Thuận Minh

Chương 418 : Rao giá lên trời (1+2+3)

Năm Sùng Trinh thứ mười sáu, hoàng hôn mười tám tháng giêng, trong thành Tế Nam, phủ đệ tướng quân Trấn Đông.... Hậu viện phủ tổng binh không ngừng có tiếng cười bay ra, từ sau khi Lý Mạnh quay về Sơn Đông, phủ tướng quân Trấn Đông xuất hiện không khí vui vẻ hiếm có. Quân Đăng châu cũng không vội quay về đóng ở phủ Đăng châu, mà nghỉ ngơi ở nơi tiếp giáp phủ Thanh Châu và phủ Tế Nam, nhân lúc mùa màng bận rộn, chiêu mộ tráng đinh trong đội bảo vệ đồn điền điền trang bổ sung vào quân, nên Tướng quân cấp cao như Triệu Năng và Vương Thao cũng đều dừng lại ở Tế Nam. Người nhà họ cũng đều được đón tới, khiến phủ tổng binh càng thêm náo nhiệt. Mộc Vân Dao bụng đã to dần lên, đi lại có chút bất tiện. Những quý phu nhân Sơn Đông này không hưởng thụ như những cáo mệnh phu nhân trong kinh thành, ngược lại cùng nhau may quần áo cho đứa trẻ sắp chào đời,chuẩn bị các đồ dùng tã lót, vô cùng vui vẻ hòa thuận. Lý Mạnh thường xuyên dẫn Lý Hoành đi khắp nơi, lão doanh và quân Đăng châu hiện giờ đều đang nghỉ ngơi lại sức, thức ăn tất nhiên là theo cấp bậc đón năm mới, các binh lính cũng được giảm bớt lượng tập luyện vừa phải. Ngược lại trong hệ thống của Chu Dương và Ninh Càn Quý, sau mồng bảy tháng giêng liền bắt đầu khẩn trương vận chuyển, chiêu mộ binh lính từ các đồn điền điền trang, bổ sung quân tư hao phí của binh mã Sơn Đông, hạ phát trợ cấp, sửa chữa dự toán của Sùng Trinh năm thứ mười sáu, còn bắt đầu sửa đổi gia đình quân nhân đồn điền. Công việc thế này, đều rườm rà nặng nề, hao phí tinh thần, không thể để xảy ra sai sót. Những người này đều vô cùng bận rộn, ngay cả chủ bộ Viên Văn Hoành sáng nào cũng phải xử lý quân vụ cơ yếu, chiều lại dẫn người tới giúp. Nhiệm vụ nặng nề như vậy , quy mô doanh Giao Châu rất nhỏ, hệ thống quan văn bắt đầu mở rộng, bắt đầu chiêu mộ những sĩ tử hiểu biết thực vụ vào trong hệ thống doanh Giao Châu. Khác với những do dự trước đây, hiện giờ đã có hiện tượng chủ động tới nương tựa, hơn nữa muốn nương nhờ doanh Giao Châu không phải những sĩ tử với con đường làm quan không như ý trước đây, ngược lại là những người có công danh sự nghiệp đều tìm đến, chắc là trận đại thắng kinh thiên động địa cũng đã chấn Động bọn họ. Vốn dĩ doanh Giao Châu định thu nhận toàn bộ những người tới đây, ai ngờ người tới vượt qua dự tính, nhưng trước tháng chạp và tháng giêng, trời biết được những người đọc sách lấy đâu ra sức mạnh như vậy. Chu Dương hết cách, Ninh Càn Quý xin chỉ thị từ Lý Mạnh, sau đó lại bàn bạc với Tôn Truyền Đình và Lưu Phúc Lai, quyết định dùng cách thi cử để tuyển dụng nhân tài. Không ngờ cuộc thi này, thậm chí còn gày nên oanh động lớn hơn lần chiêu mộ. Văn nhân sĩ tử từ Sơn Đông, Nam Trực Đãi còn có nơi gần phủ Hà Gian, Bắc Trực Đãi đều chấn động, đều truyền tin Sơn Đông tự mở khoa cử, thu nhận kẻ sĩ trong thiên hạ, những năm gần đây muốn làm quan rất khó, con đường làm quan đều bị Đông Lâm nắm giữ. Rất nhiều người muốn tìm đường đi khác, Sơn Đông vừa giành được đại thắng uy danh như vậy, lại muốn chiêu mộ nhân tài trong văn nhân sĩ tử, tất nhiên khiến người ta động lòng rồi. Nhưng người chiêu mộ lại khiến người ta giật mình, tuyển nhận nhân tài lần này, tú tài công danh đã không hiếm. Người xuất thân cử nhân cũng không dưới trăm người. Nhưng người trúng tuyển trước hết đều xuất thân là văn sĩ, nhưng người thương hành hoặc có kinh nghiệm khác, đều không phải người đọc sách, thực vụ tiếp xúc nhiều với xã hội, nhân tài như vậy thích hợp nhất với hệ thống quan văn doanh Giao Châu, nhu cầu cấp bách lúc này chính là những người này. Các cử nhân, tú tài tất nhiên có nhiều ý kiến, nhưng có thể thi được công danh, ít nhiều đầu óc cũng giỏi hơn người bình thường, kịp thời hiểu ra trọng điểm, ứng đối với nhu cầu của doanh Giao Châu cũng đủ. Nhưng kết quả lần chiêu mộ này dẫn