Trừ trên trán bị thương, trên người Bạch Thủy Ương không có bất kỳ vết thương nào khác, sau khi tỉnh lại cô sẽ nhanh chóng hồi phục sức khỏe. Cuộc sống ở bệnh viện rất nhẹ nhàng nhưng nhàm chán, mỗi ngày ăn rồi ngủ, bác sĩ cứ đúng giờ đến hỏi cô vài câu đơn giản, thậm chí đến đứa trẻ ba tuổi cũng có thể trả lời. Cô chỉ mất trí nhớ, không phải là đầu óc tối dạ đâu… Trừ mỗi ngày cha mẹ tới thăm nói chuyện phiếm với mình, Bạch Thủy Ương ngày nào cũng đi dạo trong vườn hoa, cảm thụ sự ấm áp của ánh sáng mặt trời chiếu lên người, thật quá nhàm chán đi, những ngày nhẹ nhàng như vậy hình như cô đã quá lâu rồi chưa từng có. Mỗi ngày Bạch Thủy Ương mong đợi nhất chính là thời gian trước khi đi ngủ, kể từ khi cô tỉnh lại có thể tự làm được mọi thứ, Thẩm Tương Tường không thường xuyên tới như trước nữa, bà Bạch nói anh đang bận việc công ty, nhưng bất kể Thẩm Tương Tường có bận thế nào, mỗi ngày trước khi đi ngủ Bạch Thủy Ương cũng sẽ nhìn thấy anh, comple cavat chỉnh tề, cầm cặp tài liệu màu đen, mái tóc chải cẩn thận tỉ mỉ là trang phục tượng trưng cho anh. Anh sẽ ngồi bên giường, xem giấy tờ của anh, cô nói những chuyện trong bệnh viện, kể cả nói chuyện trời đất gì thì người đàn ông này cũng nghiêm túc đến đáng sợ. Không biết vì sao, Bạch Thủy Ương cảm thấy anh chắc không phải có dáng vẻ như thế, nhưng không phải như thế thì là thế nào đây? Bạch Thủy Ương lau khô khuôn mặt ướt nhẹp, treo khăn mặt lên rồi quay về phía gương bắt đầu công cuộc chăm sóc da, lần đầu tiên nhìn thấy hết bình này lọ khác, cô há hốc cả mồm, nhiều như thế, một mình cô làm sao mà dùng hết? Nhưng bà Bạch lại nói đây chỉ là một phần những thứ cô vẫn thường dùng, ở nhà còn nhiều hơn. Nhiều hơn? Cô không thể tưởng tượng nổi như thế thì sẽ thành bộ dạng gì, không phải cũng chỉ là mặt người thôi sao. Soi gương một hồi, nhìn thế nào cũng cảm thấy khuôn mặt trong gương xinh đẹp đến quá mức, rõ ràng đã hai mươi tám tuổi rồi, nhưng da dẻ lại trắng nõn như tuyết, đừng nói đến nếp nhăn, ngay cả một cái lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp khác thường này lại vô cùng xa lạ, như không hề biết nhau, thật quá hồ đồ, đến mặt mũi mình cũng quên mất. Lại nhìn xuống đống chai lọ kia bất đắc dĩ than thở, làm mỹ nữ thật không dễ dàng, chấp nhận cầm bôi lên khuôn mặt tinh hoa. “Sao thế? Bị chính bộ dạng của mình mê hoặc à?” Giọng Thẩm Tương Tường trầm thấp hàm chứa chút ít mỉa mai xuất hiện sau lưng. Trong lúc cô soi gương mê mẩn với dung nhan của mình thì anh đã đến. Bạch Thủy Ương giật mình, qua gương nhìn trừng trừng khuôn mặt anh, mà anh cũng không hề né tránh nhìn thẳng vào mắt cô, trong không khí bắt đầu tản mát ra nhiều đốm lửa. Hình như hôm nay anh tới hơi sớm. Hai gò má trắng nõn nhuộm một màu đỏ ửng, rõ ràng cô phải ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, lại bị nhìn thấu đến mức ngượng ngùng, đành tiếp tục nghiêng đầu bôi kem lên cổ, tránh ánh mắt của Thẩm Tương Tường. Những câu chuyện còn lại