn, hình tam giác, hình dài… Hoàng thượng lần nữa quay đầu đi, chắc hẳn Tiên phi sớm đã biết, nàng biết từ khi nào? Sao mà biết được, nàng không sợ sao? Lúc nãy thời gian mà nàng đến Hoa Thanh Trì vốn chẳng lâu, có phải sau khi biết được đống rắn này ở trong phòng, mới quyết định đưa Điểm Điểm đi hay không? Lúc đó, Hỷ công công cũng ở đây, cách đơn giản nhất chính lả bảo Hỷ công công dẫn Điểm Điểm đến chỗ mình, nhưng nàng không tin mình, mà lại tin tưởng Lân vương. Điều này, khiến cho trong lòng Hoàng thượng thấy bực bội, nhưng bây giờ không thể bùng phát, phải mau chóng đem đống rắn này đi mới được…còn nữa, hôm nay trời đã tối rồi, dù sao thì cung này cũng không thể ở được nữa, bảo nàng đến cung của mình ở? “Nàng sớm đã biết?” Hoàng thượng nhìn người con gái chẳng có chút sợ hãi gì kia, bực dọc hỏi. “Vâng, chính là lúc Hỷ công công đến, thiếp đến chỗ giường để lấy đồ, vừa sờ trúng là đã cảm giác được…” Tiểu Tiểu cười lạnh nhìn đám cung nhân dưới đất người nào người nấy đều run rẩy, nhìn cái vẻ sợ hãi của họ, chắc không thể là phản đồ được, cái cảm giác sợ hãi sâu tận xương tủy kia, không phải bất kì người nào cũng có thể biểu diễn được. “Nàng sờ trúng?” Hoàng thượng nghi hoặc nhìn nàng, nhớ tới tư liệu mà Sóc vương mới tìm được hôm qua, hình như trên đó có nói lúc nhỏ Tiên phi từng bị rắn cắn, nàng rất sợ rắn. “Ừm, không cẩn thận đụng trúng, cảm thấy hơi lạnh, thiếp không có xốc chăn ra, liền rụt tay về ngay.” Tiểu Tiểu giải thích, vẻ mặt khổ não nói: “Trong hoàng cung nuôi rắn à? Sao đột nhiên lại có nhiều rắn như vậy? Hoàng thượng, kinh hỉ mà thần thiếp cho người này người cảm thấy thế nào? Rất vừa lòng đấy chứ?” “Vừa lòng! Nàng thật đúng là to gan.” Hoàng thượng hừ mũi một tiếng, kéo lấy tay Tiểu Tiểu đi ra ngoài phòng. “Hoàng thượng, người kéo lấy thiếp làm gì vậy?” Tiểu Tiểu muốn rụt lại, bực bội hỏi. “Theo ta hồi cung trước đã, nàng cho rằng cung này còn có thể ở được nữa hay sao?” Hoàng thượng lạnh lùng nhìn cái tay muốn rút ra kia. “Sao lại không thể ở được, thiếp có thể ở chung với Hoa Nguyên hoặc là Từ ma ma, ngày mai dọn dẹp là được!” Nực cười, nàng mới không thèm theo hắn ấy? Tối nay nàng còn phải tìm Như Nhi, đến chỗ hắn, há chẳng phải nàng không thể đi đâu được hết sao? “Hoa Nguyên?” Hoàng thượng tức tối trừng Hoa Nguyên đang ngã dưới đất một cái, đột nhiên cúi đầu, ghé đến bên tai Tiểu Tiểu: “Chẳng lẽ ái phi thật sự có sở thích ‘Đặc biệtt’ hay sao?” Cảm giác tê dại truyền đến, Tiểu Tiểu xoay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nói: “Sở thích của thiếp vẫn luôn bình thường, Hàng thượng nói thế nào là sở thích đặc biệt?” Chẳng lẽ hắn đã biết thân phận của mình? Chôm chỉa cũng coi như là sở thích đặc biêt à? Nhưng đã lâu mình không trộm thứ gì rồi. Môi hồng kiều diễm gần trong gang tấc, mùi hương nhàn nhạt trên người Tiểu Tiểu không ngừng kích thích thần kinh mẫn cảm của Hoàng thượng, hô hấp nhỏ nhẹ càng tựa như có như không mà