lan truyền ra ngoài, gây nên chấn động thầm chí còn lớn hơn lần trước. Lần này không chỉ nói Sơn Đông muốn tự gây dựng thế cục, giả danh mở khoa cử, thu nhận nhân sĩ trong thiên hạ. Những người được chọn tài thực học thực, mà không phải cách làm cũ là xem công danh, điều này khiến những người thành thạo một nghề mà không phải văn nhân sĩ tử thây được hi vọng. Người nghe thấy chuyện này, cảm thấy mình có tư cách trúng tuyển, cho dù đang ở phương nào, đều muốn tới Sơn Đông thi thử, dù sao muốn làm quan ở Đại Minh , đều phải mất thời gian trong điển tịch, của Nho gia, không phải ai cũng có thể đọc sách, hơn nữa đọc hiểu hết được. So với sự lo lắng vất vả của các quan văn, các võ tướng lại thoải mái hơn nhiều. Sau khi tiêu diệt toàn bộ binh mã Thát Lỗ ở phủ Hà Gian, binh mã Sơn Đông cuối cũng cũng nhận thức được sức mạnh của mình. Mặc dù có hơn hai mươi vạn đại quân đóng ở Bắc Trực Đãi, mặc dù Nam Trực Đãi vẫn trong lúc khó khăn, nhưng binh mã Sơn Đông vẫn có thể nghỉ ngơi, lại sức. Các võ tướng cũng mang tâm trạng thoải mái đón tết, dù sao sau đại chiến, người và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ mới được. Hậu viện phủ tổng binh theo yêu cầu thay đổi đặc biệt của Lý Mạnh, phủ đệ trong nhà giàu có bình thường, không thể tìm được sân rộng rãi như thế này. Trong sân không có bàn ghế, cũng không có cây cối non bộ gì, chỉ bằng phẳng, dùng khối gạch xanh trải dưới mặt đất, dưới gạch đá có đường thoát nước, các nơi khác đều dùng cát đá đầm, ngày nào cũng có người kiểm tra, nếu mặt đất gồ ghề, lập tức đổi đá khác, và lại giữ được vẻ bằng phẳng. Xứng đối với sân, là giá treo binh khí và các vật tập thể hình bên tường, đây chính là giáo trường thu nhỏ, Lý Mạnh kiểm tra quân doanh, bận rộn công vụ xong, rất nhiều thời gian đều ở trong sân này. Mỗi người đều có chỗ đựa và gốc rễ của mình, có thể dựa vào tiền tài, Lý Mạnh biết mình là võ tướng, thân là võ tướng không thể vọng tưởng vạn sự phải dựa vào mưu trí của mình để giải quyết, huống hố mưu trí mình cũng không xuất sắc, chỗ dựa của Lý Mạnh, là lực lượng và võ nghệ của mình, còn có quân đội và tài nguyên trong tay. Nhưng thứ này đều không thể bỏ đi, Lý Mạnh cảm thấy mình ngày nào cũng huấn luyện, thậm chí còn vất vả hơn trong quân ở hiện đại, có lúc chính hắn nghĩ cũng hết cách, thầm nghĩ hiện giờ mình phú quý như vậy, nhưng chi phí hưởng thụ lại kham khổ vài chục năm như một ngày, vì cái gì chứ? Sau đó lại tự mình an ủi mình, hiện giờ gây dựng sự nghiệp lớn như vậy, nếu không cố gắng chăm chỉ, e là ngay cả tính mạng mình cũng khó giữ, muốn hưởng thụ, sau này sẽ có cơ hội. Nhưng chiều mười tám tháng giêng, Lý Mạnh không liên lạc lực lượng lớn như vậy, ngược lại lại thoải mái vui vẻ, vì con trai Lý Mạnh là Lý Hoành cầm gậy trúc dài nhỏ tỷ thí với nó. Cây gậy trúc này vừa vặn với trẻ nhỏ, trên mặt đều mài vô cùng bóng loáng, hai đầu trước sau đều được bọc vải bông, đề hắn không làm thương người khác cũng không thể làm thương mình, làm công cụ luyện tập thôi. Lý Hoành hoạt bát hiếu động, cơ thể khoẻ mạnh hơn những đứa trẻ khác. Lý Mạnh và Nhan Nhược Nhiên đều có việc công, ít có thời gian lo cho nó, nhưng cũng không thể để cậu bé ngày nào cũng chạy lung tung khắp nơi như vậy, vốn dĩ Nhan Nhược Nhiên định mời một đại nho làm thầy giáo cho Lý Hoành, để cậu biết chữ đọc sách, cũng kiềm chế tâm tính. Nhưng Lý Mạnh lại thấy đứa bé vẫn chưa tới ba tuổi phải học chữ viết văn, vẫn không bằng rèn luyện thần thể cho khoẻ, những tri thức vỡ lòng như viết chữ ngắt câu như vậy, chi bằng Nhan Nhược Nhiên và mấy cô gái khác cùng dạy cho cậu, cũng không chậm việc gì. Những năm này thiên hạ đều hỗn loạn, học văn tới khi tai họa tới khả năng chạy cũng không chạy được học, học võ còn có thể có bản lĩnh bảo vệ tính mạng, hơn nữa, Lý Mạnh là võ tướng, Lý Hoành sau này chắc chắn sẽ kế thừa sự nghiệp này, có khi còn cùng cha mặc áo giáp, cầm binh khí ra trận giết giặc. Học võ nghệ, rèn luyện cơ thể, đây cũng là điều nên làm nên Nhan Nhược Nhiên, Mộc Vân Dao, Cố Hoành Ba, Liễu Như Thị đều không có ý kiến phản đối chuyện này, ngược lại còn rất tán thành. Lý Mạnh chinh chiến bên ngoài, không có nhiều thời gian ở nhà, mấy ngày nay ở nhà, hôm nay cũng vui hết chỗ nói, muốn dạy Lý Hoành chút võ nghệ, nói thẳng ra là muốn chơi đùa với con. Con trai đều thích võ vẽ, nghe thấy cha muốn dạy mình, mặc dù Lý Hoành còn nhỏ chưa hiểu lắm, nhưng không chậm chạp, cậu vui vẻ cùng Lý Mạnh tới sân tập. Triệu Năng, Vương Thao, Vương Hải. Thang Nhị cũng đều tới cùng, trong nhà, các nữ nhân đều bận chuyện trò, cũng không cần họ trông nom, chi bằng ra ngoài góp vui với đại soái. Lý Mạnh cũng cầm cây gậy trúc mảnh, trên gậy trúc đều quấn vải bông, đầu vải trúc được bọc giống như cái chùy, cũng sợ làm thương người khác. Lý Hoành đầu tiên là bày thế, đặt gậy trúc ngang trước ngực, hai chân còn điều chỉnh góc độ nhất định, mặc dù trẻ nhỏ chăm chú, nhưng với dáng vẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh mũm mĩm của cậu, thật vô cùng đáng yêu, các quân tướng vây xem xung quanh đều cười ra tiếng. Lý Mạnh mỉm cười giơ gậy trúc trong tay tới trước ngực Lý Hoành, nói: - Cha đánh tới con rồi, con thua rồi. Thân binh tướng quan xung quanh không ngờ Lý Mạnh cũng có mặt thú vị như vậy , hơi ngần ra, rồi đều cười lớn ha ha, Lý Hoành chớp mắt hồi lâu mới phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ bừng, oán giận nói: - Phụ thân đại nhân xấu lắm, con còn chưa bày ra tư thế, phụ thân đại nhân đã tấn công trước rồi. Lý Mạnh cười lắc đầu nói: - Nếu là trên chiến trường, ai sẽ đợi con bày tư thế, được rồi, được rồi, chúng ta đánh lại nhé. Rốt cuộc là cha con, lần này Lý Mạnh bày tư thế trước, nhưng Lý Hoành không làm thế nữa, mà trực tiếp hướng gậy trúc đâm về phía vai Lý Mạnh, nhưng đây rõ ràng là động tác giả, mục tiêu của gậy trúc chính là ngực Lý Mạnh, nhưng động tác này hơi chậm một chút, cộng thêm động tác của trẻ nhỏ có thể nhanh tới đâu chứ? Lý Mạnh đặt ngang gậy trúc trong tay, lại đâm trúng ngực Lý Hoành. Lý Hoành bị đâm như vậy, biết mình thua trận thứ hai rồi, nhưng càng cảm thấy thú vị, ra sức đòi Lý Mạnh tỷ thí trận thứ ba. Đây hoàn toàn không phải trận chiến số lượng. Lý Mạnh đơn giản là làm vài động tác, Lý Hoành đã chơi rất vui vẻ rồi. Như thế lăn qua lăn lại quá nửa canh giờ, Lý Hoành mồ hôi đầy mặt, Lý Mạnh cũng lo con trai cảm lạnh, vội vàng gọi nha hoàn mang Lý Hoành tới cho Nhan Nhược Nhiên. “Các ngươi xem cả ngày chắc cũng nhàm chán rồi, xuống đây luyện cả đi” Lý Mạnh cười gọi quan tướng và thân binh hai bên, lúc này đã là hoàng hôn, đứng trong sân đã không nhìn thấy mặt trời nữa, chỉ có ánh mặt trời che khuất nửa bầu trời. Chiến đấu với những thuộc hạ này tất nhiên kịch liệt hơn ban nãy nhiều, nhưng Lý Mạnh nhiều năm chăm chỉ luyện tập như vậy, lại thêm lĩnh ngộ và kinh nghiệm năm đó, khiến các quân tướng và binh lính mặc dù tác chiến nghiêm túc, cũng không phải là đối thủ của hắn. Triệu Năng, Vương Hải, Vương Thao, Thang Nhị đều bị hắn dùng gậy gỗ quật ngã trên đất. Đánh một hồi, Lý Mạnh đón đỡ, đâm tới phía đối diện, hai tay phát lực, cây gậy gỗ chọc trúng lồng ngực đối thủ, lần tỷ thí này lại thắng rồi, mấy thân binh làm đối thủ của hắn vừa định khen ngợi vài câu, Lý Mạnh lại trong lòng có dự cảm, mờ mịt nhìn về phía Bắc, nhìn vài lần, ngoài bầu trời hoàng hôn ra chính là tường thành và tường sân. Thấy Lý Mạnh bất ổn, mọi người trong sân đều dừng lại, chuyển toàn bộ sự chú ý tới đó. Lý Mạnh lắc đầu không biết tại sao trong lòng lại có suy nghĩ như vậy, quay đầu cười nói: - Không hiểu tại sao, bản soái đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn. Lời nói không đầu không đuôi thế này, các quân tướng cũng không biết nên tiếp lời thế nào, Lý Mạnh vứt gậy gỗ trong tay sang một bên, nhận khăn mặt thân binh đưa tới,lau mồ hôi trên mặt, đi về phía trong nhà, mấy người phía sau cũng vội vàng đi theo. Đi vào trong hành lang, Lý Mạnh quay người nói với Vương Hải đi bên cạnh: “Con ta nên học kỹ thuật đánh chém trên chiến trường, học những kỹ năng tưởng tượng đó làm gì, Vương Hải, ngươi chọn lấy một thân binh đáng tin trong doanh thân binh tới đây, ngày nào ta cũng cho người đưa Hoành Nhi tới...