liên quan đến những tin tức Bạch Thủy Ương nghe được từ người bệnh chung phòng, hay hoa gì đã nở trong vườn hoa bệnh viện, cây nào bắt đầu rơi lá. Mi mắt Bạch Thủy Ương ngày càng nặng, ánh mắt đã sớm mơ hồ không có tiêu cự, Thẩm Tương Tường sửa lại chăn giúp cô rồi nói: “Ngày mai thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện, xế chiều anh sẽ đón em, chúng ta về nhà”. “Vâng…” Bạch Thủy Ương lầu bầu, cọ cọ đầu vào tấm chăn, thoải mái nhắm mắt lại. Về nhà thật tốt, trong giấc mộng Bạch Thủy Ương nở nụ cười rực rỡ. Thẩm Tương Tường quan sát tất cả, lại không nhịn được so sành với một Bạch Thủy Ương mỹ lệ cao ngạo trước khi xảy ra tai nạn, rất ít nói chuyện với người khác, trừ Lưu Thanh Tuyền cô không muốn dành cho bất kỳ ai một nụ cười thân thiện. Cô bây giờ lại hoàn toàn khác, như thể nói không hết chuyện với anh, nhiều lần buồn ngủ đến mức mi mắt đánh nhau vẫn không nỡ đi ngủ, vẫn muốn tiếp tục cùng anh trò chuyện, y tá cũng nói cô là một bệnh nhân rất dễ gần, hay cười mà không hề làm trái lời bác sĩ. Sau một vụ tai nạn, lần đầu tiên mất trí nhớ lại thay đổi lớn như thế được sao? Sáng sớm hôm sau, Bạch Thủy Ương thu thập xong đò đạc của mình chờ Thẩm Tương Tường tới đón về nhà, cả ngày này mỗi giây phút trôi qua đều vô cùng chậm chạp. Ba giờ chiều, xe của Thẩm Tương Tường xuất hiện ở cổng bệnh viện, đứng mãi ở trên tầng Bạch Thủy Ương vọt xuống như tên rời cung, nhưng xuống đến xe lại không phải người cô chờ đợi. “Phu nhân, tiên sinh có một cuộc họp ở công ty, dặn tôi đến đón phu nhân về nhà trước.” Tài xế họ Vương, trước kia làm việc ở nhà họ Bạch, sau khi Bạch Thủy Ương đi lấy chồng thì ông đi theo cô đến nhà họ Thẩm. “Cảm ơn chú Vương”, Bạch Thủy Ương đưa hành lý cho tài xế, mọi hơi sức như bị rút sạch, phút chốc chẳng còn sức sống. Cô ngồi trên xe lơ đãng nhìn khung cảnh bên ngoài. Ra khỏi bệnh viện, những cảnh vạt hoàn toàn xa lạ cứ lần lượt trôi qua trước mắt Bạch Thủy Ương, không biết qua bao lâu, xe hơi màu đen tiến vào cửa khu nhà cao cấp, xe từ từ chậm lại, qua cửa sổ Bạch Thủy Ương thấy bảo vệ gật đầu với cô, như thể cô rất thường xuyên ra vào chỗ này. Sân tennis, sân bóng rổ, hồ bơi, mọi thứ đều khiến Bạch Thủy Ương không rời mắt, nỗi buồn bực vì Thẩm Tương Tường không đến nháy mắt vì khung cảnh mới lạ này mà tan thành mây khói. Sau khi xuống xe, được tài xế dẫn đường, Bạch Thủy Ương cuối cùng cũng thuận lợi đi lên thang máy. Thì ra cô ở tầng mười sáu. “Phu nhân, đây là mật mã”. Căn hộ của Thẩm Tương Tường có mật mã ở cửa chính, chỉ cần ấn mật mã vào bàn phím bên cạnh là cửa tự động mở. Nhận tờ giấy anh đưa trong tay chú Vương, con số trên đó như có ma lực hấp dẫn bàn tay cô. Đây là nhà Thẩm Tương Tường, liệu trong đó có cất giấu bí mật gì của anh không? Tim cô đập kịch liệt. Cô thận trọng ấn mật mã lên bàn phím, đinh một tiếng, cửa chậm rãi mở ra. Giống như cánh cửa thần kỳ của Doreamon, sau khi mở ra bên kia là một thế giới khác. Gần như trong giây phút