thôi thúc hắn, yết hầu hắn căng thẳng, cúi đầu liền ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kia… “Ưm…người…” Một tay bị hắn nắm lấy, một tay khác theo bản năng mà đẩy hắn ra, nhưng lại chẳng đẩy được Hoàng thượng chút nào, vì sự phản kháng của Tiểu Tiểu, ngược lại hắn càng hôn sâu hơn, tận hứng hơn! Một tháng nay, gương mặt này luôn bất tri bất giác mà xuất hiện trong đầu hắn, bao gồm cả làn môi khiến cho hắn phát cuồng này. Thật không ngờ, cái miệng này khi nói chuyện có thể khiến cho người ta tức giận gần chết, nhưng khi hôn lên thì thật là không tệ… Trằn trọc mút lấy, hắn cướp đoạt sự ngọt ngào của nàng, thâm nhập sâu hơn, tay của Tiểu Tiểu từ từ quên đi phản kháng, dần dần bị lạc vào trong thế giới mà hắn tạo ra… “Hồi cung!” Không biết đã qua bao lâu, thân thể của Hoàng thượng sớm đã có phản ứng, bế nàng đi tới bên giường, mới nhìn thấy thứ chiếm lấy giường kia. Nếu như không phải ở đây còn có một đống rắn đang chiếm lấy giường, hắn nhất định sẽ đè nàng lên giường… Khó khăn lắm nàng mới có thể nhu thuận như một nữ tử mà ở trong lòng mình, hắn thật không muốn bỏ qua. “Hở?” Tiểu Tiểu mở con mắt đang mơ màng ra, sao mình lại ở trong lòng hắn, hơn nữa, bây giờ đã ra khỏi Lâm Tiên cung rồi? “Ê, Hoàng thượng, người buông thiếp ra!” Tiểu Tiểu trừng mắt, Hoàng thượng cười dịu dàng: “Sao, ‘Thụy Tiên’ tỉnh rồi à?” “Hôm này người bị sốt đấy à? Có bệnh sao?” Tiểu Tiểu bốc hỏa hỏi. Chắc chắn là có bệnh, nếu không thì sao bỗng dưng lại hôn nàng chứ? “Nữ nhân, nói chuyện chú ý một chút! Ta rất bình thường, không có sao cả!” Hoàng thượng tiếp tục đi, chẳng thèm đoái hoài gì đến sự ‘Phản kháng’ của Tiểu Tiểu. “Người quên rồi sao, người từng nói là muốn chúng phi tử dạy dỗ thiếp mà?” Tiểu Tiểu tốt bụng nhắc nhở, miệng mang ý cười cợt: Không phải Hoàng thượng đã động lòng với mình rồi đấy chứ? Thế thì vui rồi, sau khi động lòng, rồi nàng vứt bỏ hắn, thế chẳng phải càng hay lắm sao? “Không quên, ta chỉ là tốt bụng mà thu lưu nàng một đêm.” Hoàng thượng cúi đầu, dịu dàng cười mà nhìn Tiểu Tiểu, nàng rất nhẹ, mà nàng nằm trong lòng mình lại thích hợp thế kia, nàng vốn nên là người phụ nữ của mình. Lúc trước hình như từng sủng hạnh nàng, nhưng hắn sớm đã quên cảm giác lúc đó rồi. Bây giờ hắn muốn trải nghiệm lần nữa, có phải có được nàng rồi, thì hắn sẽ không còn thường xuyên nhớ tới nàng nữa? “Thu lưu ta một đêm? Có nghĩa vụ gì khác không vậy? Nói rõ trước, ta không phải là cái đám phi tử kia của người, ta sẽ không ‘Tằng tịu’ với người đâu!” Thấy Hoàng thượng lại đen mặt lại, Tiểu Tiểu cười to. “ ‘Tằng tịu’ là gì?” “Người đã đoán được rồi, còn hỏi ta làm gì? Hoàng thượng, người đi tìm Vân phi, hoặc là Liên phi đi, đảm bảo rằng bọn họ sẽ tận tâm tận lực mà hầu hạ người cho thật tốt!” Hừ, chẳng phải chỉ là Hoàng thượng thôi sao, ai sợ ai chứ! Tìm hai người bọn họ, gương mặt Liên phi xinh đẹp ‘Khiếp’ người, trên thân thể Vân phi tuyệt đối sẽ khiến hắn mất hồn… Theo