ồ...văn võ doanh Giao Châu chúng ta, thiên tổng trở lên, chủ điền trang trở lên, con nhà ai muốn học, cũng đưa tới luôn, không cần học những động tác võ thuật vô dụng đó nữa”. Vương Hải gật đầu đáp lại, mặc dù Vương Hải đã thành gia, nhưng vẫn chưa có con, nghe thấy Lý Mạnh bố trí như vậy, trong lòng lại đang nghĩ, có nên nhanh chóng sinh một đứa, tiểu công tử của đại soái học võ nghệ bên ngoài hơn nữa còn cho con cháu các nhà quyền quý Sơn Đông tới học cùng, chứng tỏ là bồi dưỡng quan hệ tốt đẹp cho đời sau của doanh Giao Châu, đây chính là chuyện tốt, tranh thủ thôi, sau này cũng là thân tín của Lý gia, chỗ tốt vô hạn. Giữa tháng giêng, tâm trạng Lý Mạnh đúng là thoải mái hơn nhiều, ngoài việc ở cùng người nhà ra, còn có những thú vui khác, ví dụ như ngày nào cũng giải quyết việc công trong thư phòng xong, những tin tức thông báo từ kinh thành Tôn Truyền Đình mang tới cho hắn, đều từng bước bố trí, còn triều đình, hoàng đế, và đám quần thần trong kinh thành phản ứng luống cuống thế nào, dáng vẻ chật vật ngốc nghếch đó, thật khiến người ta ôm bụng cười không thôi. Tôn Truyền Đình đã chất chứa oán khí với triều đình Đại Minh , trong khi thế dư luận không ngừng tấn công cũng dần dần tiêu tan. Đây cũng là nguyên nhân Lý Mạnh bảo hắn buông tay, nếu người mưu tại số một doanh Giao Châu vì oán khí mà phán đoán và giải quyết công việc trở nên bất công, sẽ có rất nhiều tai họa, trút giận ra cũng là chuyện tốt, Tôn Truyền Đình hiện giờ có thể dùng thái độ trung lập để phán đoán xừ lý rồi. “Đại soái, chuyện này càng kéo dài, triều đình càng mất thể diện, chiếm đoạt danh phận đại nghĩa càng ít, để họ không lên tiếng, người trong thiên hạ càng nhận rõ bộ mặt thật của họ.” Trong thư phòng chỉ có Lý Mạnh, Tôn Truyền Đình và Lưu Phúc Lai. Tôn Truyền Đình nói chuyện có chút hả hê, nhưng không có ý thù hận gì trong đó. Từ sau khi đặt thủ cấp ở ngoài cổng thành, và bài phú “Phi tướng quân phú” ra lò, kinh thành không còn nghi vấn gì về đại thắng của Sơn Đông nữa, còn lại đều là kinh ngạc với võ công đại thắng này và khinh thường, căm hận triều đình cùng hoàng đế bạc nhược. Triều đình càng phản ứng chậm, dư luận càng không có lợi với họ, nhưng nghi thức mừng công ngày đó, hoàng đế cáo bệnh hồi cung, binh lính ngoài thành “bất đắc dĩ”chỉ có thể quay về Sơn Đông, chiến thắng của Sơn Đông lần này, chịu sự lạnh nhạt từ kinh thành, chật vật giống như tướng bên thua trận tới nghe ngóng nên xử phạt thể nào. Chuyện này càng kéo dài, hệ thống tình báo bên Tôn Truyền Đình càng phao tin ra ngoài, ví dụ như nói từ khi binh mã Sơn Đông thành quân tới nay, ngoài tổng binh Khâu Lỗi và tổng binh Lưu Trạch Thanh chưa đánh thắng trận ra, binh mã Lý Mạnh thật sự đánh thắng trận chưa từng nhận được một lần quân lương. Nhiều lần chiến đấu với sấm tặc và thát tử, đều đơn độc chiến đấu, cũng là quân đội Đại Minh đều không chạy tán loạn thì lùi sau, thậm chí trở thành địch, ngay cả binh bộ thượng thư bị bắt vào ngục xử trảm Trần Tân Giáp giờ đủ thủ đoạn với Sơn Đông cũng được mang ra phân tích. Những việc này dân chúng chưa chắc đã tinh tường, thậm chí là không hiểu, nhưng có những “người tinh tường” phân tích, rõ, càng kéo dài một ngày, từng chuyện công tích có lợi cho doanh Giao Châu được người ta tìm ra tuyên bố với mọi người, dân chúng kinh thành thậm chí là một số quan lại mới kinh ngạc phát hiện ra. Thỉ ra trận thắng