Thuần phục tướng công

Chương 3 : Chương 1.2

Trong Cán Sa thành xuất hiện cảnh báo mãnh liệt, không khí an nhàn hoàn toàn biến mất, toàn thành ở thế chuẩn bị chiến đấu. Vũ Y nhấc làn váy thêu chạy đến Phương phủ. Nàng đi trước làm gương, đem hai nha hoàn để lại phía sau, nhanh chóng vọt đi như con hươu nhỏ đầu đàn. “Cảnh báo, cảnh báo!” Nàng khẽ kêu, chạy lên tường thành trông về phía xa, trên cao gió lớn, cuồng phong thổi tung quần áo nàng bay phấp phới. “Tiểu thư, đạo tặc đang ở cách thành ba dặm về phía Bắc, tất cả cửa thành đã được đóng lại.” Trạm tiếu giả (người gác cổng) thông báo, thần sắc ngưng trọng. Vũ Y gật đầu, nhìn về phía bắc. Bấy giờ binh mã ầm ầm kéo đến, hất lên từng trận cát bụi mù mịt. Người trong thiên hạ đều biết Cán Sa Thành giàu có , đông đúc, ở trong mắt thổ phỉ thì đây càng là món mồi béo bở nhất, có cơ hội liền cử binh đến xâm chiếm. Đáng giận! Người nàng mong nhớ lại không xuất hiện, đến đây lại là một đám thổ phỉ trướng tai gai mắt, một lũ gia hỏa không thức thời, là muốn làm hư tâm tình đương tốt đẹp của bổn tiểu thư sao? “Là đám thổ phỉ này?” Vũ Y hỏi, hí mắt nhìn đám thổ phỉ không thèm kiêng nể đang tới gần. “Xem cách ăn mặc, không phải Sơn Lang.” Một thành dân nói, nắm đao trên tay chuẩn bị ứng chiến. Cư dân Cán Sa đều đã được học cách tự bảo vệ mình từ trước. Nàng gật đầu. “Năm nay mưa nhiều, thu hoạch cũng tốt, là năm được mùa, Sơn Lang sẽ không đến đây, mà cũng không có nghe thấy tiếng hô hoán nha.” Trạm tiếu giả lại nhìn ra xa, quay đầu thông báo chi tiết. “ Tiểu thư, là người nơi khác đến, mấy người ngồi trên lưng ngựa có quân kỳ.” “Đại khái là quân tàn dư từ phương bắc tràn về đây, nghe được tin Phương Tứ chết, trong nhà chỉ còn lại nữ nhân, nghĩ sẽ có cơ hội xâm chiếm đi.” Cuồng phong cuồn cuộn, Vũ Y tóc dài tung bay trong gió, đẹp đến nỗi làm cho người ta nín thở. “Triều đình cũng thật là, như thế nào có thể để cho tàn binh chạy tới đây?” Xuân Bộ cùng Thu Ý, lúc này mới chạy lên trên tường thành, thở phì phò nói. Xung quanh tường thành cuồng phong rất lớn, các nàng phải ôm nhau đứng một chỗ mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Mà Vũ Y tiểu thư thế nhưng lại đứng ở chỗ cao nhất, thong dong trấn định, thân mình mảnh khảnh trụ vững không một chút dao động. “Đừng nghị luận triều chính.” Vũ Y nhăn lại đôi mi thanh tú cảnh cáo. Cuối cùng thì ba năm đại chiến cũng chấm dứt, Mãn Tộc Sát Vũ đã trở về, binh lính có thể trở về quê cũ, nhưng lại trở thành thổ phỉ, quanh quẩn xung quanh thành phương Bắc cướp bóc, trở thành một vấn đề đau đầu của triều đình. Những người này đều đã từng chinh chiến trên sa trường, hung tàn khát máu, giết người không chớp mắt, dân chúng bình thường nơi đây chỉ sợ không phải là đối thủ của chúng. “Đốt lửa lên.” Nàng hô. “Dạ!” Có người lĩnh mệnh, đem cây đuốc quăng vào trong vạc dầu, hỏa diễm (ngọn lửa) nhanh chóng lớn mạnh, cho dù ở ban ngày cũng có thể thấy được rõ ràng. Trạm gác cách thành ba dặm về phía đông lập tức đốt lửa đáp lại, cũng cùng thời điểm trên tường thành đốt lửa, hướng ra phía ngoài truyền đi tin tức. “Tiểu thư, vùng lân cận nhìn thấy lửa cháy, tự nhiên sẽ phái viện binh tới cứu.” Xuân Bộ nói, muốn khiến cho tiểu thư an tâm một chút. Tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của bọn thổ phỉ, nàng vẫn là sợ tới mức tay chân mềm nhũn. Vũ Y nhíu chặt đôi lông mày, không có thu hồi tầm mắt. “Cẩm Tú thành là thành trì gần nhất cũng cách nơi này năm mươi dặm, viện binh chưa thể tới ngay lúc này được, đây mới là điều nguy hiểm nhất.” Thổ phỉ quá mức hung ác, ngay cả khi trong thành có đội hộ vệ, nhưng cũng chỉ là bá tánh bình thường được huấn luyện qua mà thôi, nàng không thể khiến cho bá tánh vô tội trong thành đi vào chỗ chết. “Triệu cung tiến thủ lên tường thành, đem cung tên có trong thành mang tất cả ra đối phó. Trước khi viện binh đến, chúng ta không thể để cho thổ phỉ vào thành.” Nàng muốn đem lũ thổ phỉ này, toàn bộ bắn thành con nhím. Các nam nhân chạy nhanh kêu to, trong thành mọi người lập tức hưởng ứng, mang lên từng bó tên, chất thành từng đống. “Tiểu thư, thỉnh hồi phủ đi.” Trạm tiếu giả hô, không muốn để nàng ở nơi nguy hiểm. “Không, Phương Tứ đã chết, tự ta sẽ ra mặt cùng các ngươi thủ thành.” Vũ Y cự tuyệt, cầm lấy một chiếc cung, bắt chước mọi người kéo cung nhắm bắn. Biết rõ phần thắng không lớn, nhưng cũng hết cách. Nàng – Phương Vũ Y, tuyệt đối không để cho lũ thổ phỉ ức hiếp. “Không có đạo lý nào bắt nữ nhân không thể ra mặt cùng nam nhân đánh địch thủ thành.” Không phải hoài nghi năng lực của tiểu thư, các nam nhân là lo lắng cho sự an nguy của nàng, tiểu thư là quan trọng nhất ở trong lòng dân chúng. “Nữ nhân Cán Sa Thành có thể.” Vũ Y thong dong đáp lời, không chịu rời đi,cứ nhắm bắn thổ phỉ. Có người còn muốn khuyên nhủ nàng,bất quá dưới thành lại truyền đến thanh âm ầm ỹ, binh mã hỗn độn, tiếng hô động trời, lũ thổ phỉ đã đi đến trước cửa thành, mấy trăm binh mã tụ ở dưới thành, một mảnh đen kịt. Một nam nhân trên mặt có vết sẹo cưỡi hoàng mã đi đến trước cửa thành, ngửa đầu đối với nhóm người trên tường thành cười lạnh, có lẽ là thủ lĩnh thổ phỉ. “Muốn sống liền mở cửa thành ra. Các ngươi nên thức thời, chúng ta đoạt tiền rồi đi, nếu chờ chúng ta tấn công vào thành, cũng đừng trách bọn ông đại khai sát giới.” Hắn nhíu mày, thực kinh ngạc nhìn mấy trăm cung thủ chờ lệnh bắn. Còn tưởng rằng Cán Sa Thành không có nam nhân lãnh đạo, dân chúng sẽ ngoan