Thuận Minh

Chương 432 : Thuận lập (1+2+3)

Kể từ sau khi Chu Tiên trấn thảm bại. Tả Lương Ngọc lui giữ đến vùng Phiền thành Hồ Quảng, binh mã trong tay vẫn quy mô hơn hai mươi vạn như cũ, có điều quân lính lúc này cũng không phải hợp thành ở Chu Tiên trấn khi đó. Hệ binh mã Tả Lương Ngọc luyện nhiều năm còn thừa không nhiều lắm, bên cạnh tất cả đều là những quân lính của quân đội lưu dân được chiêu an mà ra. Thường Quốc An. Mà Tẫn Trung. Mã Sĩ Tú gì đó, số lượng cao nhất cũng không thể so lúc thiếu ở Chu Tiên trấn, nhưng sức chiến đấu lại khác biệt không ít, nhưng quân lính như vậy, vẫn là cường quân đệ nhất quan nội Đại Minh . Ở trong lịch sử chân thật, sau khi chiến dịch Chu Tiên trấn kết thúc vào tháng 7, Khai Phong bị nước ngập, sau đó liên quân Lý Tự Thành và La Nhữ Tài sẽ chỉ huy xuôi nam, truy đuổi quân lính của Tả Lương Ngọc. Nhưng bây giờ lại khác, mặc dù chiến địch Chu Tiên trấn, quân đội Đại Minh do hai Tổng đốc, bốn Tổng binh tạo thành ở trước mặt liên quân lưu dân La Nhữ Tài và Lý Tự Thành tan tác, nhưng đại quân lưu dân thuỷ chung vẫn xuất ra đội dự bị phòng ngự binh mã Lý Mạnh từ Sơn Đông tới, do đó không thể dùng toàn lực quyết thắng. Sau khi trận ở Chu Tiên trấn, Tả Lương Ngọc nhiều ít cũng bảo tồn được chút nguyên khí, mà liên quân lưu dân cũng cố hết sức mà đánh, hai bên sau khi phân thắng bại. Lý Tự Thành và La Nhữ Tài ở vùng Dự Tây nghỉ ngơi và hồi phục binh mã, đồng thời cũng đang đợi hướng đi của binh mã Sơn Đông rõ thêm một bước, sợ lúc hành động, bị người ta chặn đường lui. Dù sao binh mã Sơn Đông không ngừng điều động xuôi nam lên bắc, ai mà biết được đến cùng có phải nhắm vào Hà Nam không, mãi cho tới một tháng, tin tức Tổng binh Sơn Đông chém đầu mấy vạn mới được trên dưới Hà Nam xác nhận. Đại thắng như vậy cũng không kinh sợ tới binh mã lưu dân, mặc dù biết sự cường hãn của binh mã Sơn Đông, nhưng lưu dân cũng không cho rằng binh mã cường hãn bằng binh mã Mãn Thanh. Thắng lợi này, lại khiến cho liên quân lưu dân đoán binh mã Sơn Đông ở ba vùng Nam, Bắc Trục Đãi và Sơn Đông, tiến hành điều động lớn và chiến đấu đại quy mô, thời gian kế tiếp, tất nhiên phải có sự nghỉ ngơi và hồi phục rất lâu. Nói cách khác, ít nhất binh mã ở Sơn Đông trong thời gian nghỉ ngơi và hồi phục. Đại quân lưu dân có thể tiến hành hành động của mình, chi quân lính của Tả Lương Ngọc mà không đánh tan hoàn toàn, vậy liên quân lưu dân thuỷ chung không thể tự do hành động. Giữa tháng giêng năm Sùng Trinh thứ 16, liên quân Lý Tự Thành và La Nhữ Tài bắt đầu xuôi nam, hơn nữa liên doanh đóng quân ở Đường huyện và Thẩm Dương ở phủ Nam Dương. Thủ hạ của tướng quân diệt tặc Tả Lương Ngọc là tổng binh gồm có mười lăm tên, nhưng lại bị dọa vỡ mật ở Chu Tiên trấn. Căn bản không dám chiến đấu đối kháng chính diện với đối phương. Nghe tin liên quân Lý, La xuôi nam, lập tức tạo thuyền hạm ở Phiền thành, định thừa cơ theo đường thuỷ chạy trốn về phía nam. Binh mã hai mươi mấy vạn người, muốn dọc theo đường thuỷ chạy trốn, vậy cần số lượng thuyền bao nhiêu, công tượng lao động cả Phiền thành, thậm chí là cả Tương Dương phủ đều bị gom tới bên này. Binh mã Tả Lương Ngọc xưa nay không hề có chút quân kỷ, lúc tất cả đều là quan binh, không mấy kỷ luật, mà thuộc hạ lúc quân đội chiêu an cũng không có chút tổ chức nào. Vậy nên quân kỷ càng thêm bại hoại. Lúc tướng quân diệt