Thát Lỗ năm Sùng Trinh thứ mười ba chính là công lao của binh mã Sơn Đông, mấy trận đại thắng với quân Tào Tháo và sấm doanh bên Hoàng Hà ở thành Khai Phong cũng đều là công lao của binh mã Sơn Đông. Lượng phỉ tặc lần vào Nam Trực Đãi, làm loạn Lưỡng Hoài, giặc Oa xuất hiện ở vùng Hải châu làm loạn, bình định những tên này cũng đều là binh mã Sơn Đông, càng không nhắc tới Cách Tả ngũ doanh uy hiếp Nam Kinh ở Bắc Trực Đãi hiện giờ, ai ngăn cản hướng đi của họ, vẫn là binh mã Sơn Đông. Không ngoại lệ, dẫn đầu binh mã Sơn Đông đều là tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, hoặc là tướng lĩnh dưới quyền Lý Mạnh, thì ra Đại Minh ngày càng hỗn loạn, loạn trong giặc ngoài lại có tướng giỏi như vậy, triều đình lại đối đãi như thể, đây không phải tự huỷ trường thành sao? Từng công lao chuyện cũ được lôi ra, từng lời trách móc triều đình nặng nề được đưa ra, dư luận càng dâng cao, với những văn nhân sĩ tử không cầm quyền càng không cần nói, ngay cả một bộ phận đại thần trong triều cũng đã chuyển hướng. Thực tế sau mồng mười tháng giêng, dư luận kinh thành đã đổi hướng, đã không cần người Sơn Đông làm cái gì cụ thể , họ chỉ cần đưa ra các tin có thật có lợi cho Sơn Đông, bất lợi cho triều đình là được rồi, tất nhiên có sĩ tử Văn nhân, dân chúng mang đồ đạc đi đánh trống reo hò. Dân chúng sĩ tử Bắc Trực Đãi và kinh thành đều vô cùng sợ hãi đại quân Thát Lỗ, chính vì có người uy hiếp bên cạnh, một khi có người đánh bại đại thắng, nhưng triều đình lại không thể đối xử công bằng, còn có thể có người chủ động lên trước nghênh chiến đánh trận sao? Cho dù là lo lắng vì điều này, kinh thành cũng cần phải đối xử “công bằng” với Lý Mạnh...... “Kế sách của Tôn tiên sinh thật tuyệt điệu, nhưng chúng ta đang suy nghĩ, vài ngày nữa, triều đình sẽ phải người tới, mặc dù Sùng Trinh bảo thủ, nhưng trong triều và nội cung vẫn có những nhân vật lão thành, người đó có lẽ hôm nay đã lên đường rồi”. Lưu Phúc Lai chậm rãi nói, Tôn Truyền Đình hiện giờ không mang mặt nạ sắt, hơi suy nghĩ, cũng gật đầu nói: “Lưu công công nói phải, triều đình hiện giờ bị cột trên đống lửa, muốn xuống, phải phái người tới hỏi suy nghĩ của Sơn Đông chúng ta, tránh không xuống khỏi đài được”. Lý Mạnh cầm chung rượu, nhưng không vội uống, trầm ngâm nói: - Bốn phủ lớn Hà Gian. Quảng Bình. Thuận Đức và hai huyện Tảo Cường. Nam Cung của phủ Chân Định ở Bắc Trực Đãi, ba châu Trừ châu, Từ châu. Hòa châu và ba phủ Hoài An. Dương Châu, Lư châu ở Nam Trực Đãi đều thuộc binh mã Sơn Đông ta trấn thủ, thiết lập ti thuyền đi biển ở Đăng Châu và Lai châu, chấp thuận công khai mở cảng buôn bán trên biển”. Nói xong. Lý Mạnh đặt ly rượu trong tay xuống bàn, chậm rãi vỗ mặt bàn, trầm giọng nói: “Thành Khai Phong phải thuộc phòng thủ của binh mã Sơn Đông, tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc phải thuộc quản hạt của ta. Phủ Khai Phong và phủ Quy Đức dọc tuyến Hoàng Hà, cũng chắc chắn là khu vực phòng thủ của bản soái”. Những yêu cầu này của Lý Mạnh. Tôn Truyền Đình gần như có thể lưu vào trí nhớ, nhưng không phải trí nhớ hắn tốt thế nào mà là những gì Lý Mạnh nói, luôn là khu vực doanh Giao Châu cần hơn nữa là nhất định phải có, có những vùng, doanh Giao Châu phải làm gì đó mới có thể xác định rõ được, mới có thể thực sự đảm bảo sự an toàn của trung tâm Sơn Đông. Đợi Lý Mạnh nói xong. Tôn Truyền Đình và Lưu Phúc Lai nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười. Lý Mạnh đang lúc buồn bực, Tôn Truyền Đình cười nói: “Đại soái hành sự quả nhiên không kiêu ngạo không nóng vội, vô cùng cẩn thận, nhưng thần long bay lượn không trung, có lúc ẩn náu trong trời mây, có lúc lại muốn bày dáng người ra, sấm sét bốn phương, đại soái hiện giờ có sức mạnh như vậy, có sự nghiệp như vậy, không cần phải cẩn thận như vậy”. Lão thái giám Lưu Phúc Lai cũng cười nói: “Phải nhắc tới chính là