ngoãn chịu trói, không nghĩ tới, bọn họ dám phản kháng. “Mơ tưởng!” thanh âm dễ nghe vang lên, quanh quẩn ở trên tường thành. Dưới thành lũ thổ phỉ ngây người ngẩn ngơ, không nghĩ tới tại thời điểm mấu chốt, còn có thể nghe thấy thanh âm của nữ nhân. Nghĩ rằng, Cán Sa Thành đại khái là thật không có người, bằng không, như thế nào ngay cả nữ nhân cũng tìm đến góp đủ người. “Là nữ nhân──” Một nam nhân cưỡi ngựa gào thét, dắt ngựa đi vòng vèo, thật sự hưng phấn. “Nữ nhân đây!” Các nam nhân cười vang ra tiếng. “Nữ nhân ở đây cũng không tệ! Thật sự xinh đẹp.” Tên còn lại quát, đối Vũ Y đứng trên thành, trơ mặt nhìn nước miếng chảy ròng. Có nữ nhân ở đây! Còn là mỹ nữ thuộc loại hảo hạng, cái này có thể sánh bằng tài bảo, càng làm cho bọn hung thần ác sát này thêm phấn khởi. “Thật không biết khi không có xiêm y, thì thân hình kia sẽ đẹp đến nhường nào.” Có người hô. Lũ thổ phỉ tiếp tục cười to,cười đến thập phần chói tai, ném ánh mắt về phía Vũ Y, một cái so với một cái càng thêm dâm tà. Một nam nhân ăn mặc lôi thôi giục ngựa đi đến trước cửa thành,một tay nắm dây cương, một tay vỗ về cằm, cười dâm đãng nhìn Vũ Y. (Lik: ai da để cho lũ này nói nhiều làm gì, làm ta edit mãi không xong, lại còn lỡ tay khóa mất bàn phím nữa chứ, cho mỗi đứa một mũi tên chết hết đi cho rồi. >.< Zyn : đúng) “Mau mở cửa thành, để cho ca ca ta hảo hảo yêu thương ──” Mũi tên như nhanh như sét, hưu một tiếng, xuyên gió phóng tới. Mũi tên từ phía trên bắn xuống, không hề lệch chút nào xuyên qua miệng người nọ, đem lời hắn nói chưa hết câu bị bịt chặt bằng một nũi tên. Mũi tên lực đạo thật lớn, đánh bay thân hình người nó bay lên nửa thước thước, sau” Đông” một tiếng, thân hình nặng nề từ trên lưng ngựa ngã xuống. Máu đỏ tươi từ sau đầu tên đó chảy ra, chậm rãi nhuộm đỏ mặt đất. Mọi người ngốc lặng, lũ thổ phỉ nguyên bản đang cười vang lúc này toàn bộ cười không nổi. Bọn chúng trừng mắt nhìn một tên đồng bọn bị mất mạng, lại chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên Phương Vũ Y phía trên tường thành. Nàng đứng oai vệ trước cuồng phong, tóc dài bay bay, kiên định nhìn thổ phỉ dưới thành, đôi tay mảnh khảnh cầm chắc cung tên, cây cung hoàn toàn trống rỗng, dây cung còn đang ong ong rung động. Mũi tên vừa rồi, là nữ nhân này bắn ra! “Đến địa phủ đi, nhớ rõ phải uống Mạnh bà thang để miệng được rửa sạch sẽ một chút.” Vũ Y nũng nịu quát, lại rút ra một mũi tên, giương cung kéo dây. Bọn thổ phỉ khuôn mặt dần dần trở nên dữ tợn vặn vẹo, đao kiếm trong tay siết chặt. Bỗng dưng, một tiếng bạo rống vang tận mây xanh. “Giết nàng, giết hết bọn nữ nhân này cho ta!” “Giết ──” “Báo thù ──” Lũ thổ phỉ gào thét điên cuồng, kết hợp cùng tiếng ngựa hí vang làm tình thế càng