tặc Tả Lương Ngọc trú đóng ở Phiền thành, trong thành thật là như địa ngục. Vốn Phiền thành này tiếp giáp với Tương Dương, được xem như là một trong những đầu mối then chốt cả nước và trên cạn, thương nhân đông đảo, coi như là đất giàu có, năm đó lúc Trương Hiến Trung phá Tương Dương đánh hạ Phiền thành, chỉ động thủ nhăm vào phiên vương huân quý, bình dân phú hộ không bị ảnh hưởng gì, nhưng lần này Tả Lương Ngọc đóng quân chỗ này, quả thật có chút phong phạm quân đội cầm thú đời sau, người ta gọi là tam quang, tiền vàng trong thành là quang, thanh tráng là quang, nữ tử cũng là quang. Phiền thành từ trên xuống dưới khổ không thể tả. Nếu không phải đại quân tàn bạo, chỉ sợ đã sớm xôn xao, có điều sự hung ác vơ vét áp bách của bên gã, rốt cuộc cũng khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng. Cuối tháng giêng, có người lén phóng hỏa ở trên Hán Thuỷ. Phần lớn thuyền bè binh mã Tả Lương Ngọc khổ sở tạo ra nửa đêm bốc cháy, toàn bộ cháy sạch không còn gì. Trên bút ký của hậu nhân có nói là do người của binh mã lưu dân phái ra, cũng có người nói là nghĩa dân Phiền thành không chịu nổi áp bách, lúc này mới phóng hoả, nhưnh hàng động phóng hoả này đúng là phối hợp tương đối tới với đại quân lưu dân, hôm thứ hai sau lửa cháy, quân lính của tướng quân diệt tặc Tả Lương Ngọc liền nhận được tin liên quân lưu dân từ Đường huyện xuất phát. Chuyện này càng khơi dậy hung tính của Tả Lương Ngọc thêm, gã ra lệnh binh lính vơ vét thuyền trong tay bình dân thương hộ toàn thành, sau khi chiếm vào tay, liền ngày hôm sau qua sông, tới bờ Nam của sông Hán Thuỷ, trú đóng dựa vào thành bắc Tương Dương. Trước khi đi. Tả Lương Ngọc thà binh cướp sạch Phiền thành, ngoại trừ không tàn sát hàng loạt dân trong thành ra, còn lại chuyện táng tận lương tâm gì cũng làm gần hết, nhét hết vàng bạc nữ tử đánh cướp được lên thuyền, cùng qua bờ Nam. Hơn nữa ở trên đất giữa Phiền thành và Tương Dương, đều phải chuyên gia đào bẫy, bố trí cơ quan ngầm dưới đất, hơn nữa đều đặt đại pháo trong quân ở bên bờ Nam, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch. Đại quân lưu dân thủ hạ của Lý Tự Thành và La Nhữ Tài tới rất nhanh, vào đầu tháng liền tới bờ sông Hán Thuỷ. Phiền thành, đại quân lưu dân sau khi tới đây, trên dưới Phiền thành, thậm chí kể cả quan địa phương Phiền thành, đều mừng đến phát khóc, nghênh đón quân đội Sấm Vương và Tào Tháo này, bọn họ chính là bị binh mã Tướng quân diệt tặc Tả Lương Ngọc chà đạp quá thảm. Tới Phiền thành, đại quân lưu dân cũng không nghỉ ngơi và hồi phục, mà lại trực tiếp đặt đại pháo ở bờ Bắc Hán Thuỷ oanh kích, những pháo này đều là lợi khí quân Minh thu được ở vùng Hà Nam. Cách một sông Hán Thuỷ, không cần giáp mặt đánh giáp lá cà, hơn nữa lại có bẫy và các chướng ngại, trận pháo của binh mã lưu dân không thể triển khai, vượt sông cũng không có địa hình phù hợp. Bộ Tả Lương Ngọc lá gan lớn hơn cũng dựng hỏa pháo lên, bắn về phía quân đội lưu dân cách Hán Thuỷ, tiếng vang ầm ầm nghe mỗi ngày, nhưng tiếng giết lại nghe không được nhiều lắm. Phải nói người Phiền thành hận Tả Lương Ngọc tàn bạo, phóng hoả đốt thuyền là hạ sách, ngược lại được không bù mất, nhưng Tả Lương Ngọc cũng vì sự tàn bạo lúc trước trả một cái giá lớn. Thấy quân đội lưu dân và bộ Tả Lương Ngọc giằng co cách sông, sợ chiến sự có phản ngược gì, sẽ khiến đám cầm thú thuộc hạ tướng quân diệt tặc kia trở lại. Phiền thành có người chủ động đám đương việc dẫn đường cho quân đội La Nhữ Tài và Lý Tự Thành, dẫn đại quân lưu dân đi về phía Bạch Mã Than cách phía tây Phiền thành bảy mươi dặm, đi đường vòng công kích. Quân Minh căn bản không có phòng bị gì, đợi tới khi quân đội lưu dân bắc cầu nổi, đại quân bắt đầu sang sông, bộ Tả Lương Ngọc mới kịp phản ứng, xếp trận trên bờ dã chiến, đánh giáp lá cà, Tả Lương Ngọc tự biết binh mã thủ hạ không có dũng khí và giác ngộ này, chính gã cũng bị sự tan tác ở Chu Tiên trấn dọa sợ. Biết được đại quân lưu dân vượt sông, bộ tướng quân diệt tặc Tả Lương Ngọc cũng không làm ra chống cự gì, mà lại triệt để bỏ lại thuỷ trại ở bờ Nam Hán Thuỷ, dọc theo đường thuỷ bỏ trốn mất dạng. Tương Dương thành là đầu mối then chốt nam bắc, hùng thành của thiên hạ, bản ghi chép Tương Dương thành này không có trận công thủ đặc sắc nào, nhưng Tả Lương Ngọc không dám dựa vào hùng thành này mà phòng thủ. Một tia dũng khí cũng không, có điều lúc đại quân lưu dân qua Hán Thuỷ, tới ở dưới Tương Dương thành, đại tộc nhà cao cửa rộng trong thành Tương Dương không làm tỏ thái độ chống cự hoặc phòng bị gì, mà lại dứt khoát nhanh nhẹn mà mang rượu thịt ra thành nghênh đón, rất nhiều người đều cảm thấy may mắn. “May mà đại quân tới sớm. Nếu là Tả tặc vào thành, trăm vạn quân dân Tương Dương, sẽ gặp đại họa!” Quan binh là quan, lưu dân là tặc, lúc này dân chúng Hồ Quảng sợ quan mà mừng tặc, đây là cục diện hoang đường thế nào, cũng thuyết minh triều đình Đại Minh không được nhân tâm thế nào. Tương Dương là thành lớn trong thiên hạ đều biết, vị trí quan trọng cực kỳ. Lý Tự Thành sau khi chiếm cứ thành Tương Dương, thì có ý coi thành trì này là thành đô. Ban đầu mấy lần vây công Khai Phong Thành, Lý Tự Thành đều muốn lấy Khai Phong Thành làm thành đô của mình. Nhưng vì có sự cản trở của binh mã Sơn Đông, căn bản không thể nào thực hiện, đành lui sang lựa chọn tiếp theo. Tương Dương thành này cũng là một lựa chọn không tệ, Sấm Vương Lý Tự Thành liền đóng đại doanh ở Tương Dương. Còn chư vị đại tướng thủ hạ Lý Tự Thành và La Nhữ Tài chia ra bốn, bắt đầu tiến công chiếm đóng đất Hồ Quảng. 18 tháng 2 năm Sùng Trinh thứ 16, đại quân công phá phủ thành Thừa Thiên. Tuần phủ Hồ Quảng Tống Nhất Hạc, còn cả tuần án Lý Chấn Thanh, tiến sĩ Khâm Thiên Giám Dương Vĩnh Dụ thì đều đầu hàng quân đội lưu dân. Thuận Thiên, Ứng Thiên, Thừa Thiên chính là nói kinh thành, lại thêm Nam Kinh và Chung Tường. Sở dĩ Chung Tường này có thể có tên gọi như vậy, đó là vì nơi này là chỗ dinh ẩn của hoàng đế Gia Tĩnh năm đó. Phải biết rằng trước hoàng đế Gia Tĩnh, là Tuyên Đức đến Chính Đức, những hoàng đế thời đại này đều là huyết thống thành tô Chu Lệ. Còn hoàng đế Gia Tĩnh đã cách chỉ huyết thống này quá xa. Tương đối mà nói, truyền thừa hoàng thống Đại Minh , ở bên hoàng đế Gia Tĩnh xem như là lại bắt đầu lần nữa. Chung Tường là nơi hoàng đế Gia Tĩnh sinh ra, lớn lên và phát tài, đương nhiên có ý nghĩa đặc thù, hợp với kinh thành. Nam Kinh, chính là trung tâm vùng Giang Hán. Năm đó hoàng lăng Phụng Dương bị Trương Hiến Trung đốt cháy, kết quả Sùng Trinh hoàng đế hạ chiếu tự trách, khóc lóc kể lể không thôi, cảnh đó có lẽ có chút hư tình giả ý. Nhưng Chung Tường này cũng là chỗ tổ tông trực hệ gã, nơi này cũng bị sấm quân đánh hạ. ý nghĩa thật không tầm