Chương 7: Có 18+ nhé ^^ Edit : Pan Pan Beta : Vịt Còn chưa dùng cơm trưa, bên trong Phương phủ liền ầm ỹ động trời. Tiếng nữ nhân quát tháo, thanh âm nam nhân gầm gừ, từ trong phòng một đường ầm ỹ đến hoa viên, thanh âm hai bên gào rống đến khàn lạc. ( ta chém..:D) “Ta muốn báo cáo tiểu thư, tống toàn bộ các ngươi ra khỏi thành!” Nữ nhân hổn hển nói. Nam nhân quay lại, hừ lạnh: “Làm sao đến phiên nữ nhân nói chuyện? Chờ lão đại mở miệng, bị tống đi ra ngoài, tuyệt đối là các ngươi a!” Âm thanh huyên náo truyền đến thư phòng, Sở Cuồng ngồi ở vị trí chủ thượng, híp mắt lắng nghe, giơ tay lên ý bảo nàng dừng lại. “Làm sao vậy?” Vũ Y hỏi, buông quyển binh pháp Tôn Tử xuống. Khi không xem sổ sách hàng hóa, nàng mỗi ngày đều ở thư phòng bồi Sở Cuồng, đọc đủ các loại kinh thư cho hắn nghe. Hắn thích nghe nhất là “Tôn Tử binh pháp”, cách mấy ngày đều bắt nàng đọc lại một lần, mấy ngàn chữ này nàng đã sớm thuộc làu, mỗi lần cầm sách đọc, mắt nhìn không thấy câu chữ mà toàn nhìn lén hắn. Hắn đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài, Vũ Y đi theo phía sau. Trong hoa viên đã sớm có rất nhiều người, đứng ở đằng kia mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai phương chiến tuyến rõ ràng, không khí cực kì căng thẳng…(có mùi thuốc súng đâu đây…^^) “Lão đại, các nữ nhân này nói không cho chúng ta ăn cơm!” Nhìn lên thấy Sở Cuồng xuất hiện, Ưng trướng chủ (một trong 12 trướng chủ) vội vã reo lên. Nữ nhân nhìn thấy Vũ Y, cũng đồng loạt xông lên, toàn bộ đi đến đứng ở sau lưng nàng. “Tiểu thư, chúng ta chịu đủ rồi!” Xuân Bộ hô. “Trước kể rõ ràng chân tướng.” Vũ Y giơ tay, ngăn lại thanh âm oán giận của các nữ nhân. “Trước đó vài ngày đã làm đường yêm hoa quế (cái này là đường hoa quế ak >..< Vịt : Ta không chấp nhận , trên đời này chỉ có 1 chân lý thôi : tiền của anh là tiền của em , tiền của em vẫn là tiền của em TT^TT) “Đội quân tóc dài” ( PP : haiz, hình như cổ đại nam nhân cũng tóc dài muh…mà các tình yêu cứ hiểu là nữ nhân đi nhé ^^ ) vang lên một trận thanh âm hút không khí, người người tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Vũ Y đứng ở đằng trước, vội vã trấn an mọi người. Nàng có chút lo lắng, hai bên một lời không hợp, tiếp theo sẽ là động tay động chân, đến lúc đó nàng cùng Sở Cuồng trấn áp không được, hoa viên lại trồng toàn kỳ hoa dị thảo, có khả năng toàn bộ sẽ gặp tai ương mất. “Thỉnh trước đừng khắc khẩu (cãi nhau), để cho ta xử lý.” Nàng nói, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Sở Cuồng một cái. Hắn khí định thần nhàn, hai tay khoanh ở trước ngực, mắt lạnh nhìn mọi người, không có dự định nhúng tay. “Tiểu thư, đừng nghe bọn họ nói, bọn họ không có đầu óc, sẽ không biết.” Xuân Bộ nói. “Bọn họ chỉ biết ăn.” “Đúng, đồng loại với heo, suốt ngày chỉ biết ăn.” “Còn rất ầm ỹ.” “Hơn nữa lại rất bẩn.” Điểm ấy khiến cho các vị trong “hàng ngũ tóc dài” khó chấp nhận nhất. Có nam nhân không phục. “Chúng ta có tắm rửa a!” Âm thanh kháng nghị bắt đầu . Nữ nhân cười nhạt. “Năm ngày tắm một lần?” “Khi hành quân, mười ngày nửa tháng không tắm rửa là chuyện