chú Vương ra về đóng cửa lại, Bạch Thủy Ương vừa rồi còn đoan trang ngồi trên ghế salon ở phòng khách hưng phấn nhảy lên, bản thân cô cũng không biết vì sao, chỉ biết tất cả các tế bào trên thân thế đều kêu gào, kêu rằng đây là nhà của Thẩm Tương Tường. Loại hưng phấn này từ đáy lòng đi lên, từ chỗ sâu nhất trong tâm trí đi ra. Cô đi ngắm nghía tất cả phòng ốc như đi thăm viện bảo tàng, phòng khách, phòng bếp, thư phòng, phòng ngủ… Cô dừng lại ở chỗ đối mặt với hai cánh cửa phòng, hai cửa đều đóng chặt, nên xem bên trái hay bên phải trước? Bạch Thủy Ương đang do dự đứng ở hành lang thì chuông cửa vang lên, nhìn qua mắt mèo, phát hiện là mẹ, cô vội vàng mở cửa. “Sao mẹ lại tới đây? Không phải mẹ nói buổi chiều hội phụ nữ thường bận rộn sao?” Qua mấy ngày gặp gỡ, Bạch Thủy Ương đã tiếp nhận những người xung quanh mình. Bà Bạch là một quý phụ điển hình, ngoài một cuộc họp phụ nữ ở ngoài, bà còn tham gia một hội phụ nữ trứ danh trong thành. Sau khi kết thúc cuộc tụ họp, bà Bạch trái lo phải nghĩ vẫn thấy lo lắng cho con gái, nên chạy tới “Không sao, chuyện đó cũng xong rồi, vú Trần nấu canh, mẹ tiện thể mang tới cho con”. “Cảm ơn mẹ” Bạch Thủy Ương nhận lấy canh, hạnh phúc ôm chặt mẹ, như một đứa bé con tựa lên bả vai bà Bạch. “Đứa nhỏ này có cái gì mà cảm ơn, con đó, bất kể là bao lâu, vĩnh viễn vẫn là bé con của mẹ.” Bà Bạch len lén lau nước ở khóe mắt, bảo bối này của bà tính tình kiên cường, kể từ khi trưởng thành không dính cha mẹ, Bạch Thủy Ương bây giờ tuy không nhớ chuyện ngày trước nhưng như thế cũng không tồi, rất tốt.” “Thủy Ương, nghe mẹ nói này, Tương Tường là một người đàn ông tốt, bất luận với con hay với chúng ta đều rất được, trước đây các con ở cùng không tốt lắm, mẹ hi vọng lần này các con sẽ thông cảm với nhau, tiếp nhận lẫn nhau, các con là vợ chồng, là vợ chồng sẽ ở với nhau cả đời.” Bên trong phòng, mẹ con đang thâm tình đồng thời bên ngoài Thẩm Tương Tường vừa kết thúc cuộc họp về bất ngờ nhìn thấy một người. “Cha, sao cha lại ở đây? Thủy Ương không mở cửa cho cha ạ?” Một giờ trước chú Vương đã báo cho anh là đã đưa Bạch Thủy Ương an toàn về nhà, chẳng lẽ cô lại ra ngoài? Lòng Thẩm Tương Tường nặng nề. “Mẹ con trong đó, cha ở đây chờ con”. Lời của Bạch Tín Hùng khiến không khí xung quanh đông cứng trở nên vô cùng nặng nề. Hai người đàn ông bộ dạng nghiêm túc như nhau đi tới cuối hành lang, từ tầng 16 nhìn xuống, mọi thứ bên dưới đều trở nên nhỏ bé. “Tương Tường, con còn nhớ năm đó vì sao các con kết hôn không?”Bạch Tín Hùng liếc nhìn cấp dưới mà mình rất vừa ý này, ông tận mắt thấy Thẩm Tương Tường lớn lên cho tới tận bây giờ đều tự mình gánh vác mọi thứ, thậm chí từ khó khăn vươn đến thành công, năm đó ông thật sự không có nhìn lầm. “Nhớ ạ, là cha đề nghị, Thủy Ương là một cô gái xinh đẹp, con không có lý do gì từ chối.” Ở điểm này, Thẩm Tương Tường chưa từng nói dối Bạch Tín Hùng. Năm đó anh thật sự từng vì vẻ ngoài cua Bạch Thủy Ương mà say đắm, nhưng đêm