thường, chỉ sợ Sùng Trinh hoàng đế này thật sự muốn lấy đầu đập đất. Hơn nữa tuần án Lý Chấn Thanh, tiến sĩ Khâm Thiên Giám Dương Vĩnh Dụ đều là quan viên hoàng thân quốc thích ở đây, bọn họ cũng không chút do dự mà đầu hàng chi quân đội Lý Tự Thành và La Nhữ Tài được gọi là lưu tặc, không thể nghi ngờ lại đại biểu cho thái độ của nhóm sĩ tử Đại Minh đối với trung tâm triều đình Đại Minh , đối với lưu tặc này đã xảy ra biến hóa cực lớn. Ngày 27 tháng 2, đại quân do tướng quân diệt tặc Tả Lương Ngọc suất lĩnh tới thành Vũ Xương, tướng bại trận, lòng dạ như đưa đám, có điều sự hưng phấn khi gây họa dân chúng vẫn dâng cao như cũ, dân chúng Vũ Xương đều khô không thể tả. Có điều đối với Phiền thành mà nói, trong thành Vũ Xương còn có chút lực lượng của mình, hơn nữa còn là nơi có phủ Sở Vương. Tả Lương Ngọc nhiều ít cũng có chút cố kỵ, không dám làm càn quá mức. Mà lúc này, một bộ đại quân lưu dân đã tới Hán Dương, định vượt sông công kích, nhưng mặt sông nơi này rộng, đường sông ngang đọc, tình huống thuỷ văn phức tạp, chuyện vượt sông không dễ chuẩn bị. Đại quân lưu dân đã gần. Vũ Xương từ trên xuống dưới đều sợ sệt, quan viên Hồ Quảng từ trên xuống dưới đều như con kiến trên chảo nóng, liều mạng mà tụ tập dân tráng, kiếm lương bổng. Trong thành thật ra cũng có chút binh mã, nhưng những quân lính này đều đã mấy tháng mấy năm không phát lương bổng, muốn bọn họ xuất lực chiến đấu với quân đội lưu dân, nhất định phải xuất ra bạc trắng. Mặc dù mọi người đi ra làm quan, đều tích góp được không ít bạc, nhưng bảo bọn họ móc quân lương của mình đi nhờ quân đội đó là tuyệt đối không có khả năng, hết thẩy quan địa phương Đại Minh gặp phải tình huống như vậy, hầu như đều có cùng một phương pháp xử lý, đó chính là tìm Phiên vương địa phương xin tiền lương. Quan viên Vũ Xương từ trên xuống dưới, đều đi phủ Sở Vương xin tiền lương, quan phía dưới tuy keo kiệt vô cùng, nhưng cũng chẳng hy vọng Sở Vương này sẽ bỏ vật gì trên người xuống. Ở dưới sự đau khổ cầu khẩn, vị Sở Vương này cũng có chút lưu manh, chỉ vào long ỷ trong vương phủ nói: “Muốn quân tiền, phủ Sở Vương chỉ có vật này có thể làm tiền lương cho đại quân, các ngươi muốn thì lấy đi!” Nhưng long ý kia là vật phẩm năm đó Thái tổ hoàng đế Chu Nguyên Chương ban cho Sở Vương, thường ngày nhìn thấy không chừng phải dập đầu, lấy đi kiếm quân tiền, Chẳng phải là mang tội danh đại bất kính sao. Ai cũng không muốn xuất tiền, nhưng binh mã trong thành Vũ Xương cũng không muốn nán lâu ở nơi này, ai cũng biết đại quân lưu dân của Sấm Vương và Tào Tháo đã tới Hán Dương, hơn nữa còn có một số tin đồn nói là đại quân của Bát Đại Vương Trương Hiến Trung cũng sắp tới Vũ Xương. Ma vương trong thiên hạ đều đã tụ tập ở phủ Vũ Xương, mà mấy người kia đều là ma đầu ăn thịt người sống, sống ở trong thành Vũ Xương, chẳng phát xuống một phần quân tiền nào, vậy còn ở chỗ này chờ chết làm gì. Binh mã trong thành Vũ Xương vào đầu tháng 3, bắt đầu tản đi tốp năm tốp ba, quan viên trong thành cũng vội vàng thu gom gia sản của mình, ai cũng không thèm ước thúc binh mã, cả thành loạn thành một đoàn. Ngày mồng 4 tháng 3, vì bên kia truyền đến tin, bộ quân đội của Lý Tự Thành ở bên Hán Dương lại tăng binh, Tướng quân diệt tặc Tả Lương Ngọc kinh hoàng không dám nán ở Vũ Xương nữa, vội tập hợp binh mã, đi thuyền ở đảo Kim Sa về đông, đi hướng Cửu Giang