loạn. Bọn chúng hoàn toàn trở nên điên cuồng, bởi vì phẫn nộ mà trong mắt tràn ngập tơ máu. Gặp được chống cự là việc nhỏ, làm cho bọn họ nuốt không nổi là việc bị một nữ nhân bắn tên khiêu khích, còn hại chết một huynh đệ, việc này đối với bọn họ mà nói, là vô cùng nhục nhã! “Bắn tên!” Vũ Y hô to, nhóm cung thủ nghe lệnh hành động, mũi tên lập tức như mưa tầm tã trút xuống . Tê thổ phỉ cầm đầu vung đao, chém đứt mọi mũi tên tới gần, mở con đường xông vào. “Mang thang đến, tàn sát hết bọn tiện dân trong thành!” Hắn gầm rú, trừng mắt nhìn Vũ Y. Có người đưa thang lên, hắn lấy đao chặt bay mũi tên, yểm hộ cho đồng bọn bắc thang. Một khi đã lên tới tường thành, việc chiếm đóng Cán Sa thành dễ như chơi, chờ phá thành, bọn họ sẽ bắt con tiện nhân kia đến khai đao. Lại một nữ nhân đi lên tường thành, cuồng phong thổi quần áo nàng bay loạn xạ, trâm gài tóc cũng rơi xuống đất. “Tuyết di, ngươi mau đi xuống, nơi này nguy hiểm a!” Xuân Bộ quỳ rạp trên mặt đất, giữ chặt xiêm y của Tuyết di, gấp đến độ ứa ra mồ hôi lạnh. Tiểu thư không đứng dưới tường thành, đã đủ làm cho các nàng đau đầu, như thế nào lúc này ngay cả Tuyết di cũng lên đây? Tuyết di không để ý đến, bám víu ở trên tường thành ngó xuống. Ngay tại lúc này có thể nói, dân chúng trong thành đang chiếm ưu thế, từ trên thành cao bắn tên xuống không biết đã giết chết bao nhiêu thổ phỉ, nhưng bọn thổ phỉ này càng đánh càng hăng, chúng lại không sợ tên bắn, cứ duy trì như vậy cũng không phải cách hay. Nàng quay đầu coi chiến thế, thấy vài cái thang dây được mắc lên tường thành, thổ phỉ đã đi đến nửa đường. “Vũ Y, bảo vệ chỗ quan trọng.” gió quá lớn, đem thanh âm thổi tán, nàng liên tục hô vài tiếng, Vũ Y đang giương cung giết địch mới có phản ứng. “Đã biết.” Vũ Y ném cung, khóe mắt bỗng dưng sáng ngời. Nàng trực giác quay đầu lại, nắm chặt một chiếc thang dây không biết từ lúc nào đã móc lên tường thành quăng xuống, một lưỡi đao nguy hiểm xoẹt qua tóc mai nàng, cắt đứt một lọn tóc của nàng. “Bảo hộ Vũ Y!” Tuyết di kinh hoảng hô, sắc mặt tái nhợt. Vài người nghe lệnh tiến lên, lại bị Vũ Y xua tay. Nàng không bị dọa cho rút lui, hất mái tóc dài, đối một người bên cạnh hô: “Lấy cây gậy đến, đem thang dây hất hết xuống!” Đối phó lấy thang tròe tường, nên cát đá nung nóng, đợi cho cát đá nóng, chút nữa nhằm lúc hỗn loạn trút xuống. Nhưng trước mắt tình huống nguy cấp, không kịp sao cát đá, chỉ có thể lấy gậy đẩy đổ thang. Mấy cây gậy to hất tung thang của bọn chúng, có tên đạo tặc đứng không nổi, kêu rên một tiếng thê thảm, rơi xuống đất hấp hối. Chỉ còn tên thủ lĩnh kia, hai tay cầm cây thang, ngửa đầu hung ác trừng mắt Vũ Y, miễn cưỡng trèo lên. Gió thổi loạn tóc dài, che đậy tầm mắt. Nàng không