tân hôn đó, người vợ mới vừa thề nguyện cùng anh trên giáo đường đến áo cưới cũng không thay ra, đã nói cho anh biết người cô thích là người khác, đồng ý kết hôn với anh chỉ là hành động theo cảm tính, bây giờ người đó hối hận cầu xin cô ở lại bên hắn, và nàng giữa đêm tân hôn quyết định đi gặp người tình cũ của mình. Cũng đêm tân hôn, vợ anh hung hăng quăng cho anh một cái tát Thẩm Tương Tường nhanh chóng hiểu ra, với cuộc hôn nhân này, mình trong mắt Bạch Thủy Ương chẳng qua chỉ là một công cụ, dùng để bức hiếp người đàn ông khác. Vợ chồng Bạch Tín Hùng có ơn đối với anh, mặc dù đã biết sự thật vì sao Bạch Thủy Ương đồng ý kết hôn, Thẩm Tương Tường vẫn cố tình giấu giếm, nhưng bọn họ dù sao cũng ít nhiều nhìn ra được, đừng nói lần này Bạch Thủy Ương trắng trợn chết vì tình. “Cha biết rõ, hai năm qua các con không hề hạnh phúc, nhưng cha vẫn tin tưởng con là một người đàn ông tốt, người chồng tốt, Thủy Ương không theo con đó là vì nó không có phúc.” Bạch Tín Hùng và Thẩm Tương Tường nhìn nhau, khí thế, ánh mắt không hề vì rời khỏi thương trường có yếu ớt đi. Hai năm qua, Bạch Thủy Ương thật có lỗi với Thẩm Tương Tường, nhưng Thẩm Tương Tường chưa từng có bất kỳ scandal nào truyền ra, không phải đàn ông nào cũng làm được như vậy. Thẩm Tương Tường cười yếu ớt không trả lời Bạch Tín Hùng. “Thật ra thì năm đó đề nghị kết hôn không phải là ta mà là Thủy Ương”. Lời nói của Bạch Tín Hùng khiến Thẩm Tương Tường khẽ nhíu mày, nhưng anh cũng không nói gì. “Thủy Ương đề nghị là có dụng ý khác, nhưng năm đó đàn ông bên cạnh Thủy Ương không phải chỉ có một mình con, nhưng nó lại nhắc đến con đầu tiên, ta và mẹ Thủy Ương đều nghĩ rằng Thủy Ương cũng thích con, không ngờ…” Đúng vậy, chẳng ai nghĩ một Bạch Thủy Ương tự tin xinh đẹp như vậy lại chạy không thoát khỏi ải tình, thậm chí thiếu chút nữa thì bỏ mạng. “Nhưng lần này Thủy Ương không còn giống trước kia, không chỉ chúng ta thấy như thế mà ta tin là con cũng thấy, con bé không còn là Thủy Ương trước đây nữa rồi, nó không nhớ bất kỳ chuyện gì, nhưng lại tỏ ra thân mật quen thuộc với một mình con, ta hi vọng các con có thể lần nữa thử sống với nhau, nếu vẫn không được thì đành ly hôn vậy.” Đây là lần đầu tiên sau hai năm kết hôn, Thẩm Tương Tường nghe thấy Bạch Tín Hùng nhắc đến ly hôn, chứng tỏ vụ tai nạn của Bạch Thủy Ương đã tác động không nhỏ đến một người cố chấp như ông. “Tương Tường, có được không?” Bạch Tín Hùng hết sức hi vọng Thẩm Tương Tường và Bạch Thủy Ương bây giờ thử chung sống xem có thật sự trở thành vợ chồng không. Bạch Thủy Ương hiện giờ… Hiện lên nhiều nhất trong đầu Thẩm Tương Tường là khuông mặt rạng rỡ cùng nụ cười ngượng ngùng ấm áp, có chút ngốc nghếch, lại có chút đáng yêu, Bạch Thủy Ương như vậy so với Bạch Thủy Ương trước kia càng thêm mê người. “Vâng” Thẩm Tương Tường gật đầu đồng ý. Bạch Tín Hùng hài lòng gật đầu, người đàn ông như Thẩm Tương Tường không cần nói quá nhiều, chỉ một câu trả lời đơn giản cũng đã nói lên rất nhiều rồi. Hai người đàn ông cũng không nói gì thêm cho đến khi bà Bạch từ trong đi ra trao đổi ánh mắt với Bạch Tín Hùng, gần 30 năm làm vợ chồng đủ để họ hiểu nhau thế nào. “Tương Tường, Thủy Ương giao cho con”. Mặc dù bây giờ Bạch Tín Hùng chỉ là nhắc lại nhưng so với lần trước càng thêm nghiêm túc. Sauk hi vợ chồng Bạch Tín Hùng rời đi, Thẩm Tương Tường mở cửa vào nhà. “Anh về rồi” Vừa mở cửa, một bóng người nhanh chóng vọt tới, rồi làm một động tác phanh gấp, Thẩm Tương Tường thiếu chút nữa cho là Bạch Thủy Ương sẽ cứ thế mà nhào lên người anh. Chỉ là thấy cô quyết định dừng lại, trong lòng anh lại có chút thất vọng. Bạch Thủy Ương mặc một chiếc váy liền màu vàng đậm, chân không đứng ngược hướng ánh sáng, vài tia sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt cô, đèn phía sau phòng khách chưa bật, chỉ có đèn bàn bên cạnh sofa đang thắp sáng, cũng là màu vàng ấm áp. “Anh đã về” Lần đâu tiên được đón chờ như thế, lần đầu tiên bước vào cửa có người tươi cười chào đón như vậy, lần đầu tiên có người một tay cầm giúp anh cặp tài liệu, một tay treo áo khoác lên cho anh, những cái lần đầu tiên này khiến anh nghĩ rằng Bạch Thủy Ương là giả. Bạch Thủy Ương lấy dép trong phòng cho Thẩm Tương Tường thay, sau khi ngồi vào ghế salon phòng khách thì cô không biết phải làm sao nữa. Cô chưa từng biết làm vợ ai bao giờ, đành phải xem trên TV làm thế nào thì bắt chước, vậy tiếp theo phải làm thế nà? Cô ngồi trong phòng khách nhìn quanh, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi, hai gò má phiếm hồng. TV ở phòng khách đang phát một bộ phim Nhật, người vợ đang mặc tạp dề bê thức ăn ra bàn, đúng rồi, ăn cơm, phải ăn cơm chứ, nhưng cô không nấu cơm. Tầm mắt hai người đều rơi lên TV, Bạch Thủy Ương có chút lúng túng, vụng trộm nhìn Thẩm Tương Tường, lại đụng phải ánh mắt anh. Bạch Thủy Ương bây giờ không còn như Bạch Thủy Ương trước kia nữa, con bé không nhớ bất cứ chuyện gì, nhưng lại cảm thấy thân mật quen thuộc với một mình con, ta hi vọng các con có thể thử chung sống thêm lần nữa. Lời của Bạch Tín Hùng luẩn quẩn trong đầu Thẩm Tương Tường, nhìn chóp mũi Bạch Thủy Ương đổ mồ hôi, cô như vậy như có ma lực không ai cưỡng lại được. Thử một lần nữa, có lẽ lần này sẽ khác. Cặp mắt đen thâm trầm của Thẩm Tương Tường như mang theo lực hút vô tận, Bạch Thủy Ương có cảm giác mình sắp bị hút vào đến nơi, cô đột nhiên đứng lên khỏi ghế salon, đỏ mặt tránh né. “Em… Em đi nấu cơm.” Lúc Bạch Thủy Ương quay lưng đi, Thẩm Tương Tường nở nụ cười, đúng là một cô gái xinh đẹp vụng về, lần đầu tiên bị mê muội vì dáng vẻ bề ngoài, lần thứ hai lại bị mê muội bởi tính tình chưa hề biểu hiện ở nhà của cô, hai lần quỳ dưới chân một người phụ nữ, Thẩm Tương Tường tự giễu mình, không biết phải làm gì nhưng cũng không ghét. Phòng bếp được thiết kế mở, ngồi ở phòng khách có thể quan sát được, nhìn Bạch Thủy Ương mặc một chiếc tạp dề kẻ caro màu lam, lấy từ trong tủ lạnh ra khá nhiều thực