Giang Tây. Mà không có lửa làm sao có khói, về tin Bát Đại Vương Trương Hiến Trung tới cũng không phải là chém gió bắt ảnh, Trương Hiến Trung đang nghỉ ngơi và hồi phục ở giữa Hồ Quảng và Hà Nam cũng thấy được loạn cục cả Hồ Quảng, quyết định tới đây thừa dịp loạn vớt chút tiện nghi cho mình, vào ngày mồng 2 tháng 3, gã đã tới phụ cận Hoàng Mai ở hạ du Trường Giang. Khiến Bát Đại Vương Trương Hiến Trung không ngờ chính là, vì phủ Thừa Thiên bị công phá, toàn cảnh Hồ Quảng thối nát. Quan viên coi giữ đều rối rít mà chạy. Đoạn đường ngược dòng mà lên này, thành trì ven đường không có ai phòng thủ, cực kỳ lơ là, tốc độ hành quân cũng tăng nhanh hơn rất nhiều. Ngày 12 tháng 3, có một tên thư sinh Hồ Quảng tới trước quân Trương Hiến Trung cầu kiến, nói phòng ngự Vũ Xương bây giờ trống rỗng, gã có thể dẫn binh mã Bát Đại Vương tiến thẳng vào Vũ Xương. Phủ Vũ Xương là chỗ quan trọng nhất Hồ Quảng, làm sao có thể phòng ngự trống không được, có điều lần này Trương Hiến Trung tới Hồ Quảng vốn chính là ngấp nghé thành trì giàu có này, dù sao cũng phải tấn công. Có quân coi giữ hay không cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với kế hoạch. Mặc dù bán tín bán nghi, nhưng vẫn dẫn quân tới. Chờ sau khi dẫn quân tới Vũ Xương. Trương Hiến Trung từ bán tín bán nghi biến thành không thể tin nỗi, bởi vì thành Vũ Xương này đúng là không có bất cứ quân coi giữ nào, cả thành trống không, binh sĩ thủ thành đều chạy trốn không còn một mống. Phiên vương cuối thời Minh ngoại trừ một số rất ít, phần lớn đều ngu như heo. Sở Vương này chính là một trong số đó, binh mã thủ thành chạy tán loạn, mà ngay cả quan lại phủ Vũ Xương cũng chạy tứ tán, quý phủ Sở Vương từ trên xuống dưới không ngờ vẫn bất động. Nên dễ dàng bị Trương Hiến Trung bắt được cả nhà, sau khi đánh phủ Sở Vương, thu được vàng bạc ngoài trăm vạn, còn cả nhà phủ Sở Vương thì bị Trương Hiến Trung cột hết vào đá nhốt trong lồng thả sông. Hiện nay, ngoại trừ những Miêu trại xây dựng bộ máy cơ động ở Hồ Quảng, còn cả hai ba phủ huyện phía nam Quang Đông vẫn như cũ ở dưới sự khống chế của Đại Minh , địa bàn còn lại đều bị đại quân lưu dân nắm giữ trong tay, đất Hồ Quảng, chính là kho lúa của thiên hạ, câu tục ngữ “Hồ Quảng được mùa, thiên hạ ấm no” chính là bắt đầu ở thời Minh. Lương thực vận chuyển bằng đường thuỷ ở Đại Minh cũng có phần lớn là sản xuất từ đất Hồ Quảng, hàng năm đều có rất nhiều thuyền bè ở Hồ Quảng chờ lương thực xuôi theo Trường Giang xuống nam lên bắc, bổ sung cho những địa phương thiếu thốn khác, bây giờ địa bàn này gần như đã bị liên quân Lý. La khống chế trong tay. Hồ Quảng là khu sản xuất lương thực chính, lại là nơi địa hình hiểm yếu, quan trọng trong thiên hạ, hơn nữa đại bộ phận vùng đất xung quanh Hồ Quảng, binh lực Đại Minh đều không đủ, phòng ngự lỏng lẻo. Bờ Nam Hoàng Hà đến đại bộ phận Hồ Quảng, chỗ đất ở sông Lạc Hà đều ở trong tay mình, có địa bàn mấu chốt như vậy ở trong tay, có thế cục tốt như vậy ở xung quanh, Lý Tự Thành sẽ bắt đầu thực thi đại sự mà gã luôn muốn làm, gã muốn thành lập chính quyền, triều đại hưng thế, ngày trước rất nhiều đế quốc huy hoàng chính là quân nông dân, cần phải từ lưu khấu lưu tặc biến thành một thế lực khiến người trong thiên hạ chú ý, hơn nữa còn thừa nhận, nhất định phải từ trong tổ chức tản mạn này thay đổi. Phải có tổ chức nghiêm mật, phải