thường.” Có nam nhân nhún vai trả lời, các nữ nhân phát ra tiếng thét chói tai,cả một tập thể đồng loạt lùi lại ba bước lớn. Chuyện này đã muốn không liên quan đến chuyện đường yêm hoa quế, song phương bắt đầu quở trách nhau mấy ngày nay đến bất mãn, ngươi một câu ta một câu, càng tranh cãi càng lớn tiếng, đại khái cả tòa Cán Sa thành đều nghe thấy. Sở Cuồng một câu cũng không nói, sớm chọn một nơi ngồi xuống. Hắn một tay đỡ cằm, đôi mắt đen lóe sáng nhìn thẳng nàng, từ biểu tình bên ngoài nhìn vào thật không hiểu được hắn đang suy tính điều gì, vừa không thiên vị thuộc hạ, vừa không tương trợ nàng. Bắc Hải Liệt mặt không chút thay đổi, dù kiệm lời (ít nói ak) thì nay cũng đã mở miệng: “Nữ tử tụ tập suốt ngày, chỉ biết võ mồm.” Nhìn chúng nữ tử, hắn thản nhiên hạ kết luận. “Nam tử, ăn no suốt ngày,lưng dài bụng bự.” (hắc, ta chém. ^^) Hỉ di cười lạnh miệng lưỡi lanh lợi cãi lại, nhìn Bắc Hải Liệt một cách hèn mọn. “Có điều nuôi heo còn có thể làm thịt tế thần, nuôi nam nhân có thể làm cái gì đây? Nữ nhân có thể lấy lời nói quản lí sự nghiệp, nam nhân thì sao? Lưng dài bụng bự chẳng lẽ có nửa điểm tác dụng gì sao?” Ách, lời này thực không khách quan. Vũ Y đứng ra nói lời công bằng. “Hỉ di, Liệt thúc không có bụng bự.” Nàng nhỏ giọng nói. Liệt thúc tuy rằng qua tuổi ba mươi lăm, nhưng do luyện võ nhiều năm, thể trạng vô cùng tốt, không kém gì Sở Cuồng nha! ( chị khen anh này vẫn còn phong độ đóa muh…) Hỉ di cười lạnh không giảm. “Ngươi từng thấy hắn lõa thân?” (lõa=khỏa, __ __” ) “Không có.” Nàng lắc đầu, tò mò hỏi lại. “Chẳng lẽ Hỉ di thấy qua?” Lời này vừa thốt , người người liền kinh ngạc, hai má Hỉ di trắng nõn , nhưng lại lộ ra quẫn bách đỏ bừng. “Uổng công nuôi ngươi, mới có mấy ngày đã đi giúp đỡ người ngoài.” Nàng mắng. Vũ Y tròn mắt ngơ ngác, không biết vừa rồi mình nói sai cái gì, chọc Hỉ di có loại phản ứng này. “Tiểu thư, đừng nói nữa, đem bọn họ đuổi đi thôi!” “Ai đuổi ai còn không biết đâu!” “Câm miệng.” “Vì sao không phải các ngươi câm miệng?” Vũ Y cau mày, dùng hai tay xoa mi tâm (giữa hai chân mày).” Làm ơn, giao cho ta xử lý, được không?” Đầu của nàng đau quá! Có thanh âm càu nhàu. “Nữ nhân có thể xử lý cái gì? Nữ nhân nha,cách sử dụng duy nhất còn không phải là …” “Còn không phải là cái gì?” Vũ Y lộ ra nụ cười ngọt ngào, mắt hạnh lại đầy hỏa diễm, trừng mắt nhìn những nam nhân này, xem người nào có lá gan tiếp tục nói. Lặng yên. Ban đầu còn nói chuyện, bây giờ lại sờ sờ cái mũi, cuối cùng cúi đầu lùi ra, không dám hé một câu. Chức di hai tay phẩy phẩy , không thèm thảo luận. “Ngươi không nên để cho Phương Tứ chết, những nam nhân này căn bản không chịu cùng nữ nhân hảo hảo nói chuyện.” “Ca ca nàng là vì nàng mà chết?” Có người khiển trách. Vang lên tiếng nam nhân sợ hãi than vãn: “Sao lại thế này? Nàng giết hắn sao?” Phương Vũ Y mưu sát nam nhân? Cổ nhân thực nói đúng, độc nhất là lòng dạ nữ nhân ? (ta ghét cái chữ “đàn bà” >.