trấn thủ ba tỉnh Nam Bắc Trực Đãi, Hà Nam, còn phải tự gánh vác thuế muối, tự bổ nhiệm quan lại châu huyện”. Lời này nói xong. Lý Mạnh lại giật nảy mình, thầm nghĩ đây không phải là mưu phản trắng trợn sao, hiện giờ mặc dù ở thế có lợi, nhưng vẫn không cần gấp gáp như vậy, không nhịn được nói: “Còn rất nhiều nơi chưa ổn, làm như vậy không khỏi quá gấp gáp sao?” “Đại soái. Sơn Đông cho dù không nhắc đến cái gì, triều đình cũng sẽ đối phó với chúng ta, chỉ có điều là hiện giờ họ chưa có cách, chưa có năng lực mà thôi, để họ sau này bày đủ thủ đoạn ngấm ngẩm xấu xa với Sơn Đông chi bằng chúng ta ra tay trước, làm rõ mọi chuyện, để đánh bóng mắt họ một chut”. Tôn Truyền Đình nói chậm rãi, vẻ mặt hắn tràn đầy sự tự tin, lão thái giám Lưu Phúc Lai bên cạnh nhấp ngụm chén rượu vàng, thản nhiên tự đắc. Sau ngày hai mươi tháng giêng, sai dịch, phiên tử các nha môn trong kinh thành đều phải người nghiêm cấm dân chúng và những sĩ tử không cầm quyền bàn luận về chuyện của Sơn Đông, đồng thời huy động quan binh kinh thành ra ngoài cổng Nam thu dọn thủ cấp Thát Lỗ đặt ngoài đó. Hai mươi lăm tháng giêng , hộ bộ La thị lang kinh thành tới thăm người thân ở Tế Nam, sau ngày thứ hai ở Tế Nam, đầu tiên là cầu kiến tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ, sau đó thông qua Nhan Kế Tổ đáp cầu dắt mối, ý muốn thăm hỏi tướng quân Trấn đông, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, thuần tuý là thể hiện kính trọng cá nhân. Hộ bộ La thị lang là người phủ Hà Gian, mặc dù gần Sơn Đông, nhưng đời đời không chút quan hệ với Sơn Đông. Mà nay Sơn Đông có lẽ là nơi nóng hổi với những văn nhân sĩ tử bất đắc chí, nhưng đối với những đại lão trong triều lại là nơi hoàn toàn không thể tới gần, ngày nào dư luận kinh thành cũng hất bụi đầy mặt hoàng đế Sùng Trinh và chúng thần trong triều, ai còn muốn tới gần, sợ bị liên luỵ. Cho dù thiên hạ này có thay đổi tình thế, nhưng hiện giờ các vị đại nhân ở kinh thành vẫn phải sống dựa vào triều đình. Hộ bộ La thị lang này sở dĩ bị sắp xếp tới, chẳng qua là tin tức về trận thắng này người đầu tiên biết được chính là nhà họ, doanh Giao Châu tiêu diệt địch ở phủ Hà Gian. Chắc quan hệ giữa binh mã Sơn Đông và phủ Hà Gian không tệ. La thị lang lại là người phủ Hà Gian, chắc có thể lôi kéo quan hệ, nên mới mời La thị lang đi một chuyến. Nói trắng ra đơn giản là mọi người không muốn đi, vừa vặn có lý do đẩy trách nhiệm cho La thị lang mà thôi, mọi người đều nói nhẹ nhàng. La thị lang cho dù lòng không muốn, cũng chỉ có thế bóp mũi mà nhận thôi. Hiện giờ là thế loạn, nhưng La thị lang lại là quan viên thăng chức từ thời thái bình, luôn sống yên bình trong kinh thành, dù sao cho dù nhà hắn hay nhà phu nhân hắn đều là quan lại mấy đời gia truyền, phú quý giàu sang, không phải lo lắng điều gì, cuộc sống đầy đủ, không biết tới hung hiểm gì, lại có rất nhiều hậu thuẫn và quan hệ, La thị lang mặc dù làm tới chức Hộ bộ thị lang, nhưng kinh nghiệm không nhiều hơn những tri huyện bên dưới. Hắn tin tưởng nhất là thiên hạ thái bình, loạn tặc bên ngoài chỉ là tật nhỏ, vì triều đình lúc nào cũng yên ổn, không có vẻ hỗn loạn, chắc bên ngoài cũng như vậy. Cho nên La thị lang ở kinh thành có tên hiệu gọi là “La thái bình” nói thiên hạ thái bình, nhưng con người cũng thật thà, căn cơ lại thâm sâu, cứ sống thái bình như vậy. Ra ngoài thành rồi, La thị lang mới biết thế sự đã khó khăn tới mức độ này. Hắn từ kinh thành dọc theo đường thuỷ tới phía Nam, xung quanh kinh thành vẫn có hơn hai mươi vạn binh mã thay phiên trú đóng. La thị lang trên đường xuôi nam vừa vặn đi qua chỗ binh mã này. Đội quân này so với kinh thành sớm đã biết chuyện binh mã Thát Lỗ bị doanh Giao Châu tiêu diệt toàn bộ, biết bên mình không cần đóng bên kinh thành nữa, chắc là điều quay về chỗ cũ, hiện giờ lại là cuối năm, vật tư dư thừa nhất, ai cũng muốn phát tài