có danh nghĩa chính thống, như vậy mới có người tới quy phục, mới có thể được người trong thiên hạ thừa nhận là một cỗ lực lượng tranh giành thiên hạ. Thành lập chính quyền, làm cho mình chính quy hóa, chính là bước đầu tiên trong một loạt này... Ngày mồng 5 tháng 4 năm Sùng Trinh thứ 16, Lý Tự Thành ở dưới sự chuẩn bị của đám Ngưu Kim Tinh Tống Hiến Sách, ở Tương Dương chính thức thành lập chính quyền, quốc hiệu “Thuận”, sửa Tương Dương thành Tương Kinh, thiết lập quan lại, thành lập chế độ. Lý Tự Thành tự xưng “Đại nguyên soái văn võ theo mệnh trời khởi nghĩa”. La Nhữ Tài thì lại tự xưng “Đại tướng quân uy đức thay trời an dân”, hệ thống quan văn bố trí Thượng Tướng. Tả Phụ. Hữu Bật. Lục Chính Phủ (phỏng theo lục bộ Đại Minh ) có chức quan như Thượng thư, thị lang. Tòng sự. Ở trong này lại có Phòng ngự sử, phủ doãn châu mục, Huyện lệnh, mà quan tá những chức này, thì có phủ thừa. Lý hình. Châu phán, Huyền bộ, ngoại trừ Thượng thư của Lục Chinh Phủ, và Tiết Độ Sứ ở trong này, quan chức còn lại đều là chức vị thực. Mà hệ thống võ tướng, cả đại quân lưu dân chia làm năm đại doanh tả, hữu, tiền, hậu, trung. Các cấp tướng tá là: Quyền tướng quân, Chế tướng quân. Quả Nghị tướng quân, Uy Vũ tướng quân, Đô úy, Chướng lữ Bộ tổng. Có điều có một số doanh vẫn dựa theo cách xưng hô của sấm doanh trước kia, ví dụ như thống lĩnh trăm người gọi là Tiểu chưởng gia, thống lĩnh nghìn người gọi là Đại chưởng gia, thống lĩnh vạn người thì là Lão chưởng gia, vân vân. Lại thiết lập vệ tướng ở các địa phương, phụ trách phong ngự địa phương, danh mục ở mặt này rất nhiều, có điều ở trong mắt những người từng xem sách sử, hiểu được triều đại thay đổi những điều này là do thói quen đổi cảnh, đơn giản là danh mục như Thượng thư, thị lang, tổng binh, tham tướng của Đại Minh đổi tên mà thôi. Chân chính làm cho người ta chú ý tới Đại Thuận mới xây dựng, biện pháp đầu tiên an dân chính là thực hành tích quân, ở dưới sự quản lý của quân đội bắt đầu tích trữ. Chính sách mới này thật khiến người trong thiên hạ cảm khái, những lưu khấu này thật đúng là tâm chí không nhỏ, hiện giờ đã ôm ý định phát triển lâu dài, tiền đồ đúng là không thể lường được! Dựa theo lịch sử thông thường, lưu khấu làm được một bước này đã không còn bị coi là lưu khấu, muốn thay đổi địa vị của mấy người vinh hoa phú quý ở thời đại này, thật đúng là phải cân nhắc suy nghĩ cẩn thận. Dù sao, cả thiên hạ này, nào có binh mã lưu khấu tốt giống như Lý Tự Thành và La Nhữ Tài. Thuận lợi hưng thịnh như thế, xem ra mơ hồ cũng có chút thiên mệnh. Đương nhiên, Lý Mạnh ở trong thể chế Đại Minh , vinh hoa phú quý đều do triều đình phong thưởng, không phải thân ở trong cục, mọi người nhiều nhất chỉ nghĩ là không hợp quy củ, nên thanh thế này ngược lại so với Lý Tự Thành kém hơn rất nhiều. Đương nhiên, lập chính quyền, định chức quan. Trong những việc này cũng có chút chỗ không ổn, ví dụ như Lý Tự Thành tự xưng Đại nguyên soái, còn La Nhữ Tài tự xưng Đại tướng quân. Vừa là phụng mệnh trời vừa là thay trời một gã là đại nguyên soái, một gã là Đại tướng quân, từ trong danh xưng này không nhìn ra được địa vị cao thấp của hai bên, một ngày không thể hai mặt trời dân không thể hai chúa, nhưng nhìn tên gọi này, đây chính là hai tên ngang hàng, một quốc gia có hai thống lĩnh tối cao, mệnh lệnh của bọn họ rốt cuộc phải nghe ai, đây chính