hắn về cũng tốt, đợi Tiểu Tiểu ta khiêu khích hắn đến nỗi dục hỏa thiêu đốt, rồi nói với hắn ‘Dì cả’ mình đến, khiến hắn có lửa nhưng không có chỗ phát, tốt nhất là đi tìm… Còn tìm gì nữa? Trực tiếp bán cho Vân phi một cái nhân tình, thông báo cho Vân phi đến đây hầu hạ, đợi khi Hoàng thượng không chịu nổi nữa, làm Vân phi lên đỉnh, Tiểu Tiểu sẽ ở một bên nhìn hai người họ…đương lúc Vân phi động tình, thành quả của mình sẽ xuất hiện ngay thôi, không biết sau khi Hoàng thượng nhìn thấy xong, có ảnh hưởng đến ‘Hạnh phúc’ sau này không nhỉ? Càng nghĩ Tiểu Tiểu càng cao hứng, mà vẻ mặt Hoàng thượng thì lại như thể Trượng Nhị hòa thượng – sờ không được suy nghĩ (1), biết nàng đang nghĩ điều bất chính, mà hắn không biết nàng đang nghĩ cái gì. Nhưng có một chuyện hắn chắc chắn, đêm nay, hắn sẽ không bỏ qua nàng! “Tìm ai thị tẩm, là tự do của trẫm, không cần nàng nhọc lòng!” Thấy Thiên Hữu điện ngày càng gần, đối với đêm nay, bỗng dưng Hoàng thượng lại thấy vô cùng kì vọng. “Ta mới lười quan tâm ấy? Người chỉ cần đừng đến trêu chọc ta là tốt rồi! À này, Hoàng thượng, đống rắn kia người định xử lý ra sao? Đừng giết chúng nó nha, ta có chỗ cần dùng!” Có người bế, nàng cũng lười đi xuống, dù sao thì đừng để bị hắn ăn là được. Huống hồ, bây giờ hắn còn là người chồng trên danh nghĩa của nàng nữa đó? Tiểu Tiểu rúc vào lòng hắn, bàn tay chơi đùa một lọn tóc đen rơi xuống của hắn, trong lòng vẫn nhớ tới số rắn kia. “Để làm gì? Chẳng lẽ ‘Thụy Tiên’ còn muốn từ trên người đống rắn kia mà tìm ra kẻ đầu sỏ hay sao?” Hoàng thượng cười nhạo nói, nếu là như thế, đầu óc ‘Thụy Tiên’ quả thật là có vấn đề. “Có gì không thể?” Tiểu Tiểu nhướn nhướn mày, cười tà ác: “Nhưng mà, ta sẽ không chỉ đơn giản là tìm ra kẻ đầu sỏ thôi đâu, cái ta muốn là ‘Lấy đạo kẻ nào, đáp trả kẻ đó’ (2), ta muốn làm cho kẻ dùng rắn hại ta hối hận không kịp!” Hoàng thượng đột nhiên dừng bước chân, cúi đầu nghiêm túc mà nhìn Tiểu Tiểu, ánh mắt dò xét nhìn tới nỗi mặt Tiểu Tiểu có hơi đỏ lên. Cho dù mình lớn lên xinh đẹp, một đại nam nhân như hắn cũng đừng nhìn mình như vậy chứ? Nàng giãy giụa vài cái, Hoàng thượng vẫn không buông lỏng tay, hắn cúi đầu xuống, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được mà nói: “Thật muốn lột bỏ mặt nạ của nàng, xem thử rốt cuộc nàng là ai? Nhưng mong là kết quả sau cùng sẽ không khiến cho ta quá thất vọng!” ______________________________ Chú thích: (1) Sờ không được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng: Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao một trượng hai). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói “Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt thành câu là “sờ không được suy nghĩ” với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. (2) Nguyên văn là Dĩ kì nhân chi đạo, hoàn trị kì nhân chi thân (以其人之道,还治其人之身), có nghĩa là: Dùng phương pháp đối phó người khác của kẻ kia để đối phó lại bản thân kẻ đó.