Thuận Minh

Chương 51 : Định giá tiêu chuẩn

Qua buổi trưa, tiểu nhị được gọi liền bưng trà tới, Lâm chưởng quỹ nghe tiếng động ở phía cầu thang phía sau, vội vàng xoay người thì thấy 1 người trẻ tuổi mặc chiếc áo ngắn hơi cũ đi lên, người trẻ tuổi này cao lớn, mang theo bộ mặt tươi cười đi tới. Lâm chưởng quỹ tức giận nói: -Lầu hai bị bao trọn rồi, không còn chỗ... Lời còn chưa nói hết hắn liền ngậm miệng lại, bởi vì hắn thấy Trữ sư gia đang cười cười đi theo sau người trẻ tuổi này, toàn thân Lâm Chưởng quỹ thoáng cái lạnh xuống, lập tức biết người trẻ tuổi này là ai, khuôn mặt cương cứng cố nặn ra nụ cười, bước nhanh tới, run giọng nói: Truyện "Thuận Minh " -Lý đại nhân, bên này, mời... Một tiếng Lý đại nhân này vừa nói ra khiến không khí náo nhiệt như cái chợ trên lầu hai bỗng yên tĩnh lại. Dù là đại hán tử vừa rồi cao giọng hét to lúc này cũng biến thành một kẻ hiền lành. Lý Mạnh nhìn thấy mấy người buôn muối câm như hến ngồi đó, mỉm cười giọng nói mang theo vẻ có lỗi: - Lý Mạnh đến chậm, xin mọi người thứ lỗi. Hắn ôm quyền nói, nguyên bản đám người ngồi yên này vội vàng ầm ầm đứng lên làm bàn ghế xô vào nhau tạo ra những tiếng động không nhỏ. Những người này đều xoay người hành lễ, luôn miệng nói: -Không sao, không sao, Lý đại nhân quá khách khí rồi.... Cũng không trách được bọn họ lại sợ hãi đến như vậy, hiện tại người ngồi đây đã không còn đủ tư cách nói tới đảm lược nữa, đương nhiên phải thi lễ với Lý Mạnh. Lý Mạnh đã bóp chặt con đường buôn muối, trong tay lại có thủ đoạn lôi đình, cho dù là ai cũng không dám coi thường, phàm là người coi thường đều không còn có thể ngồi ở chỗ này nữa rồi. Nhìn Lý Mạnh không có ý gây khó dễ với mình, Lâm chưởng quỹ mới thở phào, liên tục thúc giục tiểu nhị bắt đầu mang thức ăn lên. Thành Giao Châu cách biển không xa, cho nên trên bàn có rất nhiều món hải sản quý và lạ, nhưng mọi người ở đây đều không có tâm tình nếm thử những món mĩ vị này, đây là lần đầu tiên Lý Mạnh triệu tập mọi người. Mọi người ở đây ai cũng đều đã thấy đủ các loại thủ đoạn của Nhị Lang Thần, ai biết người này còn có biện pháp nào mạnh hơn nữa không chứ? Nhưng Lý Mạnh nói gì, đám người này cũng chỉ có thể nghe theo lời đi mà làm thôi, thật sự không thể đắc tội a. Hơn 80 thi thể diêm đinh vẫn còn lưu lại ở trên đường cái nửa tháng rồi, tuy nói khí trời lạnh lẽo không đến mức thối rữa thế nhưng ai chẳng lấy đó làm bài học cho mình. Tất cả mọi người đều bị trấn trụ, đây là dùng đao thương cứng rắn đấu lại quan binh a, ngay cả tiền cũng lấy đi, đám người buôn muối phát hiện m ình chỉ có thể mua muối của một mình nhà Sào Muối, phía nam Lai Châu không hề có nhà thứ 2/ Lý Nhị Lang không những là người có tình nghĩa, lại hữu dũng hữu mưu, càng suy nghĩ thấu đáo, trong tay lại có nhiều nhân vật lợi hại. Dựa theo quy của trên bàn rượu, Lý Mạnh nâng chén 2 lần, sau khi hạ chén Lý Mạnh bắt đầu động đũa dùng bữa, nhưng mà trên tiệc rượu cũng không có người nào dám động đũa. Tất cả đều nhìn Lý Mạnh, yến hội này mục đích là gì không biết, nhưng khẳng định không chỉ có dùng cơm suông, Lý Nhị Lang ngươi nhanh một chút tiến vào chính đề để mọi người yên tâm a. Quả nhiên Lý Mạnh lại đứng lên cất giọng nói: -Hôm nay có không ít khách quý, tất cả mọi người đều là người buôn bán muối, xin hãy nói nơi buôn bán của mình, bắt đầu từ vị huynh đệ này đi. -Tại hạ ở Cao Mật. -Tại hạ ở Xương Ấp. -Tại