phẩm. Cô do dự một hồi, nhìn đống thực phẩm cau mày, có phần luống cuống lại mong đợi hỏi Thẩm Tương Tường “Trước đây em có biết nấu ăn không?” Có, nhất định là có đi, cô rất nỗ lực muốn làm một người vợ tốt của anh đó. “Không biết” vẻ mặt Thẩm Tương Tường thản nhiên phun ra hai chữ. Đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước như vậy sao có thể rửa rau nấu canh, thế chẳng khác gì đầm rồng hang hổ. Không biết… Vậy bây giờ phải làm sao? Bạch Thủy Ương lúng túng đứng trong phòng bếp nhìn nồi niêu bát đĩa cau mày, hôm nay mới là ngày đầu tiên, mơ ước làm vợ của cô cứ thế mà tan vỡ sao? Thẩm Tương Tường cởi cúc tay áo, xắn lên đến khuỷu, cởi tạp dề trên người Bạch Thủy Ương mặc vào người nói “Để anh làm cho” Bạch Thủy Ương cứ ngây ngốc nhường vị trí đầu bếp, nhìn Thẩm Tương Tường lấy gạo nấu cơm, vừa rửa rau vừa đặt chảo lên bếp cho nóng, động tác đâu vào đấy lại rất thành thạo, tuyệt không giống với mẫu đàn ông chỉ biết ra lệnh trong phòng làm việc. “Trước đây ở nhà chúng ta toàn anh nấu ăn sao?” Bạch Thủy Ương đứng trước bồn rửa rau đồng thời nhìn Thẩm Tương Tường thái thức ăn. Mặc dù cô không nhớ rõ, nhưng mẹ Bạch có nói cho cô biết Thẩm Tương Tường không có người giúp việc, chỉ thuê công ty dọn dẹp mỗi tuần một lần. Thẩm Tương Tường nhíu nhíu mày không trả lời, anh không muốn nói với cô rằng đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn họ sử dụng phòng bếp, nhưng anh thích từ “chúng ta” mà cô dùng. Bạch Thủy Ương ngó anh một cái rồi nói tiếp “Dù sao em cũng không có việc, ban ngày cũng không có gì để làm, hay em đi học nấu ăn nhé” “Tùy em, em thích là được” Thẩm Tương Tường mặc dù mặt không có vẻ gì nhưng trong lòng lại bắt đầu mong đợi, Bạch đại tiểu thư tự mình làm thức ăn, đây là lợi ích mà Lưu Thanh Tuyền cũng không hề được hưởng thụ qua. Những thực phẩm nhiều màu sắc sinh động được cắt nhỏ, bỏ vào nồi phát ra tiếng lục bục, phòng bếp vốn rộng rãi nhưng vì hai người đứng có vẻ bị thu hẹp lại, người rửa rau người nấu nướng, bọn họ như đôi vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm. Nước lạnh ngấm qua đầu ngón tay Bạch Thủy Ương vì đáy lòng ấm nóng và giảm bớt. Trong lúc chờ thức ăn chin, Bạch Thủy Ương hỏi: “Vì sao chúng ta lại kết hôn? Vì ba mẹ sao?” Từ sau khi tỉnh lại, hiểu được quan hệ giữa hai người, đây là vấn đề cứ luẩn quẩn trong đáy lòng cô. Tay Thẩm Tương Tường dừng một chút, Bạch Thủy Ương quay lưng lại phía anh không nhìn thấy, chỉ nghe anh nói khẽ: “Đúng, hai nă, trước anh chỉ là trợ lý của ba, ông mời anh đến nhà ăn cơm, lần đầu tiên gặp mặt, em là một cô công chúa khó với tới, rất đẹp cũng rất xa xôi, hai tháng sau ba nói hi vọng chúng ta kết hôn với nhau, hơn nữa em cũng đồng ý, lúc ấy anh cũng chưa yêu ai, ba lại có ơn nghĩa với anh, nên anh không muốn làm trái ý ông, cho nên chúng ta kết hôn.” Những lời Thẩm Tương Tường nói đều là thật, cũng may là trước đến giờ anh vẫn một lòng chung thủy với Bạch Thủy Ương, còn Bạch Thủy