< Vịt : Cổ đại nên dùng nữ nhân hơn , ta sửa nhé pan pan :D) “Ta không có giết người!!” Nàng đè nén xúc động, thét lên chói tai, quay đầu nhìn về phía Sở Cuồng. “Ta biết.” Hắn gật đầu, không có nửa điểm hoài nghi. Phía sau có người mở miệng. “Vậy ca ca ngươi chết như thế nào?” “Chuyện không liên quan đến các ngươi.” Nhóm nữ nhân đồng lòng nhất trí, đối với việc này không hề đề cập tới. Nàng vẫn là nhìn Sở Cuồng, cảm thấy đau đầu càng lúc càng nghiêm trọng. “ chuyện của Phương Tứ, ngày sau ta sẽ giải thích.” Nàng thở dài lên tiếng, biết phải giải trừ nghi ngờ với hắn, miễn khiến hắn đa nghi. Chính là, đi theo phía sau nàng là nha hoàn cùng a di, còn đằng sau hắn là đám người mười hai trướng chủ, đôi bên giằng co hai bờ Hán Sở, nhất cử nhất động đều ở trong mắt người khác, nàng không có cơ hội cùng hắn lén bàn bạc. “Nghe chưa, nàng có liên quan tới cái chết của ca ca nàng?” “Ít nhất thoát không được can hệ.” Có người kết luận. “Nàng còn có đệ đệ, nói không chừng kế tiếp nàng sẽ giết đệ đệ.” Bọn họ vì thân hữu của nàng mà lo lắng, nhưng thật ra lại không lo lắng nàng ám sát Sở Cuồng. Ở trong cảm nhận của bọn họ, Sở Cuồng không gì là làm không được, quả thực giống như thần, tuyệt đối không thể bị nữ nhân ám sát. Đủ, nàng chịu đủ! Vũ Y hít sâu một hơi, ở trong đám người giơ hai tay lên. “Cho chúng ta một ít riêng tư, ta có việc muốn nói với Sở tướng quân.” “Vì sao không thể nói ở đây?” Long trướng chủ đặt câu hỏi, lại phát hiện Sở Cuồng lạnh lùng trừng mắt, liếc hắn một cái. Hắn lập tức cấm khẩu, không dám lên tiếng. Vũ Y đi đến một hoa viên khác, ngoắc Sở Cuồng nói: “ Ngươi lại đây.” “Nàng muốn ta đi qua làm cái gì?” “Muốn riêng tư!” “Chúng ta vẫn là nhìn tới được.” “Nhưng không nghe được!” Vũ Y tức giận rống. Hơn mười con mắt nhìn chằm chằm bọn họ, bởi vì nghe không thấy, cho nên càng dựa vào càng gần, thật sự rất muốn nghe một chút, hai người kia rốt cuộc đang thảo luận cái gì. “Các ngươi đừng có tới đây.” Vũ Y quay đầu cảnh cáo, mày liễu nhíu lại chặt chẽ, thập phần mất hứng. “Mới không có nha.” Nam nữ song phương, hiếm khi có chung một lời nói. Sở Cuồng đứng bên gốc cây, hai tay bắt chéo sau thắt lưng, chờ nàng mở miệng. “Những người này phải bị phạt.” Vũ Y nói thẳng vào vấn đề, ngửa đầu nhìn hắn, cố ý xem nhẹ đám người đằng sau lưng, khe khẽ nói nhỏ. “Vì sao?” Hắn nhíu mày hỏi. “Công bằng, không nhớ rõ sao? Quy củ trong thành, ai cũng đều phải tuân thủ, bọn họ nếu làm hao tổn hàng hóa, nhất định phải bị phạt.” Nàng cực kì kiên nhẫn giải thích, bởi nàng biết hắn không phải một thủ lĩnh ngu muội, một mực bao che khuyết điểm của thuộc hạ. Sở Cuồng nheo mắt, sau một lúc lâu mới gật đầu. “Giao cho nàng xử lý là được.” “Bọn họ không phục ta, ta hy vọng Sở tướng quân mở miệng, nếu không ta cũng chỉ có thể dùng quân lệnh trạng.” Vũ Y nghiêm túc nói, nàng không thể vì nam nhân này mà làm hỏng qui tắc của Cán Sa thành. Hắn nhếch khóe miệng: “Bọn họ phục tùng không phải quân lệnh trạng, là vì quân lệnh trạng đại diện cho ta, bọn họ mới phục tùng.” Tiểu nữ nhân này so với hắn , tâm tư vẫn còn khờ dại lắm. “Ý tứ là, bọn họ chỉ phục tùng ngươi?” Sở Cuồng gật đầu. Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ảo não. Không ai hiệu lệnh được Hắc Sam quân, những nam nhân này ở bên trong phủ chẳng phải thành ngựa hoang đứt cương sao?! Nàng cầm quân lệnh trạng há chẳng phải không có ích lợi gì? Hắn đầu tiên là quay đầu nhìn xem những kẻ đang tích cực nghe lén, lại nghe không ra cái gì, cúi đầu nhìn Vũ Y. Xem ra, nàng thực bị chuyện này làm cho đau đầu. Tầm mắt u ám nhìn nàng mày liễu nhíu chặt, răng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mộng, con ngươi đen của hắn chợt hiện lên mỉm cười. “Muốn cho bọn họ phục tùng quân lệnh trạng trong tay nàng, phương pháp chỉ có một.” Sở Cuồng mở miệng nói. “Phương pháp gì?” Vũ Y kinh ngạc hỏi. Không thể nào, hắn so với nàng lại sớm nghĩ ra biện pháp? “Chúng ta thành thân.” Hắn cúi đầu, nhìn gần hơn mắt nhỏ tròn tròn,còn bổ sung thêm một câu : “Lập tức.” ~ ~ ~ Còn không biết rõ là chuyện gì xảy ra, nàng đã trở thành thê tử của hắn. Vũ Y trừng mắt nhìn nến đỏ long phượng trong phòng , đầu óc thông minh trong phút chốc rối loạn. Nàng mặc giá y (áo cưới) đỏ thắm, đầu đội mũ phượng, ngồi bên mép giường. Nơi này là khuê phòng của nàng, nhưng đêm nay được bố trí thành phòng tân hôn, nơi nơi treo đèn kết hoa, trông rất vui vẻ. Ánh nến mờ ảo, nàng nắm chặt gấu váy, nhịn không được nhìn về phía cửa. Tuy rằng thành thân nhanh chóng, nhưng Từ Hương thần thông quảng đại, biết hai người khẳng định thành thân, sớm chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, chỉ trong vài canh giờ đã làm ra một hỉ đường thật long trọng, làm cho cả tòa Cán Sa thành đều ngập tràn trong không khí vui mừng, hứng khởi. Vũ Y hít sâu, ổn định trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không ngừng nói với chính mình đừng khẩn trương. Sở Cuồng nói, sau khi trở thành thê tử của hắn, Hắc Sam quân mới có thể tình nguyện trung thành với nàng, nàng có thể có quyền chỉ huy những nam nhân này, quân lệnh trạng kia sẽ không biến thành giấy vụn nữa. Đây thật là biện pháp tốt nhất, chính là nàng căn bản không nghĩ tới, hắn nhất định kiên trì thành thân trong đêm nay, buộc nàng không thể không gả cho hắn. Vì duy trì trật tự trong thành, cũng bởi vì hắn quá bá đạo,cho nên nàng không thể không gật đầu. Vừa trở thành thê tử của Sở Cuồng, thái độ Hắc Sam quân toàn bộ thay đổi. Khi hai người bái đường, mấy trăm nam nhân cao lớn đứng ở ngoài đại sảnh đang làm lễ, sau đó nghiêm túc quì một gối, tuyên thệ nguyện ý trung thành với Vũ Y. Những nam nhân ăn vụng đường yêm hoa quế đều bị phạt không được tham gia tiệc cưới, suốt đêm khởi hành đi Cán Sa hái hoa quế, không hái đến số lượng đã định, không được phép trở về. Tuy nam nhân bị phạt,nhưng các nữ nhân lại vẫn là không vui. Đúng vậy, tức giận có giảm, nhưng Vũ Y tiểu thư lại phải gả cho Sở Cuồng, các nàng toàn bộ đều cau mày, cảm thấy giao dịch này bất luận tính như thế nào, các nàng vẫn là lỗ lớn. Không có nghe thấy tiếng bước chân, cửa phòng lại bị đẩy ra, Vũ Y trên giường sợ tới mức nhảy dựng lên. Sở Cuồng đi vào trong phòng, nhíu mày nhìn nàng. “Như thế nào không ngồi?” Nàng một đôi mắt xanh trong thật to, trừng mắt nhìn hắn, trông rất giống tiểu động vật cảnh giác (so sánh gì kì kì nhỡ >..