trước khi rời khỏi đây. Rất nhiều thôn trang xung quanh kinh thành đều bị hại, càng không nói tới cho rằng quân Thát Lỗ thất bại, các thương nhân thái bình, hành vi của binh mã Bắc Trực Đãi truân trú xung quanh kinh thành còn không bằng bọn đạo phỉ dù cướp bóc của dân, không chừng còn giữ lại tính mạng, nhưng quan binh Bắc Trực Đãi thì chưa bao giờ đẽ lại người sống. Càng không nói tới hãm hại dân chúng, hành vi cầm thủ khiến người ta giận sôi máu. Các đại thần văn võ dẫn binh như tổng đốc, tuấn phủ, tổng binh đều hưởng lạc nghỉ ngơi đón tết, ai đi quản thúc quân kỷ, để mặc bên dưới làm xằng làm bậy. Nếu không phải đội quân của La thị lang có Cẩm Y Vệ đi theo, có binh lính kinh thành bảo vệ, e giữa đường có người ra tay cướp bóc rồi, cho dù có Cẩm Y Vệ và lính kinh thành bảo vệ, nếu không phải tướng quân biết tin tức dẫn quân tới, không tránh khỏi hai bên sống mái với nhau trên đường. Sau chuyện đó, quan thống binh xin đền tội. La thị lang kinh hồn không nói lên lời, thiên tổng doanh kinh thành bên cạnh oán hận mắng: “Các ngươi tác loạn như thế, e là chỉ có Thát Tử mới so được với các ngươi thôi”. Ai ngờ quan thống binh đó cũng không luống cuống mà còn cãi lại, cũng giọng căm hận nói: “Thủ hạ của ta ba tháng rồi mà vẫn chưa phát ngân lượng xuống, không đi cướp lẽ nào muốn bọn ta chết đói, các ngươi ở kinh thành ăn uống no đủ, biết nỗi khổ của binh mã bên ngoài không?” Cũng may là quản gia của La thị lang lấy ít bạc vụn ra đưa cho quan thống binh đó, mọi chuyện mới xong, sau chuyện đó La thị lang hỏi thiên tổng doanh kinh thành mới biết, binh mã đóng ở Bắc Trực Đãi, binh mã bên dưới đón tết nhiều nhất được lương bổng hai tháng, hơn nữa còn bị cắt xén không ít. Chính là bên doanh kinh thành, cũng chỉ lấy được quân lương bảy tháng. La thị lang buồn bực, thầm nghĩ ở trong hộ bộ, ít nhất binh mã ngoài thành nên được phát bốn tháng, doanh kinh thành được mười tháng, sao lại có lỗ hổng lớn tới vậy. Thấy mọi người xung quanh đều cười không nói, La thị lang cũng hổ thẹn bừng tỉnh, không nói thêm gì nữa, số ngân lượng cắt xén đó, theo thường lệ hắn được nhận cũng không ít. Sau khi đi qua Thông Châu. Bắc Trực Đãi đã bị đại quân Thát Lỗ tàn phá thê thảm, mặc dù đón tết, nhưng người trên đường thưa thớt, mặc dù là thiên tai, thôn xóm đều ảm đạm tiêu điều, nhưng đi một ngày đường vẫn không tìm được thành trấn có thể tá túc, thậm chí trên đường không một bóng người, đây chính là vấn đề lớn. Nơi Thát Lỗ đi qua, ngoài bị bỏ cho đánh, người những nơi khác hoặc bị đuổi đi hoặc bị giết, thành trì bị phá huỷ hoàn toàn, hoàn toàn trở thành khu không người. Sau khi tới vùng Tĩnh Hải. La thị lang đã không dám rời khỏi xe ngựa, cũng không dám ngắm nhìn phong cảnh ven đường, cứ buồn bực như vậy đi tới Sơn Đông. Nói tới chuyện này cũng thật buồn cười, La thị lang không dám nhìn bên đường, ngoài ăn cơm và đại tiểu tiện không rời khỏi thùng xe ra, người hầu cũng chẳng buồn giới thiệu tình hình Sơn Đông cho hắn. La thị lang cảm thấy Sơn Đông và Bắc Trực Đãi hoàn toàn giống nhau, chắc chắn sẽ vô cùng thảm thiết, nhiều nhất vì không gặp binh tai, người nhiều hơn một chút. Vào thành Tế Nam, thành Tế Nam hiện giờ thực tế là cứ điểm bán quân sự, trong thành tĩnh lặng, chỉ có quân đội tuần tra, không nhìn thấy nhiều dân thường đi lại, điều này càng chứng tỏ phán đoán của La thị lang cuộn mình trong xe là đúng. Nhưng đổi với đại thần không hiểu thế sự như hắn, Bắc Trực Đãi nhìn thấy mà giật mình. Sơn Đông nhìn thấy mà giật mình, điều này không liên quan gì tới hắn. Hiện giờ La thị lang còn rất đồng cảm với người quen Nhan Kể Tổ ở Sơn Đông. Sau khi làm lại bộ đô cấp sự trong kinh thành. Nhan Kể Tổ đúng là vô cùng uy phong, người người ca ngợi. Vốn tưởng rằng tương lai Nhan Kế Tổ không vào nội các sẽ là lại bộ và binh bộ làm thượng thư, không ngờ lại bị đưa về làm tuần phủ Sơn