Ương chỉ đơn giản là muốn lợi dụng anh mà thôi. Quả nhiên là như vậy… Bạch Thủy Ương cũng đã nghe được phiên bản này qua y tá ở bệnh viện, nhưng từ miệng Thẩm Tương Tường nói ra đặc biệt cảm thấy tổn thương, trong lòng đau đớn, mặc dù biết đây là sự thật, nhưng trong lòng phụ nữ vẫn luôn có ảo tưởng về sự lãng mạn trong tình yêu. “Còn muốn biết gì nữa không?” Thẩm Tương Tường hỏi. Thế từ khi kết hôn thì sao, cuộc sống hôn nhân thế nào? Còn nữa anh có yêu cô không? Trong lòng Bạch Thủy Ương đầy dấu chấm hỏi, nhưng không có dũng khí hỏi, sợ sẽ nhận được những câu trả lời, trực tiếp nhất, đau lòng nhất từ miệng Thẩm Tương Tường, cô lắc đầu không muốn hỏi nữa. Trong phòng bếp chỉ còn lại tiếng phì phì của nồi nước đang sôi. Tay nghề của Thẩm Tương Tường rất khá, Bạch Thủy Ương không biết người đàn ông có thói quen ngồi trên cao ở nơi làm việc này từng có kinh nghiệm du học nước ngoài bốn năm. Bốn năm đó đã hoàn toàn thay đổi một vài phương diện nào đó của Thẩm Tương Tường. Vì đề tài vừa rồi, không khí giữa hai người có phần trầm lắng, Bạch Thủy Ương không thích như thế, rõ ràng ở trong cùng một phòng, ngồi ở cùng một bàn ăn, rõ ràng là vợ chồng sao lại lạnh lùng như vậy? Cô gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Thẩm Tương Tường, phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người, Thẩm Tương Tường nhìn cô đang ngồi phía đối diện. Bạch Thủy Ương nở nụ cười rực rỡ “Anh nấu ăn ngon quá, ăn nhiều một chút” Biết vì lệnh của cha mẹ mà kết hôn nhưng vợ lại cười với anh dịu dàng như vậy, có một sức cuốn hút mãnh liệt khiến khóe miệng Thẩm Tương Tường cứng ngắc. Có sự khích lệ của Bạch Thủy Ương, đáy lòng anh âm thầm vui vẻ. Đây là người vợ khác xa trước kia, người vợ muốn chủ động nói chuyện trời đất, người vợ có nụ cười ấm áp, người vợ xem anh như trời, thay đổi như vậy là ông trời cho họ một sự khởi đầu mới sao? Lần này Thẩm Tương Tường không muốn tiếp tục im lặng nữa. Sauk hi ăn xong Bạch Thủy Ương chủ động dọn dẹp bát đũa, Thẩm Tương Tường mặc dù có phần lo lắng không biết Bạch đại tiểu thư có khả năng làm việc nhà hay không, nhưng cũng không ngăn cản. Lúc Bạch Thủy Ương rửa bát, anh đứng ở hành lang chỗ vừa rồi Bạch Thủy Ương băn khoăn không biết mở cửa bên nào trước, khóa trái cánh cửa bên trái, rút chìa khóa, căn phòng này lần đầu tiên anh vào là sau khi Bạch Thủy Ương bị tai nạn, nếu có thể anh hi vọng không bao giờ phải bước vào đó. Mở cửa phòng bên phải ra, đây là căn phòng anh và Bạch Thủy Ương đặc biệt chuẩn bị để giấu giếm vợ chồng Bạch Tín Hùng, phía bên trái là tủ quần áo của anh, bên phải là của cô, trên bàn trang điểm để kem dưỡng da của cô, trên giường là chiếc gối đôi, trong phòng tắm ngoài dao cạo râu của anh còn có sữa tắm, sữa rửa mặt của cô. Thẩm Tương Tường không thích gian phòng này, sau khi cưới bình thường anh đều ngủ ở công ty hoặc trong phòng khách. Đây vốn chỉ là căn phòng để diễn trò cho bố mẹ xem, hôm nay muốn nghênh đón công dụng mới