kiên nhẫn cầm mảnh vải,xoắn thành một búi cắn bên miệng, đốt cháy đem dí vào chiếc thang. “Cút đi.” Nàng bình tĩnh nói, ánh lửa lóng lánh. “Ngươi không dám, ngươi là nữ nhân.” Tên thổ phỉ cười lạnh, không tin nàng có can đảm phóng hỏa. Trên thành dưới thành một mảnh yên tĩnh, đao kiếm không chém, vũ tên không phát, đều nhìn chăm chú vào sự giằng co giữa hai người. Tên thổ phỉ cười lạnh không ngừng, khiêu khích hướng lên trên trèo đến, không đem Vũ Y để ở trong mắt. Chung quy chỉ là nữ nhân mà thôi, có thể có mấy phần can đảm? Vũ Y cắn cắn môi, kiềm ném cảm giác ghê tởm ở trong ngực, máu tanh trên chiến trường làm cho nàng khó chịu, nhưng nàng không có trốn tránh, đem cây đuốc cầm thật chặt. Một khi thành phá, tất cả mọi người khó thoát khỏi cái chết – Nàng không thể mềm lòng! Vũ Y cứng rắn quyết tâm trấn thủ, hướng chiếc thang ném ngọn lửa. Ngọn lửa dính vào, nhanh chóng lan tràn, cơ hồ như một cơn khát muốn nuốt trọn cây thang. “Đáng chết!” tên thủ lĩnh quát, nhảy xuống chiếc thang đang cháy, vừa lúc ngã lên người một tên đang đứng dưới đất, thế nhưng không hề thương tiếc. Hắn nhặt lên dao nhỏ, rống giận rít gào. Lại có nữ nhân có thể nghênh địch thủ thành, còn có can đảm bắn tên, phóng hỏa? Này quả thực quá mức không thể tưởng tượng. “Đốt lửa, thiêu trụi toàn bộ thành trì này.” Hắn la lên, đã đem tài bảo cùng mỹ nữ quăng lên chín tầng mây, cả đầu thầm nghĩ muốn hủy diệt thành trì này. Vũ Y cắn chặt răng, nắm chặt cung tiễn, nhắm bắn tên thủ lĩnh bọn thổ phỉ, tính trong thời gian ngắn nhất chấm dứt trận chiến này. Trong thành tuy rằng nguồn nước sung túc, nhưng là nàng không muốn mạo hiểm. Mấy ngày nay khí hậu hanh khô, hơn nữa gió đông thổi đến, một khi đốt lửa cực lớn, sức nóng sẽ bao phủ toàn thành, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến đồng ruộng đang kỳ phun tưới, tổn hại thu hoạch năm nay. Nàng giương cung, kéo dây hết cỡ – “Tiểu thư, lại có một đội nhân mã tiếp cận!” Trên cao có người hô to. “Là viện binh từ thành Cẩm Tú đến sao?” Vũ Y hỏi. “Không, không phải cờ hiệu thành Cẩm Tú.” Người nọ hí mắt, cẩn thận nhìn. Nàng âm thầm phát ra rên rỉ, ngón tay kéo dây cung có chút lạnh lẽo. Ông trời, sẽ không là nhóm thổ phỉ thứ hai đi? Cán Sa Thành chiến lực không đủ để ứng phó hai nhóm nhân mã a! “Tiểu thư, bọn họ mặc xiêm y màu đen, ngay cả cờ hiệu cũng đều là màu đen, hành động mau lẹ.” Trên cao lại truyền đến báo cáo. Vũ Y nhắc làn váy thêu, nhảy một bước lên trên cao, thấy một hình bóng màu đen phi nhanh như gió, toàn thân thoáng chốc lơi lỏng, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất. Nàng nhận ra quân kỳ kia, nhận ra nam nhân đang giục ngựa đi nhanh, chạy như điên đến chỗ nàng. Là hắn. Là Sở Cuồng đến!