là một vấn đề lớn. Kể từ khi đánh xong trận Chu Tiên trấn mâu thuẫn đủ loại giữa Lý Tự Thành và La Nhữ Tài bắt đầu hiện ra ở Khai Phong Thành, vì phong thư viết tên chiêu hàng của Tuần phủ Hà Nam, thật ra là thư ly gián kia, binh mã sấm doanh và doanh Tào Tháo giương cung bạt kiếm, suýt nữa sống mái với nhau. Hễ là người sáng suốt đều thấy được vết rạn giữa hai bên, mặc kệ chính quyền lưu dân bây giờ nhiệt liệt như thế nào, nhưng nếu không xử lý tốt vết rạn này, thì vẫn có khả năng sụp đổ như trước. Bất kể là người bên ngoài, hay là người bên trong Đại Thuận, đều đang đợi ngày mâu thuẫn này bị xử lý hoặc là trở nên gay gắt... Đội thuyền của Tả Lương Ngọc ở Cửu Giang, trên mặt sông Trường Giang giữa Vũ Hán và Cửu Giang, thoáng thoáng đãng đãng, mà Cửu Giang lại hơi xuống hạ du, trên mặt sông có thể có chút đông đúc náo nhiệt. Ở trước lúc tướng quân diệt tặc Tả Lương Ngọc vào thành Vũ Xương, thì có phú thương cự cổ, đại tộc nhà cao cửa rộng nhìn chuẩn hướng gió, vội từ thành Vũ Xương ngồi thuyền ven Trường Giang mà xuống, đợi tới khi đại quân Tả Lương Ngọc trú đóng ở xung quanh thành Vũ Xương, lại có một nhóm kẻ có tiền chạy trốn, đợi tới khi phòng thủ trong thành trống không, đám phú hộ cuối cùng ở thành Vũ Xương có thể chạy thì đều chạy hết. Hơn nữa những kẻ hào phú ở trên mặt sông này, không chỉ thành Vũ Xương, còn có rất nhiều hào phú quyền thế ở Tương Dương. Chung Tường và Hồ Quảng. Trước mắt những người này có hai chỗ để đi, một là đất Giang Nam phồn hoa, đất Giang Nam, từ trước đến nay chính là chỗ tiêu tiền xa hoa lãng phí, lại có phong cảnh Giang Nam, chính là chỗ tốt để những hào khách tiền nhiều tị nạn này đi, nhưng lại có người suy nghĩ còn có một chỗ tốt khác để đi. Khoảng thời điểm gần sáu bảy năm trước, thành Giao Châu ở châu Tế Ninh và phủ Lai Châu của phủ Duyện Châu Sơn Đông dần dần lọt vào trong tai những người phú quý Hồ Quảng này. Hơn nữa mấy năm này, lời đồn về châu Tế Ninh và thành Lai Châu càng ngày càng nhiều, đều nói là phồn hoa dị thường, không kém Giang Nam, mà càng hiếm chính là chỗ này yên ổn vô cùng, cho tới bây giờ hình như không hề xảy ra loạn cục gì, phải biết rằng cho dù là Giang Nam có chút gió thổi cỏ lay, cũng đã có cảnh dân chúng tụ tập cướp của nhà giàu, trong loạn thế này, yên ổn là quan trọng nhất. Tướng quân trấn đông Lý Mạnh kia mặc dù ương ngạnh, nhưng mấy năm nay chưa từng có trận nào bại hơn nữa rất ít khi nghe quân mà Sơn Đông có việc xấu như Tả Tướng quân diệt tặc. Thỉnh thoảng có mấy tên khách thương Sơn Đông tới, trong lời nói đều có một loại tự hào kính sợ, việc này đúng là hiếm thấy. Những người giàu có đến từ Hồ Quảng này, hầu hết có ba phần tư đi Giang Nam, một phần tư còn lại là đi Giang Bắc nam Trực Lệ, dù sao, phủ Dương Châu cũng là nơi thái bình tiêu tiền nổi tiếng thiên hạ. Nhiều khi, lựa chọn của người cũng rất tuỳ tiện, đối với nhân sĩ Hồ Quảng ở chỗ sâu trong đất liền mà nói đi Dương Châu Giang Bắc, thì bảo là “Eo quấn mười vạn xâu, cười hạc xuống Dương Châu”. Tô Tùng Thường. Hàng Gia Hồ, thành Nam Kinh, thì bảo là “Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng”, đều có đạo lý cả, không thể nói rõ ai đúng ai sai. Về phần những người đi thành Giao Châu và thành Tế Ninh Sơn Đông, thì lại có chút thấp thỏm, quá theo đuổi tìm kiếm cái mới mẻ, không khỏi cũng có chút không ổn. Có điều sau bao