hạ ở An Khâu. -Tại hạ ở Chư Thành. ...... Mọi người mồm năm miệng mười nói ra chỗ của mình, có vài phần là ở Huyền thành, Châu thành, ngoài ra là ở tiểu địa phương. Đợi đến người cuối cùng giới thiệu là hai vị diêm thương Vương, Khổng hai nhà lớn nhất, vốn tưởng mình không cần phải báo danh nhưng chứng kiến ánh mắt của Lý Mạnh đảo qua, thân thể không tự chủ được đứng lên cười lấy lòng nói: -Huyên đệ là người bên Khúc Phụ, hôm nay được gặp các vị, mong sau này xin mọi người chiếu cố. Người ngồi đây đều là hán tử phóng khoáng, chứng kiến 2 người diêm thương này giả bộ văn nhân như vậy đều có cảm giác buồn nôn, ngược lại có người nhỏ giọng nghị luận: -Khúc Phụ, đây không phải là dựa vào phủ Duyên Châu cũng Tể Trữ sao, bọn họ thường xuyên ăn muối đó. -Hai người kia sáu bảy năm nay đều mang một nửa lượng muối của Linh Sơn đi, dùng thuyền chuyển tới phía nam, cũng không biết bọn họ bán cho ai. Những lời này tuy nhỏ nhưng mà Vương Khổng hai vị diêm thương ngồi cạnh Lý Mạnh đều có thể nghe được rõ ràng. Lý Mạnh nhíu mày không có lên tiếng, vẻ mặt của 2 vị diêm thương lại tràn đầy xấu hổ, lúc xanh lúc trắng. Lý Mạnh giơ tay lên, trong phòng lập tức ngừng bàn luận. Lý Mạnh mở miệng nói: -Xem ra chính là phủ Lai Châu phía nam, mặt đông phủ Thanh Châu cũng Bình Độ châu các huynh đệ không có tới à, lại nói hơn nửa tháng chưa có tới chợ muối mua muối của chúng ta rồi. Nghe Lý Mạnh tự hỏi tự đáp, phía dưới có người lên tiếng: -Lý đại nhân, vấn đề này ta biết, lão Khâu của Bình Độ Châu đi Ngư Nhi trấn buôn bán rồi. -Vị huynh đệ kia là? Thấy Lý Mạnh hỏi thăm, hán tử vừa mở miệng này được yêu mà sợ, đứng lên ôm quyền nói: Truyện "Thuận Minh " -Bẩm Lý đại nhân, lời này.... Là ta nghe Vương Trụ Tử của Cổ Đình trấn làm buôn bán nhỏ nói qua. Lý Mạnh cười cười để hắn ngồi xuống, sau đó nhìn bốn phía xung quanh, lại cao giọng nói: -Hôm nay gọi mọi người tới chính là nói cho mọi người một chuyện, kể từ hôm nay muối của Linh Sơn 5 tiền một gánh. Lời vừa nói xong, cả lầu đều rơi vào yên tĩnh, qua một hồi thì có tiếng động vang lên, Vương gia cũng Khổng gia liếc mắt nhìn nhau, đều cười khổ cúi đầu, đám diêm thương còn lại cũng không ai dám lên tiếng phát tác, đều có khổ mà không dám nói. Vương gia cùng Khổng gia của trấn Phùng Mãnh thì nguyên bản Lý Mạnh đã tăng giá tiền lên 1 lượng 5 tiền rồi, bọn họ tuy nói là tiếp nhận nhưng vẫn làm một chút thủ đoạn nhỏ như lén thuê đám muối lậu chuyển muối, sao chép lại kế sách cũ của Lý Mạnh. Về phần đám buôn lậu muối khác ở Linh Sơn đều dùng 1 lượng bạc để mua, nếu tính cả phí vận chuyển, phí này nọ thì tiền kiếm được cũng không nhiều, thế nhưng tất cả đều không dám cãi cọ với Lý Mạnh. Bọn họ chỉ biết oán trách lẫn nhau, chứng kiến Lý Mạnh mỉm cười nhìn quanh, Vương Trụ Tử vừa rồi còn hung hăng, lại bị đồng bọn khuyến khích vài câu, đầu liền nóng lên đứng bật dậy. Hắn vừa đứng lên thì tất cả con mắt đều nhìn vào hắn, Vương Trụ Tử lập tức cảm giác mồ hôi lạnh toàn thân mình đang tuôn ra, muốn ngồi xuống lại thấy ánh mắt của Lý Mạnh đã quét qua, chỉ có thể khó khăn nói: -Lý đại nhân, tiểu nhân mua muối của ngài, sau đó trở lại trấn Cổ Đình bên kia bán, nhiều nhất chỉ bán được 1 lượng 2 tiền đến 1 lượng 6 tiền mà thôi, nhiều khi còn không bán được giá này. KHông phải chỉ có 1 nhà chúng ta bán mà mọi người còn ép giá rất gay gắt, ngài xem xem có thể được hay không....