Đông, thanh danh giảm sút, không nghe lệnh triều đình, cam tâm vì kẻ vũ phu mà làm, trí thức quét rác, những đánh giá không phải người trong triều nhắc tới thì là người nơi khác truyền tới kinh thành, cảnh tượng năm nào giờ tan thành mây khói, trở thành đối tượng đại thần trong triều, sĩ tử thiên hạ đều khinh bỉ, muốn thăng chức hoặc điều nhiệm đều là vọng tưởng, thật không thoải mái tự tại như mình đảm nhiệm chức hộ bộ thị lang làm danh sĩ thanh quý trong triều. Lúc La thị lang tới gặp Nhan Kế Tổ, trong lòng ôm thương cảm cùng thái độ trên cao nhìn xuống, vốn dĩ cho rằng vị đồng liêu hăng hái năm đó không được rời khỏi Sơn Đông, chắc chắn là vô cùng quẫn bách, đáng thương, mình cho dù đi cầu xin đối phương liên lạc, nhưng tuyệt đối không thể quá vênh váo hung hăng, khiến lòng người khó chịu. Vị La thị lang này cho người hầu mang thiệp tới cầu kiến tuần phủ Sơn Đông, không lâu liền có hồi âm, nói là tới Nghênh Phong tửu lâu trong thành. Vốn tưởng dưới sự áp bức của vũ phu Lý Mạnh, tuần phủ Nhan Kế Tổ tất nhiên sống rất cẩn thận. La thị Lang đặc biệt dặn người hầu nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không để kinh động tới người ngoài. Nhưng sau khi người hầu cận phái đi quay về, thần sắc không ổn lắm, vị thị lang này còn tưởng xảy ra chuyện gì, truy hỏi ra mới biết lần này đưa tin khá thuận lợi, quản sự của tuần phủ ra nhặn thư, không lâu sau liền ra trả lời, nói là tuần phủ lão gia tối nay mở tiệc đón khách. Nghe thấy vậy, thầm nghĩ không phải rất thuận lợi sao, nhưng thần sắc lại không có vẻ thuận lợi như vậy, La thị lang thấy kỳ lạ truy hỏi, người hầu này thấp giọng nói: “Lão gia, bên quan thự của Nhan đại nhân có treo một biển gỗ, bên trên viết tên quan....” La thị lang đang uống trà nghẹn ngào bật cười, thấp giọng trêu chọc: “Tên Nhan Kế Tổ này khi còn ở kinh thành đã thích công danh, không ngờ trong hoàn cảnh như vậy rồi, mà vẫn làm ra vẻ như vây”. La thị lang xuất thân danh gia vọng tộc, trước nay không thiếu tiền tài công danh, tất nhiên không luồn cúi như những sĩ tử hàn môn đi lên từ tầng dưới chót, hắn tất nhiên có khí độ bình tĩnh như vậy, nhưng mây trôi nước chảy nói cho hết lời, người hầu lại không phụ họa theo như lúc trước. La thị lang cảm thấy không ổn, người hầu của hắn ấp a ấp úng, chắc là chưa nói xong, lúc này mới truy hỏi: “Còn chuyện gì muốn nói?” Người hầu kia lưỡng lự nói: “Có chuyện không biết có nên nói với lão gia không, thấy trên biển gỗ treo ngoài cửa Nhan đại nhân viết thay mặt tướng quân Trấn Đông, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh - tuần phủ Sơn Đông. Bắc Trực Đãi, danh xưng này hình như không hợp quy củ lắm”. Nói đến đây. La thị lang cho dù có khờ dại thế nào cũng hiểu ra hàm ý của mộc bài đó là thế nào, vốn dĩ thái độ thấy đồng liêu gặp rủi ro, từ cao nhìn xuống đã không còn sót lại chút gì, không biết buổi tối gặp mặt sẽ thế nào. Nhan Kế Tổ thiết yến ở gần chỗ ở của La thị lang, lúc nhìn thầy Nhan Kế Tổ, La thị lang lại giật mình, trước khi tới đây nghĩ ràng đối phương vô cùng chán nản thất vọng. Không ai ngờ tới lại mãn nguyện thoả thuê, mặt mày hồng hào như vậy, thế này đâu có vẻ gì là chịu oan ức ở Sơn Đông, hoàn toàn là đường làm quan rộng mở đấy chứ, hoàn toàn khác với suy nghĩ của mình. La thị lang càng bất an, vốn sĩ thị lang triều đình cao hơn tuần phủ ở vùng hai cấp, nhưng hiện giờ Nhan Kể Tổ không có ý gì là gặp quan trên. La thị lang cũng không dám tỏ vẻ gì, không khí có chút ngượng ngập. Hàn huyên vài câu, rồi vào thẳng chủ đề chính. Nhan Kế Tổ cố ý giảm thấp giọng nói: “La đại nhân. Nhan mỗ cũng biết mục đích của ngài lần này, năm đó cùng là đồng liêu, Nhan mỗ nói trước với ngài. Lý tướng quân muốn ban thưởng hình như là muốn giống như Vân Nam Mộc gia, mãi mãi trấn giữ Sơn Đông này, hơn nữa còn kiêm đô đốc quân vụ bốn tỉnh Nam Trực Đãi. Hà Nam. Sơn Đông....”