nhiêu năm, rất nhiều cơ hội đầu tư và ưu đãi đều chỉ mở ra với các thương nhân rót vào căn cứ địa Sơn Đông của Tề quốc công Lý Mạnh, còn cơ hội nhất đẳng thì lại mở ra với phủ Quy Đức Hà Nam và một châu bốn phủ Lưỡng Hoài do Tề quốc công trấn thủ, đó là một thời đại giống như bom nổ. Các loại cơ hội phát tài đều xuất hiện ào ạt, tư bản dân gian vốn chỉ cần có thể bắt được một cơ hội, có thể một bước lên trời hào phú mấy đời, đương nhiên, những việc này sau này hãy bàn. Mặc dù Hồ Quảng mất đất, quân đội lưu dân thành lập chính quyền, hàng loạt chuyện quan trọng, nhưng vì mấy khu vực này hỗn loạn vô cùng, tin tức căn bản không cách nào truyền tới kinh thành. Vẫn là sau khi tướng quân diệt tặc Tả Lương Ngọc chạy tán loạn tới Cửu Giang, tốt xấu gì thế cục cũng đã ổn định lại, lúc này mới phái người truyền tin nhưng những con đường ven đường gần như đều bị cắt đứt, chỗ duy nhất có thể đi cũng chỉ có một đường Bắc Trực Đãi, Sơn Đông, Nam Trực Lệ này mà thôi. Người mang tin trăm dặm hỏa tốc kia từ nam lên bắc tới kinh thành, chính là để đưa những tin tức này, khu sản xuất lương thực chính của Đại Minh đã bị lưu khấu chiếm cứ, lưu khấu không còn là đám nông dân ô hợp không đất tụ tập một chỗ, mà là Đại Thuận tịnh xưng cùng Đại Minh, hàng loạt chuyện này, đủ để bừng tỉnh những kẻ hồ đồ trên triều đình kia. Giang sơn Đại Minh ba trăm năm, đã bị Sùng Trinh hoàng đế và bọn quan lại Đóng Lâm làm thành một mớ bòng bong, trong ngoài đều tả tơi. Phủ Thừa Thiên đinh trệ, Hồ Quảng bị mất. Dân Vương. Sở Vương bị giết. Sùng Trinh hoàng đế vừa mới thoải mái chút rốt cuộc lại bị chấn động một lần nữa. Quân lính nể trọng nhất triều đình, tướng quân diệt tặc Tả Lương Ngọc định dùng để chế trụ Lý Mạnh một đường chạy tán loạn, cực kỳ chật vật . Lúc binh bộ Thượng thư Trương Quốc Duy đem cấp báo tới triều đình, quân thần nhìn nhau không nói gì, thật sự là vô kê khả thi, đến cuối cùng Sùng Trinh hoàng đế chỉ ngồi phịch ở trên ghế. yếu ớt nói: “Trẫm cần mẫn như thế, rốt cuộc là làm sai cái gì.., chẳng lẽ.., chẳng lẽ chỉ có thể gửi hy vọng từ...” Nghe nói như thế. Trương Quốc Duy không dám tiếp lời, chỉ có thể rời khỏi chỗ ngồi, quỳ trên mặt đất đập đầu binh binh, không khí trong thư phòng bị đè nén cực kỳ. Từ tháng 1 đến tháng 5 năm Sùng Trinh thứ 16. Đại Minh có rất nhiều đại sự. Mãn Thanh cũng có, lưu tặc cũng có rất nhiều đại sự, bọn quân tướng Sơn Đông trước mắt quan tâm nhất đều không phải những chuyện này, bây giờ bất kể là Vương Thao ở phủ Hà Gian, hay là Trần Lục đang ở phủ Phụng Dương, thậm chí Viên Thời Trung, Cổ Đại Sơn ở Quy Đức phủ đều đang đợi tin tức bên phủ Tề quốc công. Lý Mạnh thân ở địa vị cao Tề quốc công, hàm đầu Tổng binh vốn có tự nhiên không cần dùng nữa, còn binh mã Sơn Đông gần mười lăm vạn, lấy Tham tướng, du kích. Đô Tư phân lĩnh không khỏi quá bất ổn. Hệ thống lớn như vậy, bứt giây động rừng, nếu đã thăng quan, có người lên chức, tất nhiên có người sẽ bị hạ xuống, tự nhiên phía dưới cũng có hy vọng, tham gia quân ngũ bán mạng là vì cái gì, không phải là vì vinh hoa phú quý, quan cao hiển hách này sao. Mấy người kia sẽ nhận được vị trí tốt, điều này ngược lại cũng không có quá nhiều lo lắng, nhưng có một số tin đồn, nói là lần này sẽ phóng ra hai chức hàm tướng quân. Điều này thật khiến người ta thấy mà thèm, cũng không biết là ai có vận khí tốt như vậy...